Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 524 - Q6 - Chương 25 : Còn Sống

Q6 - Chương 25 : Còn sống Q6 - Chương 25 : Còn sống

Đó là sự tuyệt vọng thực sự, hoặc có thể nói là châm biếm lớn nhất.

Cái gọi là vui quá hóa buồn.

Vận mệnh của con người thường là như thế, ngay thời điểm nổi bật nhất, trong lúc lơ đãng lại rơi xuống địa ngục.

Thậm chí trước mắt An Bão Thạch đã xuất hiện ánh sáng, không còn là một mảnh đen kịt như trước nữa, có vầng sáng cực kỳ sáng ngời mang theo nhiệt độ chân thật từ trên cao chiếu xuống trên người y.

Y dùng hết khí lực toàn thân lắc lư đầu, rốt cục thoáng thấy được hình bóng của một số tòa núi.

Đó dường như là sông băng rất lớn, bên dưới là màu xanh đen, phía trên là màu trắng lóa mắt, gió mạnh ào ạt thổi ra khe rãnh, giống như là những con đường thông thiên.

Mà chỗ của y dường như là hồ nước thật lớn, dòng nước màu đen bao bọc cơ thể y, đang chậm rãi chảy xuôi.

Mặc dù tu vi tận phế, thế nhưng nhận biết khác biệt với người thường vẫn làm cho y biết được đây là một hồ nước ở chỗ cực cao.

Song cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thực sự cũng chỉ có như vậy.

Rét lạnh cực độ dần dần tiêu hao hết sức sống mà nguyên khí đè ép trong Hư Không cảnh mang tới, rõ ràng y đã đánh cược thắng, đối mặt với đối thủ như Tề Tông còn tìm ra được một con đường sống, song khi đến nơi này thì lại không thể nào thoát khỏi kết cục tử vong cuối cùng.

Đây là trò đùa lớn nhất mà ông trời ban cho y.

Nhưng y vẫn cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Khi hô hấp đã yếu ớt đếm mức không thể khống chế, cảm nhận được sức sống thật vất vả mới tỏa sáng đã hoàn toàn biến mất, bản thân mình sắp nghênh đón cái chết cuối cùng, An Bão Thạch đột nhiên nghĩ đến người kia.

Người mang theo Ba Sơn Kiếm Tràng tung hoành vô địch thiên hạ.

Người kia cuối cùng đứng bên trên núi thây ở Trường Lăng, đối mặt với Tu hành giả đến từ các triều trong thiên hạ muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thời khắc cuối cùng nhìn Hoàng cung Trường Lăng xa xa lại thiếu hơn mười con đường ngõ hẻm vẫn luôn không cách nào xông vào, có phải cũng bất đắc dĩ và tuyệt vọng như thế này hay không?

"Thật sự là vô dụng."

Cuối cùng, y lại đột nhiên nghĩ đến Tịnh Lưu Ly, mếu máo nở nụ cười,

"Sống lâu mới là hữu dụng."

Cơ thể của y thực sự lạnh dần.

Từ không trung cực cao nhìn xuống dưới.

Những đám mây lạnh lẽo và đáng sợ bao bọc những ngọn núi tuyết khổng lồ.

Có rất nhiều hồ nước xanh như gương trong những núi tuyết khổng lồ này, nhưng có một hồ nước lại là màu đen.

Trong hồ nước màu đen, An Bão Thạch lẳng lặng chết đi.

Dòng nước thúc đẩy thân thể y, chậm rãi chảy xuống chỗ thấp.

Dòng nước của mảnh hồ này chảy xuôi theo thế núi, dường như không có bất kỳ khác biệt nào so với hồ nước do tuyết tan ở những ngọn núi cao nơi khác, song hồ nước màu đen này lại mang theo một loại lực lượng không giống bình thường, có một loại lực lượng trực tiếp cắt lòng sông ven đường, cọ rửa càng sạch sẽ hơn so với dòng nước của các hồ khác.

Sau khi thế núi thấp xuống không biết bao nhiêu trượng, núi cao chỗ này không còn sông băng nữa, nhưng vẫn là một mảng băng giá khổng lồ.

Trong vùng hoang dã hoang vắng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chút điểm màu trắng và đen chuyển động, đó là bầy cừu và bò đen Tây Tạng.

Thỉnh thoảng có những người chăn gia súc đi lại, khi nhìn thấy những ngọn núi tuyết là nơi các vị thần cư trú ở xa xa, trong ánh mắt của mỗi người đều tràn đầy vẻ thành kính.

......

Trên một ngọn núi khác cách xa không biết bao nhiêu khoảng cách.

Tịnh Lưu Ly mặc áo bào màu xanh ngọc không sợ gió rét, lẳng lặng nhìn chỗ thành quách xa xa.

Nàng đương nhiên không biết gần như ở một thế giới khác, An Bão Thạch đang rơi vào tuyệt vọng cực độ, trận ám sát phát sinh ở Linh Hư Kiếm Môn lúc này cũng mới vừa truyền vào Mân Sơn Kiếm Tông, vào Trường Lăng.

- Thật sự là một trận ám sát không tưởng tượng được.

Nàng đi tới chỗ cao của ngọn núi này, truyền đạt tin tức này cho Bách Lý Tố Tuyết nghe, hiện tại khi nhìn Trường Lăng ở xa xa, nàng không nhịn được bình phán ra một câu như vậy.

- Ta không biết tâm tình của Trịnh Tụ lúc này, điều này vừa vặn chứng minh nàng phải tăng cường nhiều hơn nữa choTu hành giả Trường Lăng, bất kỳ thiên tài nào đều rất nhỏ bé đối với chỗ đó, riêng An Bão Thạch chỉ sợ là một trong những quân cờ quan trọng nhất của nàng trong tương lai. Chắc hẳn nàng không thể tưởng tượng được Ba Sơn Kiếm Tràng không làm ra bất cứ chuyện gì, chỉ là một ít chuyện cũ năm xưa cũng đã để cho An Bão Thạch chết đi.

Bách Lý Tố Tuyết khẽ cười cười, y nhìn ra một tia thần sắc khác thường xuất hiện trong đôi mắt Tịnh Lưu Ly,

- Trường Lăng có quá nhiều thứ không thể tưởng tượng được, thế nhưng ngươi không cần quá tiếc nuối vì chuyện bại trong tay An Bão Thạch.

- Không cần lo lắng việc ta từng bại ở trong tay hắn, mà hiện tại hắn đã chết, ta sẽ không thể nào tìm được sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tu vi của ta.

Tịnh Lưu Ly quay đầu lại, nhìn Bách Lý Tố Tuyết rồi nói:

- Ta chưa từng cảm thấy hắn là bất khả chiến bại, thậm chí chưa từng xem hắn là đối thủ của ta ở Trường Lăng.

Bách Lý Tố Tuyết hơi ngẩn ra.

Y hiển nhiên là người hiểu rõ Tịnh Lưu Ly nhất, thế nhưng thái độ của nàng lúc này lại làm cho y có chút khó hiểu.

- Sư trưởng của ta lợi hại hơn nhiều so với sư trưởng của hắn.

Tịnh Lưu Ly nhìn y, trực tiếp nói.

Bách Lý Tố Tuyết mỉm cười,

- Ngươi học được cách nịnh nọt từ khi nào vậy?

Tịnh Lưu Ly nhìn y rồi nghiêm túc nói:

- Không phải ta đang nói về ngài.

Bách Lý Tố Tuyết sửng sốt.

- Ý ta là Đinh Ninh.

Tịnh Lưu Ly nhìn y, ra vẻ như không nhìn thấy sự xấu hổ của y, chỉ nghiêm túc mà chậm rãi nói,

- Hắn đã dạy ta quá nhiều thứ, cho nên dù là lúc vừa mới bại trong tay An Bão Thạch, ta thậm chí còn không cảm thấy gã quá lợi hại.

Nàng dừng một chút, quay đầu nhìn bầu trời xa xa, sau đó nghiêm túc nói:

- Có lẽ nếu so sánh thì loại trực giác này sẽ càng rõ ràng hơn quá nhiều so với Đinh Ninh, sự kiêu ngạo và liều lĩnh của gã thực sự quá nông cạn, hoàn toàn không cách nào so sánh, cho nên ở trong lòng ta, đối thủ ở Trường Lăng tương lai chỉ có thể là Đinh Ninh, mà không thể là gã.

Bách Lý Tố Tuyết gật đầu, thản nhiên nói:

- Nhìn cao, đương nhiên sẽ đứng cao.

......

Cận trấn là một thị trấn nhỏ nơi biên giới gần với biên cảnh hai nước Tần Sở.

Càng gần biên giới, việc kiểm tra thương khách qua lại hiển nhiên càng thêm nghiêm khắc.

Có một đội xe đã dừng lại ở cửa khẩu rất lâu.

Cũng không phải do văn thư thông quan có vấn đề, chỉ là bởi vì tướng thủ quân Tần phụ trách kiểm tra hôm nay là Dương Phàm, vốn là kẻ háo sắc nổi danh trong biên quân, thấy phụ nữ xinh đẹp đi qua sẽ muốn nhìn thêm vài lần, mà bên trong đội xe hiện tại lại có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, người vợ nhỏ không chỉ có dung mạo xinh đẹp dáng người cao gầy, da trắng nõn nà, hơn nữa tâm trí cũng hùng vĩ như núi xa.

Xưa kia Dạ Sách Lãnh từ trong bão tố trở lại Trường Lăng, đánh chết Triệu Kiếm Lô Triệu Trảm, đã từng nói một câu rằng: "Đàn bà cần gì tấm lòng to, ngực to là đủ".

Người Giám Thiên ty đương nhiên không dám truyền những lời này ra, thế nhưng sau đó nhất định phải trình lời đối thoại giữa Dạ Ty thủ và Triệu Trảm lên Hoàng thành mà không được không bỏ sót một câu, riêng chuyện đơn độc dùng kiếm chém giết đại nghịch Triệu Kiếm Lô này chính là niềm kiêu hãnh của vương triều Đại Tần, cho nên có một số việc nổi bật được tuyên dương ra ngoài, trong đó câu này được lưu truyền rất rộng rãi.

Đoàn xe đã bị kiểm tra nhiều lần, trong lòng tất cả quân đồn trú ở cửa ải này đều biết rõ, chính là tên tướng thủ muốn nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia một hồi.

Thế nhưng biên quân thông thường vất vả, rất ít khi thấy được người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cho nên một đám tướng sĩ cũng đều thầm vui thích, không có ai đi đến giảng hòa.

Đối mặt với ánh mắt không kiêng nể gì của tên tướng thủ Dương Phàm khi nhìn về phía bộ ngực vĩ đại của bản thân, người phụ nữ xinh đẹp kia trái lại vẫn đoan trang hào phóng, lại có chút kiên nhẫn, nhưng khi tên tướng thủ này đưa ra ý muốn cẩn thận lục soát chồng nàng trong xe ngựa lần nữa, cũng chính là người trẻ tuổi nhìn như bệnh tật kia, nàng hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.

Lông mày của nàng khẽ nhướng lên, nhưng không hề giận mà ngược lại còn nở nụ cười, ý cười chợt nở rộ như vạn cây hoa đào, nhiệt liệt mà phóng khoáng.

- Phải chăng vẫn không nên giả vờ đi.

Nàng không nhìn cơ thể tên biên tướng này đã rất gần nàng, lại nhìn nam tử có vẻ mang bệnh tật trong xe kia, khẽ ôn nhu nói ra một câu này.

Thanh âm của nàng không quá vang dội, nhưng không biết vì sao, không chỉ có tên biên tướng này, mà ngay cả tất cả mọi người trong phạm vi hơn mười trượng chợt cảm thấy thân thể của mình cứng ngắc.

Tên biên tướng có ánh mắt phần lớn thời gian đều đảo qua ở bên ngực nàng lại theo bản năng cầm chặt chuôi kiếm bên hông.

Nam tử trong xe kia không hề đáp lại, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Người phụ nữ xinh đẹp dường như cực kỳ hài lòng, nụ cười càng ngọt ngào hơn.

- Ngươi cười cái gì?

Tên biên tướng này không tự chủ được lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói.

- Lúc trước ta từng hát một khúc ở Trường Lăng các ngươi, hôm nay ngươi lưu luyến ta không rời, vậy ta sẽ hát lại cho ngươi nghe.

Người phụ nữ xinh đẹp dáng người cao gầy này nói ra một câu như vậy, sau đó ngẩng đầu lên.

Trên không trung, một giọt nước trong suốt lặng yên vô tức rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment