Chỉ là một kích tùy ý đã có thể đánh nát kiếm bản mệnh của y, làm y bị tổn thương trí mạng, An Bão Thạch hiển nhiên cũng rõ ràng hy vọng duy nhất của mình chính là Hư Không cảnh phía sau Tẩy Kiếm Trì.
Đối với Tu hành giả bình thường mà nói, Hư Không cảnh tràn ngập vô số đáng sợ không biết.
Vứt bỏ một con sông đen bên trong Hư Không cảnh là loại địa phương không biết gì không tính, chính là một đạo quang ảnh nhìn đơn giản như gương đã ẩn chứa nguy hiểm làm Thất Cảnh cũng không dám thử một chút, ai cũng không biết sau khi tiếp xúc với đạo quang ảnh như mặt gương kia thì có thể dễ dàng xuyên qua, hay là sẽ bị lực lượng nguyên khí đáng sợ ẩn chứa trong đó xé rách thành vô số máu thịt bất cứ lúc nào, sau đó theo các loại thiên địa nguyên khí bên trong nhưng con đường khác nhau bay đến rất nhiều góc trong mảnh thiên địa này.
Đây chính là bầm thây vạn đoạn, không thể hoàn chỉnh chân chính, hơn nữa loại khả năng này vượt xa việc thông qua một cách an toàn, An Bão Thạch ngay từ đầu đã hiểu được đạo lý này, nhưng mà đối với y mà nói, Tề Tông quá mức đáng sợ, cho nên việc này đã tạo thành hy vọng sinh tồn duy nhất của y.
Tề Kim Sơn hơi nhíu mày.
Khi tay hắn rời khỏi đỉnh đầu tên đệ tử Linh Hư Kiếm Môn kia, cả người hắn chợt giống như một luồng nguyên khí thiên địa không có chút trọng lượng nào, bay thẳng vào trong điện phía trước.
Những Bảo thạch, Linh dược khảm trên vách tường, những kim thiết, linh cốt trên mặt đất trong điện bị nhuệ khí mà hắn mang theo băm nhỏ, sau đó biến thành từng phiến sương mỏng xen lẫn vô số màu sắc, bắn tới An Bão Thạch đang liều mạng chạy trốn phía trước.
Với An Bão Thạch mà nói là một kích tùy ý, nhưng mà đối với loại đại tông sư như hắn mà nói, mang theo sát ý chân chính chính là dùng toàn lực, cảm giác tùy ý chỉ có thể nói rõ kiếm ý hòa hợp. Y thua xa hắn không chỉ một đại cảnh nhưng có thể ngăn cản được một kiếm của hắn, không chỉ bởi vì liên quan đến bản thân hắn đã bị thương nặng, mà còn ở thực lực của An Bão Thạch đã vượt qua dự liệu của hắn.
Hắn đương nhiên hiểu được An Bão Thạch muốn làm chuyện gì, bên trong phiến sương mỏng này vẫn có một sợi vẫn chưa bắt lấy thân vị của An Bão Thạch, mà chỉ thuần túy theo đuổi tốc độ, trực tiếp thoát khỏi nhận biết của hắn, chỉ dựa theo phương vị trong trí nhớ của hắn rơi vào trước Hư Không cảnh. (thân vị: vị trí thân thể)
Hư Không cảnh chỉ là một tầng ánh sáng mông lung nhờ nhạt được dựng lên, không có bất kỳ màu sắc nào, thế nhưng có thể thoáng trông thấy có một con sông lớn màu đen đang chảy xuôi trong màn sáng.
Nhưng theo phiến sương mỏng này hạ xuống, phía trước tầng ánh sáng mông lung hơi mờ này chợt nhiều ra mấy trăm đường chỉ mỏng giăng khắp nơi, mỗi một đường chỉ mỏng làm cho người ta cảm nhận đều sắc bén đến cực điểm, còn thẳng hơn cả đường cong mà thợ thủ công tốt nhất thế gian tỉ mỉ khắc ra.
An Bão Thạch đã ngửi được khí tức đặc biệt của Tẩy Kiếm Trì.
Y thậm chí còn cảm nhận được cỗ thủy ý chân thật kia sắp nhộn nhạo trên lưng mình, thế nhưng cùng lúc đó, trong ánh mắt của y cũng xuất hiện cảm xúc tuyệt vọng.
Phiến sương mỏng này bay qua bên cạnh người, quần áo trên cơ thể y lập tức nứt ra.
Y biết đối phương đã phong bế đường lui của mình, hơn nữa lực lượng của phiến sương mỏng này cũng tuyệt đối không phải là thứ y có khả năng chống đỡ.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng y.
Thân thể của y mạnh mẽ xoay chuyển lại trong nháy mắt trước mấy trăm đường chỉ mỏng giăng khắp nơi này, dùng hai chân làm mũi kiếm, toàn bộ thân thể như một thanh kiếm bắn về phía những sợi chỉ kia, cùng lúc đó chân nguyên trong cơ thể lập tức tuôn ra trong hai tay y, trong phút chốc mười đầu ngón tay của y cũng vỡ ra, chân nguyên pha tạp máu tươi, trên tay y như đang cầm mười dải ruy băng đỏ tươi.
Mười dải ruy băng màu máu này chủ động bay ra, đụng vào trong mảnh sương mù đang đuổi theo phía sau, cả hai đồng thời vỡ vụn, mạnh mẽ cuốn ra mấy phiến bụi mịn, theo mũi chân của y cùng đụng vào những tinh tuyến kia.
"Ầm" - một tiếng nổ lớn.
Mấy phiến bụi mịn va chạm với những đường chỉ mỏng manh lại phát ra tiếng nổ vang như thuyền lớn trực tiếp va chạm.
Điện đá rung động kịch liệt, nước trong Tẩy Kiếm Trì xao động bắn tung tóe giữa không trung, trân bảo khảm trong vách tường điện đá rơi xuống như mưa, đại bộ phận trong đó lại bị lực lượng cường đại chấn nát.
Những đường chỉ mỏng đan xen tỉ mỉ kia vỡ vụn hơn phân nửa, thế nhưng vẫn chưa vỡ tan hoàn toàn.
Hơn mười sợi tơ mỏng cố định vững vàng ở trước Hư Không cảnh cắt qua đáy bàn chân An Bão Thạch, sau đó bắn lên bên trên, cắt qua khí hải, cắt qua thân thể y.
Quần áo An Bão Thạch sớm đã vỡ vụn, trên da thịt trắng nõn như ngọc lúc này lập tức có từng sợi tơ máu tuôn ra.
Y vô cùng thống khổ hét rầm lên, thân thể lan tràn tơ máu xông vào Hư Không cảnh.
Y vốn muốn liều mạng dùng hai chân thậm chí mặc kệ đôi chân mình tàn phế, chỉ mong có thể lưu lại nửa cái mệnh tàn vọt vào trong chỗ kia, thế nhưng chênh lệch cảnh giới giữa y và đối phương thật sự quá xa, mặc dù đã dùng hết tất cả thủ đoạn, nhưng hoàn toàn không có cách nào phá vỡ một cỗ kiếm khí của đối phương.
Hiện tại những tia kiếm này bắt đầu cắt qua thân thể y từ chân đến đầu, bởi vì cực kỳ mảnh khảnh, cực kỳ sắc bén và tốc độ quá nhanh, thế cho nên cơ thể của y hoàn toàn không thể cảm nhận được đau đớn thực sự truyền vào trong đầu, thế nhưng trong lòng y lại cực kỳ rõ ràng, những tia kiếm này cắt qua khí hải, cắt qua thân thể y, trong nháy mắt sau đó, những tơ máu trên người y sẽ vỡ tan thành vết thương đáng sợ, rồi cả người y sẽ biến thành từng mảnh máu thịt vỡ vụn ra.
Đối với y mà nói, Đinh Ninh đã chết, Tịnh Lưu Ly thì bại trong tay y, thiên hạ này đã không còn bất kỳ tài tuấn trẻ tuổi nào có thể chống lại, hơn nữa dưới ý chí của Hoàng hậu, y sắp kế vị tông chủ Linh Hư Kiếm Môn.
Ngã từ vị trí cao vô thượng này xuống, thậm chí ngay cả mạng sống cũng mất đi trong nháy mắt, y sao có thể không đau?
Trong tiếng thét chói tai vô cùng thống khổ, cơ thể y xuyên qua một mảnh ánh sáng mông lung kia.
Mấy cỗ lực lượng khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung trong nháy mắt cấu xé trên người y, trong tích tắc tiếp theo, y nghe được trong thân thể mình phát ra vô số thanh âm như lưu ly vỡ vụn, trong khoảnh khắc sợ hãi cực độ tràn ngập trong lòng, y chỉ cảm thấy cơ thể mình bị ném lên cao, giống như một tòa núi đá bị ném lên mây trong nháy mắt, sau đó lại không hề rơi xuống mà tiếp tục dùng tốc độ kinh người bắn lên không trung.
Trong nháy mắt, tất cả ý thức của y biến mất.
Trên tầng ánh sáng nhàn nhạt kia nổi lên một tầng gợn sóng.
Mũi chân Tề Kim Sơn điểm nhẹ nước ao kiếm, đứng bất động ở trước Hư Không cảnh này.
Hơn mười tia kiếm vẫn ngoan cường tồn tại như trước, bên trên tia kiếm có máu đỏ tươi chuyển động, chậm rãi nhỏ xuống.
Tề Kim Sơn trầm mặc không nói.
Đối với hắn mà nói, sau một tầng ánh sáng nhàn nhạt này lại là một thế giới hoàn toàn mới lạ.
Thân thể An Bão Thạch sau khi xuyên qua phiến ánh sáng này rồi lập tức biến mất trong tầm mắt hắn, mà phía sau tầng ánh sáng này, hình ảnh một con sông đen kia lại giống như vĩnh hằng, không có bất kỳ thay đổi nào.
Hơn mười sợi tia kiếm này mặc dù vô cùng nhỏ, nhưng ẩn chứa lực lượng kinh người, nếu cơ thể bị những tia kiếm như vậy cắt qua thì cũng không khác gì so với bị hơn mười thanh đại kiếm chặt đứt.
Thân thể biến thành mấy chục đoạn thì bất cứ Tu hành giả nào cũng không thể sống sót.
Nhưng không thể tận mắt nhìn thấy thi thể cuối cùng của An BãoThạch, lại làm cho trong lòng hắn mở ra một tầng gợn sóng.
Đây là cảm thụ không tốt, nhưng đối với loại nhân vật như hắn thì cũng chỉ như thời gian một tức khắc trôi nhanh, không hề có chút xoắn xuýt.
Cửa núi Linh Hư Kiếm Môn, trong sương trắng có một ngọn lửa màu vàng óng đang thiêu đốt.
Bên trong ngọn lửa màu vàng óng kia là một thanh trường kiếm như gỗ khô, chuôi của trường kiếm bị nữ tử mặt hoa kia nắm trong tay.
Một Tu hành giả mặc áo bào màu tím che đi phần bụng chậm rãi ngã ngồi trên vũng máu, đầu gã đội mão màu ngọc tím, áo bào màu tím trên người cũng là một loại màu tím hoa lệ độc nhất trên thế gian, đang lưu động như ánh sao.
Gã chật vật ngẩng đầu lên, giữa môi và răng có máu tươi không ngừng rơi xuống, cười khổ nói:
- Mười lăm năm trước ta có thể đánh bại ngươi một cách tùy ý, không nghĩ tới mười lăm năm sau, ngươi lại mạnh đến mức này.
Kỷ Thanh Thanh rũ mí mắt xuống khi khí tức thô bạo trên người chưa tan, nghe khí tức cuối cùng tuôn ra từ trong cổ họng Tu hành giả này, chậm rãi nói:
- Mười lăm năm trước mặt ta chưa bị phá nên ngươi sẽ không động kiếm với ta, nhưng mà mười lăm năm sau? Chỉ riêng một ngụm ác khí này, tranh luận danh trạng, ngươi làm sao có thể thắng ta?