Chân thành giữ chữ tín là một khía cạnh của lòng tốt.
Phù Tô vẫn khó có thể tin tưởng xuân đến sẽ đánh Sở, cũng không phải tinh thần hoảng hốt chỉ vì dọc theo đường đi nghe tin Đinh Ninh chết, mà bởi vì Lộc Sơn Hội minh vừa qua, rõ ràng bốn triều đã ký kết minh ước trong lần hội minh này, sao hiện tại có thể xem minh ước này không hề tồn tại?
Tư Mã Thác lúc này chỉ nhìn thần sắc là đã biết suy nghĩ trong đầu gã, hắn lập tức cười lạnh lùng, nói:
- Nói không đánh thì không đánh, đứa trẻ con cũng không thể tin chứ huống chi người lớn.
Phù Tô chật vật nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Tư Mã Thác, nói:
- Nói mà không giữ lời, ai biết có thể làm được. (Ngôn nhi vô tín, bất tri kỳ khả, lời này xuất phát từ « Luận Ngữ ». Tại bên trong « Luận Ngữ », "Tin" có hai tầng hàm nghĩa: Một là được người tín nhiệm, hai là có uy tín đối với người. Người sinh sống tại bên trong quần thể, ở chung cùng người khác, được tín nhiệm của người khác là thứ quan trọng mười phần.)
- Đó là lời nói trong sách, trừ phi mỗi người trên đời đều là Thánh nhân như vậy, huống chi sách như vậy đã bị đốt không biết bao nhiêu trước khi cha ngươi đăng cơ.
Tư Mã Thác lãnh đạm không chút lưu tình nói.
Thân phận hắn cực cao, vả lại lúc này thân là thầy của Thái tử, hiển nhiên cũng hiểu được Trịnh Tụ muốn hắn dạy cái gì, cho nên lúc nói chuyện hoàn toàn không cần kiêng dè.
Sau khi nói ra câu này, hắn cúi đầu tiếp tục nhìn án tài liệu trên bàn dài, lông mày lại không tự chủ hơi nhíu lại, trong lòng nghĩ đến, Nguyên Vũ và Trịnh Tụ đều không phải loại người có tính tình si ngốc thiện lương đơn thuần như thế này, vậy rốt cuộc gã Phù Tô này giống ai?
Hắn nghĩ như vậy, lực chú ý đã không còn rơi vào trên những tài liệu trước mắt này.
Hắn đưa ánh mắt đảo qua gò má Phù Tô, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh của người nọ khi ở Trường Lăng, trong lòng lại càng ngày càng cảm thấy có chút giống.
Mặc dù thời gian không đúng, nhưng chẳng lẽ trong chuyện này thật sự có ẩn tình khác?
Đôi mắt Tư Mã Thác hơi nheo lại.
Trong lòng hắn không hiểu sao có chút ý lạnh.
Mặc dù trước đó Hoàng hậu làm ra rất nhiều chuyện ở Trường Lăng khiến hai tướng và Thánh thượng tựa như không thể dễ dàng tha thứ, song dường như quan hệ giữa hai người vẫn thân mật như trước.
Nhưng nếu là vợ chồng hoàn toàn bình thường, sau những chuyện đã xảy ra này nhưng vẫn có thể thân mật được như trước ư?
......
- Bách túc chi trùng, chết mà không cứng, nhưng lại có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió? (Bách túc chi trùng, chết mà không cứng: tục ngữ, ý tứ là chỉ trùng trăm chân bị chặt đứt, cũng còn có thể bò, không tới mức chết cứng. Ví dụ như môn đệ quyền thế có thực lực hùng hậu, tuy rằng suy bại, còn không đến mức triệt để tiêu vong)
Khi Tư Mã Thác bộ dáng văn sĩ âm lãnh nghĩ đến chuyện trong Hoàng cung, ở một tòa biên thành rất gần Vu Sơn xa xa, trong tuyết rơi trắng xóa, Ngụy Vô Cữu đứng ở chỗ cao nhất đầu thành, lạnh lùng mà khinh thường nói.
Ngụy Vô Cữu chính là Ngụy Hầu trong miệng Tư Mã Thác, cũng là người lớn tuổi nhất trong mười ba Vương hầu Đại Tần.
Lúc này râu tóc lão đều bạc trắng, song thân hình lại thẳng tắp, cao lớn dị thường, loại khí tức thân thể như tháp sắt này thậm chí còn làm cho người bên ngoài không kìm được liên tưởng đến đại tướng quân Lương Liên của Hổ Lang quân lúc trước.
Một chút điểm tuyết trắng tích tụ trên chiến giáp màu đen trên người lão, càng mạ lên trên người lão một tầng khí thế cao ngạo như tuyết lạnh trên núi cao.
- Mặc dù Lâm Chử Tửu trốn thoát khỏi Đại Phù Thủy Lao, nhưng chỉ dựa vào mấy thanh tàn kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng thì có ích lợi gì?
- Truyền nhân của Cửu Tử Tằm, bây giờ không giống ngày xưa.
Lão nhìn biên cảnh nước Sở xa xa phía trước, vẻ trào phúng trên mặt càng ngày càng nồng đậm,
- Cho nên ngươi cũng không cần suy nghĩ bất cứ điều gì vô dụng, Ba Sơn Kiếm Tràng tranh đấu với Thánh thượng. Trừ phi Vương Kinh Mộng đã chết đi sống lại, nếu không ta hoàn toàn không cho rằng những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng kia có thể tạo thành uy hiếp gì đối với ngài và Hoàng hậu.
Người đứng yên sau lưng lão cũng mặc một kiện chiến giáp bằng huyền thiết, nhưng lại khoác thêm áo choàng, gương mặt che lấp dưới khăn đen nên không thể thấy rõ dung mạo, lúc này nhẹ giọng đáp lại:
- Ngụy Hầu ngài bảo ta không cần băn khoăn, nhưng một thời gian trước, An Bão Thạch đã chết mà không rõ nguyên nhân, Linh Hư Kiếm Môn thì chia rẽ thành hai đầu mà không có chút báo hiệu trước, căn bản không đủ để chống lại Mân Sơn Kiếm Tông, Thánh thượng và Hoàng hậu vất vả bồi dưỡng hơn mười năm cứ thế mà nước chảy về sông. Về phần Mân Sơn Kiếm Tông, không người nào có thể nhìn thấu ý của Bách Lý Tố Tuyết. Nhưng ít nhất, bất kể là hắn hay Tịnh Lưu Ly, ưu ái người nào trên Mân Sơn Kiếm hội thì dù ai cũng hiểu rất rõ. (Huyền thiết: sắt đen)
- An Bão Thạch?
Ngụy Vô Cửu đột nhiên nở nụ cười, xoay người nhìn y,
- Người có tu vi thiên phú cao nhất trong toàn bộ Trường Lăng gần trăm năm qua đương nhiên chính là Vương Kinh Mộng. Nhưng hạng người hậu bối có tu vi thiên phú cao nhất sau hắn là Bạch Khải chứ không phải An Bão Thạch. Chỉ cần Bạch Khải và đội quân kia ở đây, thì cho dù những tông môn này biến hóa cũng hoàn toàn không ảnh hưởng được toàn cục.
- Ba Sơn Kiếm Tràng xưa kia mạnh mẽ và đáng sợ nhất là gì?
Dừng một chút, lão nhìn người này rồi nói tiếp,
- Là những người đó không chỉ là Tu hành giả, không chỉ là đại tông sư, mà phần lớn trong bọn họ đều là đại tướng lĩnh quân. Song Chính Võ ty và mười ba Vương hầu Đại Tần hiện tại còn có bao nhiêu liên quan tới Ba Sơn Kiếm Tràng?
- Cho nên không cần nghĩ đến việc để lại đường lui gì đó cho bản thân, chắc hẳn điều Thánh thượng và Hoàng hậu lúc này không muốn thấy nhất chính là thái độ mập mờ như cỏ đầu tường. (cỏ đầu tường: gió thổi chiều nào theo chiều nấy)
Cuối cùng vị Vương hầu lớn tuổi này nhìn người đeo khăn đen phía sau, bình tĩnh lại, rồi xoay người nhìn về phía đất Sở, nhẹ giọng nói:
- Ta cũng đã lớn tuổi rồi, huy hoàng cuối cùng của Mặc Thủ Thành nằm ở việc cưỡng ép trấn áp nhiều tông môn tu hành, mà ta vẫn còn có mấy cơ hội dẫn quân, huy hoàng của ta, ở ngay mùa xuân này, ở ngay đất Sở kia.
"Chết mà sống lại?"
Người bịt khăn đen trầm mặc không nói, nhưng trong đầu không hiểu sao lại lóe lên bốn chữ như vậy.
Khóe miệng của y cũng bắt đầu hiện lên nụ cười trào phúng dưới tầng khăn đen che lấp.
Tuy nói đây là chuyện chắc chắn không thể nào xảy ra, thế nhưng Thánh thượng và Hoàng hậu hiện tại vẫn cho thấy hai người gắn bó thân mật vô cùng, không phải sợ hãi với bốn chữ này ư?
Mặc dù Ngụy Vô Cữu và y tiến hành một cuộc nói chuyện dài như vậy, song quan điểm trong lòng y lúc này vẫn khác biệt với lão.
......
Chết mà sống lại hiển nhiên là chuyện không có khả năng xảy ra nhất.
Trừ phi căn bản không hề chết.
Thế nhưng vì sao mình không chết?
Khi ý thức trở lại trong đầu An Bão Thạch, y cũng mê mang, khiếp sợ không hiểu.
Đồng thời lại không có bất kỳ cảm xúc vui mừng nào.
Một loại sức nâng kỳ dị đỡ y lên, rõ ràng là dòng nước lạnh như băng nhưng lại không hề nhấn chìm y.
Y cố gắng giương đôi mi lên thế nhưng lại vô lực, sau đó không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào mà chỉ là một mảnh đen kịt.
Vì thế y có trực giác bản thân rơi vào con sông đen kỳ dị kia, dòng nước dường như đang nhẹ nhàng chảy về một phương hướng, hơn nữa giọt nước bắn vào trong miệng rất đắng chát, đắng chát đến mức khiến y không ngừng nôn ọe. Sau đó y cảm thấy hai mắt mình đã mù, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nhìn không thấy bất kỳ cảnh vật nào, nhưng cảm giác lại càng ngày càng rõ ràng.
Y cảm thấy những kinh mạch quan trọng vốn thông suốt không trở ngại trong thân thể mình, đã bị đứt thành rất nhiều đoạn.
Mấu chốt nhất chính là khí hải của y trống rỗng.
Có mấy đường vết nứt lớn tới mức tựa như muốn lộ ra ngoài từ bên trong cơ thể y.
Tu vi của y không còn.
Khí hải của y đã vỡ vụn.
Thân thể cũng đã tàn phế, để lại rất nhiều vết thương không cách nào khép lại. Đây chính là ẩn thương mà Tu hành giả nói. (ẩn thương: vết thương kín đáo)
Sau đó y dần dần nghĩ đến khả năng vì sao mình có thể sống, cơ thể càng thêm lạnh như băng.
Khi y thông qua Hư Không cảnh kia đã bị tia kiếm của Tề Tông cắt qua thân thể, thế nhưng lực lượng của vị tiền bối Linh Hư Kiếm Môn tạo thành Hư Không cảnh năm đó càng cường đại hơn so với Tề Tông, lực lượng Hư Không cảnh trấn áp kiếm khí bộc phát, thậm chí cứng rắn đè ép cơ thể y, dùng một loại trạng thái không thể tưởng tượng nổi cứng rắn đính nhục thể bản thân đã bị chặt đứt lại cùng một chỗ.
Loại thời gian này kéo dài không biết bao lâu, nhưng hiện tại xem ra, ít nhất đã để cho máu thịt xương cốt của y nối liền cùng một chỗ, tiếp tục sinh trưởng, thế nhưng có chút kinh mạch cũng bởi vậy mà lệch vị trí.
Sau đó chắc chắn còn xảy ra chuyện gì đó, để cho y biến đổi tới mức thân thể tỏa ra một chút sức sống mà ngay cả người thường cũng không bằng.
Đó thực sự là một kỳ tích.
Nhưng tất cả đều phế rồi, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng mù, vậy chết mà sống lại như vậy còn có ý nghĩa gì sao?
An Bão Thạch muốn khóc rống lên.
Thế nhưng ngay cả sức lực để khóc thì y cũng không có, thậm chí không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Y chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng lạnh như băng, càng ngày càng không thoải mái.
Y nhớ về thời gian ở Trường Lăng lúc trước, đặc biệt là thời điểm mùa xuân băng tuyết tan chảy, ánh mặt trời ấm áp.