Khi Tu hành giả trước mặt nàng phun ra một ngụm khí tức cuối cùng, nơi khí hải phần bụng nữ tử chợt lộ ra một ít ánh sáng, giống như có một viên bảo thạch sáng bóng nở ra hào quang ở trong đó, sắp phá bụng mà ra.
Nhưng mà theo một tiếng rên lên, loại ánh sáng này đã bị cô mạnh mẽ áp chế lại, biến mất trong tích tắc.
Cô nhổ ra hai ngụm máu, tất cả đều màu đen.
Tu hành giả ngã xuống vũng máu trước người cô cũng là một trong Ngũ Tông của Linh Hư kiếm môn, so với toàn bộ thiên hạ mà nói, cũng là cấp bậc đại tông sư mà rất nhiều Thất Cảnh có thể đạt đến.
Mặc dù có thể giết chết đại tông sư như vậy, chỉ sợ không có ai trên đời không phải trả giá bằng một ít tổn thương.
Hai ngụm máu tươi màu đen ngòm rơi trên mặt đất, trên mặt đất chợt thổi tung hai chùm khói bụi, một ít vết nứt giống như mạng nhện dọc theo núi đá cứng rắn không ngừng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Nam tử áo tím trước đó còn đối thoại với Tề Tông kia khẽ cúi đầu đứng ở trên đường núi bên trong Linh Hư Kiếm Môn, vị trí y đứng chính là trên đường ranh giới giữa mây mù và ánh mặt trời, bóng người lóe lên ở giữa quang ảnh và hư vô, y nhìn Kỷ Thanh Thanh ngoài cửa núi và Tu hành giả ngã ngồi trong vũng máu trước người cô, thần sắc và ánh mắt đều cực kỳ phức tạp.
Cách phía sau nam tử áo tím này không xa, có một gã Tu hành giả dáng người gầy gò thấp bé đứng thẳng, thấp hơn nửa cái đầu so với thiếu niên bình thường, nhưng khí tức trên người lại hoành tráng như núi lớn.
Tu hành giả này cũng là một nam tử, nếu chỉ nhìn bộ mặt hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi tác, nhìn bên ngoài như hơn hai mươi tuổi, song làm cho người ta luôn cảm giác người này đã không còn trẻ nữa.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, khí tức trên người Tu hành giả này gần giống với khí tức của Cố Hoài khi sử dụng Kiếm Sơn kiếm nhất.
Lúc trước Tề Kim Sơn đi gặp nam tử áo tím này, y lại nói một câu "đây là ba chọi ba" cực kỳ khó hiểu.
Ba chọi ba hiển nhiên là chỉ sáu gã Tu hành giả quyết đấu, năm người trong đó chính là Ngũ Tông của Linh Hư Kiếm Môn, mà một người khác hiển nhiên chính là Kỷ Thanh Thanh đã giành được thắng lợi ngoài cửa sơn môn lúc này.
Những người này đều là nhân vật đã ẩn tu từ mấy năm trước, nhưng từ tu vi và lực lượng mà nói thì đều là nhân vật chí cao trên thế gian, sẽ không thua những Ty thủ và Vương hầu ở Trường Lăng.
Nam tử áo bào tím và Tu hành giả dáng người gầy gò thấp bé này hiển nhiên cũng là nhân vật trong Ngũ Tông của Linh Hư Kiếm Môn, cho dù hai trận quyết đấu khác đã phân ra thắng bại, nhưng trận chiến giữa hai người này dường như vẫn chưa bắt đầu.
Nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Tu hành giả gầy gò thấp bé phía sau nam tử áo tím, dường như trận chiến đấu này căn bản sẽ không diễn ra.
- Bụi bặm lắng xuống, không đánh là tốt nhất.
Nam tử áo tím đứng trước là Dịch Tông Dịch Hân Nghi thanh danh nổi nhất trong Ngũ Tông của Linh Hư Kiếm Môn, là người trẻ tuổi nhất trong đám người này, cũng là người sắc sảo nổi nhất hơn mười năm trước, nhưng hơn mười năm trôi qua, vẻ sắc sảo trên người y dường như hoàn toàn biến mất, làm cho người khác có cảm giác quanh người y luôn luôn có một loại đau khổ nói không nên lời quấn quanh.
Lúc này y nhìn bên ngoài sơn môn, thắng lợi hiển nhiên thuộc về phe y, nhưng trong giọng nói lại không có bất kỳ vui mừng nào, chỉ có vị đắng nhàn nhạt.
Tu hành giả gầy gò phía sau y chính là Hoàng Đạo Trầm - một người nhập môn sớm nhất bên trong Ngũ Tông, trong tên có một chữ Trầm, tính tình cũng là người trầm tĩnh nhất.
Hắn lắc đầu, không hề đáp lại những lời của Dịch Hân Nghi trước tiên, mà chỉ chậm rãi nói,
- Nghe nói đã xảy ra một vụ ám sát ở Tiên Phù tông trước đó không lâu, đối tượng bị ám sát chính là tên đệ tử Trương Nghi của Bạch Dương động trước kia. Vụ ám sát này cuối cùng vẫn không thành công, mà hôm nay Linh Hư Kiếm Môn chúng ta cũng xảy ra một vụ ám sát như vậy, nhưng cuối cùng lại thành công. Vụ ám sát phát sinh ở Tiên Phủ tông và vụ ám sát phát sinh ở Linh Hư Kiếm Môn chúng ta mặc dù thoạt nhìn không có một chút liên quan, ta cũng không biết rốt cuộc hôm nay phải lật chuyện gì lên, để ngươi và Tề Tông làm ra chuyện đoạn tuyệt quan hệ như vậy, nhưng mặc kệ chuyện này được lật ra như thế nào, theo ta thấy nhất định đều có bóng dáng của Ba Sơn Kiếm Tràng. Nhìn thế nào cũng giống như là đang đáp lễ với Hoàng hậu.
- Bất kể lật lên như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là những chuyện kia đã thật sự xảy ra.
Dịch Hân Nghi xoay người nhìn Hoàng Đạo Trầm, nói,
- Trong này nhất định có bóng dáng của Ba Sơn Kiếm Tràng, cũng chỉ có thể nói rõ bọn họ cường đại.
Hoàng Đạo Trầm nhíu mày, nói:
- Ba Sơn Kiếm Tràng có mạnh đến đâu thì Linh Hư Kiếm Môn ta đều có thể thay thế.
- Ba Sơn Kiếm Tràng chính là cây to đón gió, thay thế Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa? Hoàng hậu sẽ bằng lòng sao?
Dịch Hân Nghi nở nụ cười,
- Huống hồ giữa ta và sư huynh nói hôm nay là thù riêng, chứ không phải là chuyện của tông môn.
- Sau này ta không còn bất kỳ quan hệ gì với Linh Hư Kiếm Môn, vậy nên tông môn này có ra sao thì liên quan gì đến ta?
Dịch Hân Nghi hơi khom người hành lễ với Hoàng Đạo Trầm, nói:
- Ta và Tề sư huynh rời khỏi Linh Hư Kiếm Môn, An Bão Thạch đã chết, Hoàng sư huynh hiển nhiên sẽ tiếp chưởng Linh Hư Kiếm Môn này, chúng ta khoái ý ân cừu, Hoàng sư huynh ngươi lại chấp chưởng chuyện tông môn, chính là riêng phần mình đạt được ước muốn, chỉ dựa vào điểm này thì Hoàng sư huynh phải cảm tạ ta và Tề sư huynh mới đúng.
Nói xong câu này, y đã không nhìn Hoàng Đạo Trầm nữa, mà xoay người đi vào mây mù bên dưới.
- Thời gian trôi qua lâu như vậy, cuối cùng vẫn là tranh đấu của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Hoàng Đạo Trầm nhìn ba bóng người rời đi dọc theo các con đường khác nhau, khẽ thở dài một tiếng.
......
Sau Âm Sơn, một đóa mây chứa tuyết tiếp tục bay về phía nam, sau đó theo tuyết trong mây rơi xuống, một đóa mây bay từ vùng hoang dã xa xôi rốt cục biến mất.
Trong tuyết bay, một đoàn mấy trăm người kỵ quân Đại Tần đi về phía một tòa biên thành của Đại Tần.
Trong tất cả quân tình trước đó đều cho thấy đội kỵ quân này chẳng qua chỉ là một đội tiên phong áp tải quân lương, cho nên hoàn toàn chưa từng kinh động bất kỳ tướng lĩnh cao cấp nào ở biên thành này.
Thế nhưng khi đội kỵ quân này đi vào trong thành, tướng lĩnh cầm đầu mang theo một người thanh niên đã trực tiếp tiến vào doanh trại trung tâm nhất của tòa biên thành này, mấy gã tướng lĩnh bị kinh động khi nhìn thấy vị tướng lĩnh cầm đầu kia đều là vẻ khiếp sợ đến mức khó có thể tưởng tượng được.
- Tư Mã đại tướng quân!
Tướng lĩnh cấp cao nhất trong biên thành này dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước tên tướng lĩnh kia, trong lúc hành lễ lại thấy rõ dung mạo của người trẻ tuổi phía sau vị tướng lĩnh này, mặc dù là y cũng hơi cứng đờ, một lát sau mới kịp phản ứng lại, khom người hành lễ,
- Phù Tô điện hạ!
Tư Mã Thác - một trong mười hai Vương hầu Đại Tần cũng không giải thích gì mà chỉ tiến vào doanh trại, chọn ra mấy gian tĩnh thất, cũng để cho mấy trăm người theo hắn đến đóng quân ở phụ cận.
Hắn cũng không có nghỉ ngơi quá lâu, mà bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất xem xét quân tình mới nhất truyền tới biên thành này.
Mỗi lần hắn xem xét xong một tập tài liệu hoặc một phần tin mật liền tiện tay ném tới trên bàn trước người Phù Tô đang ngồi dưới tay hắn, để cho gã tiếp tục xem xét.
Mới chỉ đọc được hơn mười phần, Phù Tô đã không nhịn được ngẩng đầu, có chút thất thần hỏi:
- Tư Mã đại tướng quân, Đinh Ninh thật sự đã chết?
- Đại chiến trước mắt, liên quan đến mạng sống của trăm vạn người, thế nhưng ngươi lại một đường ngu ngu ngơ ngơ, đến bây giờ vẫn còn suy tư vấn đề này?
Tư Mã Thác có dung mạo như thư sinh, nhưng giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm khắc, lại mang vẻ hung bạo như hổ lang,
- Chẳng lẽ khi ngươi đến nơi này, nhìn sắc mặt mấy gã tướng lĩnh nhìn chúng ta vừa rồi mà còn không rõ sao?
Phù Tô lập tức chấn động,
- Đại chiến trước mắt?
Tư Mã Sai cười lạnh,
- Ngụy Hầu đã ở chỗ này nhưng lại còn phái ta tới, mà chỉ đối phó một Ô Thị còn cần hai người ta trấn thủ sao, không những thế còn mang theo Thái tử Đại Tần của chúng ta như ngươi, ngoại trừ xuân đến sẽ dùng binh với Sở, còn có thể giải thích như thế nào được? Những tướng lĩnh kia đều đã hiểu được trong chớp mắt, mà ngươi còn đang mơ mơ màng màng... Hoàng hậu dặn dò ngươi đi theo ta học tập, tích lũy quân công, ngươi đến nơi này vẫn còn mơ mơ màng màng thì có thể học được cái gì?
- Xuân đến dụng binh với Sở?
Thanh âm này không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Phù Tô, gã vốn thiện lương trời sinh, cho nên vẫn có chút khó có thể tin.