Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 525 - Q6 - Chương 26: Thiếu Kiếm

Q6 - Chương 26: Thiếu kiếm Q6 - Chương 26: Thiếu kiếm

- Đời ta vui học kiếm, mười năm sống hàn đàm... (hàn đàm: đầm nước lạnh)

Giọt nước trong suốt rơi xuống, phản chiếu ra khuôn mặt bởi vì tỉnh ngộ mà hoảng sợ đến cực điểm của tên biên tướng này.

......

Ý sắc bén trực tiếp của hồ nước màu đen dần dần bị lòng sông dọc đường suy yếu, trở nên giống hệt dòng nước của hồ nước hình thành trong núi cao do sông băng tan, thậm chí ngay cả cái loại màu đen kỳ dị này cũng tự nhiên biến mất, trở nên cực kỳ tinh khiết.

Địa thế càng ngày càng bằng phẳng, ranh giới có tuyết biến mất, một mảng lớn hoang nguyên đất cứng hiển hiện.

Đây chính là đồng cỏ vào đầu mùa hè, hiện tại không có một tấc cỏ mọc, dê bò cũng chỉ dựa vào cỏ khô đã chuẩn bị tốt cho mùa hè.

Hoàn cảnh sinh hoạt càng khốn khổ thì đơn thuần chỉ thỏa mãn nhu cầu sinh tồn tối thiểu, càng thêm kính sợ đối với thiên địa tự nhiên, đồng thời cũng quan sát càng ngày càng tỉ mỉ đối với biến hóa chung quanh.

Ánh mắt của một người chăn gia súc ở rìa đàn cừu dừng lại thật lâu chỗ bầu trời phía trên một dòng suối phía xa.

Gã là một người chăn gia súc bình thường, da mặt nhăn nheo giống như vỏ cây dâu, bởi vì phơi nắng và giá lạnh trên cao nguyên cho nên biến thành một màu đỏ tía đặc biệt, kèm theo rất nhiều dấu vết tổn thương do giá rét.

Gã nhìn bầy kền kền không ngừng bay quanh trên bầu trời, những con kền kền kia đã lượn vòng hồi lâu, nhưng dường như có chút sợ hãi nên vẫn chưa rơi xuống.

Đối với những người chăn gia súc trong vùng hoang dã này mà nói thì kền kền cũng giống như Thần vật, khi xuất hiện với số lượng lớn sẽ kèm theo sinh linh nào đó già đi và tử vong.

Song đối với hắn mà nói hình ảnh lúc này lại quá bất thường.

Đầu tiên gã có thể khẳng định không có bất kỳ con nào trong bầy dê và đàn trâu của mình bị lạc, theo lý đến mùa này, chỗ kia không thể nào có khí tức tử vong hấp dẫn rất nhiều kền kền tới.

Mấu chốt nhất chính là kền kền chỉ lặng lẽ xuất hiện khi sinh linh thực sự sắp đối mặt với tử vong, chúng nó có cảm giác nhạy bén đối với tử vong vượt qua tất cả sinh linh còn lại, khi bầy kền kền đến, sinh linh đang hấp hối sẽ nhanh chóng chết đi, sau đó chúng nó sẽ chen chúc nhau rơi xuống, cắn nuốt sạch sẽ máu thịt, cuối cùng mùi máu tươi khi những con kền kền này xé rách con mồi sẽ dẫn tới bầy linh cẩu ở xa xa, cuối cùng cắn xương cốt còn lại thành mảnh vụn.

Kền kền lượn quanh hồi lâu nhưng vẫn không hề rơi xuống, đây chính là dị tướng. (dị tướng: hiện tượng lạ)

Ngươi du mục này có chút khẩn trương, thành kính chuyển động tràng hạt trong tay, hét to vài tiếng, gọi hai đứa con đang còn chuyển cỏ qua, ba người cưỡi ngựa đi về phía nơi đó.

Bọn họ nhanh chóng phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Nguyên nhân đám kền kền lượn vòng quanh đến từ một cỗ thi thể bên bờ suối.

Thi thể kia hẳn là một gã thiếu niên trẻ tuổi, song dường như hoàn toàn không thuộc về thế giới của bọn họ, kết cấu của một ít mảnh y phục vỡ vụn còn sót lại trên người nhìn qua lộng lẫy đến cực điểm, đáng sợ nhất chính là trên người thiếu niên này có rất nhiều đường cong màu đỏ, những đường cong kia giống như vết thương nhưng lại cực kỳ phẳng phiu, xâm nhập sâu vào trong thân thể, càng đáng sợ chính là trong những đường cong màu đỏ kia dường như còn tồn tại một loại khí tức đáng sợ nào đó.

Loại khí tức này mới làm cho đám kền kền kia chỉ dám lượn quanh chứ không dám hạ xuống.

Đây tuyệt đối là một loại điềm báo đáng sợ đối với những người dân chăn nuôi này, hoặc là nhắc nhở do Thiên thần giáng xuống, cho nên ba người dân chăn nuôi này hoảng sợ cực độ, hai người ở lại quan sát thi thể này từ chỗ xa, mà một người dân du mục còn lại thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía xa, báo tin cho thủ lĩnh và Vu sư của bộ lạc.

Lại đi về phía nam, mảnh hoang nguyên này vẫn rộng lớn mà thưa thớt người như trước, nhưng dù sao đã có một ít thành trì hiện ra.

Một tòa hùng vĩ nhất trong đó lại chiếm cứ diện tích của cả ngọn núi, trên đỉnh núi có dày đặc các tòa cung điện mang hai màu đỏ trắng, dưới chân núi là nhà gỗ được trát lên bằng đất vàng.

Đây chính là Hoàng thành của Đông Hồ.

Trước đó, tòa thành này cũng đã xảy ra một biến cố lớn.

Một lão tăng cầm pháp trượng trong tay đi đến huyết tẩy Hoàng thành, một mình trực tiếp giết vào chỗ sâu nhất trong Hoàng cung, giết chết Hoàng đế Đông Hồ.

Sau đó hoàng tử Gia Luật Thương Lang đã bị trục xuất khỏi Đông Hồ lại được đón trở về từ biên giới, tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế của Đông Hồ, cũng mở ra một trận huyết tẩy tàn khốc hơn.

Thế nhưng trận huyết tẩy tàn khốc chỉ nhằm vào đám tăng chúng nô dịch nông nô hà khắc và trung thành với cựu Hoàng đế Đông Hồ ở sâu trong Hoàng thành.

Đám tăng chúng tu vi cao nhất đã bị lão tăng kia trực tiếp giết chết, những người còn lại hầu như không có bất kỳ năng lực chống cự nào.

Tân hoàng Gia Luật Thương Lang gần như nhập gia tùy tục mà tiến tục sử dụng biến pháp của Trường Lăng, ban bố Hoàng lệnh, trong một nhà nông nô, chỉ cần có một người có thể trở thành võ sĩ được Hoàng thành chấp nhận, tất cả mọi người trong nhà nông nô này có thể có cuộc đời mới, đạt được tự do, hoàn toàn thoát khỏi thân phận nông nô, có được đất đai của riêng mình. *Tân hoàng: Hoàng đế mới

Để trở thành một võ sĩ được chấp nhận cũng không nhất định là phải đầy đủ võ lực, nhưng phải có đủ can đảm.

Đó cũng là hy vọng.

Hoàn cảnh nông nô ở Đông Hồ còn khổ cực hơn nhiều so với tình cảnh của dân chúng bình thường ở Trường Lăng xưa kia, không chỉ vợ, con cái, thậm chí ngay cả mạng sống của bản thân cũng không thuộc về mình, có thể bị quý tộc chiếm đoạt bất cứ lúc nào, hơn nữa trên đầu tất cả quyền quý Đông Hồ còn bao phủ bóng ma của một lão tăng trực tiếp giết chóc kia, cho nên biến pháp của tân đế Gia Luật Thương Lang của Đông Hồ hoàn toàn không gây ra phản ứng dữ dội, không những thế còn nhanh chóng đạt được sự ủng hộ cuồng nhiệt của tất cả nông nô, loại cảm xúc này thậm chí có thể xem là tín ngưỡng.

Chuyện tín ngưỡng rất khó giải thích, Đông Hồ hoang vắng, tin tức truyền bá còn khó khăn hơn so với bất kỳ vương triều bên ngoài nào, thế nhưng trong miệng những người chăn nuôi gia súc và nông nô ở bất kỳ chỗ xa xôi hẻo lánh của Đông Hồ hiện tại, lão tăng và tân đế Gia Luật Thương Lang đã sớm biến thành Thần phật được Thần linh trên trời phái xuống cứu vớt bọn họ.

Nhưng đồng thời thứ để đối phó với tín ngưỡng cũng chính là tín ngưỡng, những quyền quý bị trấn áp kia cũng bịa ra rất nhiều điềm xấu, truyền bá biến pháp của tân hoàng Gia Luật Thương Lang đã chọc giận Thần linh.

Xuất phát từ tình yêu chân chính và tín ngưỡng cuồng nhiệt đối với tân hoàng, lo lắng cỗ thi thể quỷ dị này là dấu hiệu không lành nào đó mà ông trời mang đến, cho nên cỗ thi thể này càng được các người dân du mục của bộ lạc ven Đông Hồ kia trông coi kỹ càng, tin tức dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng của quân đội, truyền đến Hoàng cung Đông Hồ.

Hơn mười Tu hành giả nhanh chóng chạy tới chỗ đó, trong đó không thiếu thân tín của Gia Luật Thương Lang, chính là phó tướng trong quân đội của y, cũng là Tu hành giả tông sư Thất Cảnh.

Những Tu hành giả này dễ dàng phán đoán ra thời gian tử vong và thân phận của cỗ thi thể Tu hành giả này, cũng nhìn ra những đường chỉ đỏ trên thi thể là dấu vết sau khi một loại kiếm ý khiến cho người rung động cắt qua thân thể lưu lại, nhưng vẫn không thể nào hiểu được vì sao thi thể này xuất hiện ở nơi đó, hay như việc vì sao thi thể bị kiếm ý như vậy cắt ra còn chưa vỡ vụn.

Ngay cả tông sư Thất Cảnh cũng khó có thể lý giải, chuyện này lại càng không tầm thường.

......

"Thiếu niên dị tộc, vừa mới chết không lâu, bị những tia kiếm rất nhỏ lại thẳng tắp xuyên qua toàn thân..."

Quân tình ghi chép cực kỳ kĩ càng, thậm chí ngay cả đặc điểm hình thể của thiếu niên kia cũng được miêu tả, thậm chí dùng cả bức họa để hình dung.

Nhưng vẫn nan giải như cũ.

- Dựa theo những mảnh vụn này mà nói, người này chắc hẳn có liên quan đến Đại Tần các ngươi, thế nhưng người Tần sao có thể đến vùng đất biên hoang này? (biên hoang: biên giới hoang vắng)

Trong doanh trướng của Ô Thị, bà lão nhìn phần quân tình do Đông Hồ truyền đến, cau mày, nhìn Đinh Ninh hỏi.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều manh mối xác thực chứng minh suy đoán của Đinh Ninh là chính xác, mùa xuân đến băng tuyết tan chảy, Tần sẽ dùng binh với Sở. Cho nên đối với nàng mà nói, hiển nhiên đã liên hệ hai chuyện này với nhau.

Thế nhưng dường như chỗ kia không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với thế cục ở Đông Hồ, không thể nào tồn tại âm mưu nào đó có thể ngăn được hai nước Tần Sở giao chiến.

- Có một số việc không phức tạp như vậy, hơn nữa vừa vặn có một bước đột phá, sẽ không dẫn phát ra những liên tưởng khác.

Đinh Ninh nhìn nàng, nói:

- Mặc dù tin tức về Trường Lăng còn chưa truyền tới, nhưng nghĩ đến hiệu của khi lật lên những chuyện cũ năm xưa, vậy nên An Bão Thạch đã chết.

- An Bão Thạch?

Bà già nghĩ rằng bản thân mình đã nghe nhầm.

- Hình dáng chân dung bên trên quân tình này cực kỳ giống với An Bão Thạch, ta đã từng gặp được hắn.

Đinh Ninh rất trực tiếp nói.

Bà lão kinh ngạc nói,

- Nhưng An Bão Thạch vốn ở Trường Lăng, cách xa chỗ kia tới vạn dặm.

- Linh Hư Kiếm Môn có một tòa Tẩy Kiếm Trì, nước bên trong hồ này đến từ kiếm ý Hư Không cảnh rèn luyện, mà Hư Không cảnh chính là thứ do một gã Đại tông sư dựng tông của Linh Hư Kiếm Môn lưu lại, chính là tương đương với việc cứng rắn dùng kiếm ý mở ra một con đường thông tới một chỗ thiên địa nguyên khí nào đó.

Đinh Ninh nhìn bà lão, chậm rãi nói:

- Trước đó không ai biết được rốt cuộc Hư Không cảnh kia nối liền đến nơi nào.

Bà lão rốt cục hiểu được, khiếp sợ nói:

- Ý của ngài là, Hư Không cảnh của Linh Hư Kiếm Môn nối liền với dải dất biên giới của Đông Hồ?

Đinh Ninh gật đầu:

- Chỉ cần chờ tin tức từ Trường Lăng truyền đến, nếu An Bão Thạch rốt cuộc dấn thân vào Hư Không cảnh, muốn thông qua chỗ này để chạy trốn khỏi chết, vậy đã không còn bất kỳ nghi vấn gì nữa.

Bà lão bình tĩnh trở lại, cảm khái mà im lặng không nói.

Một số chuyện sẽ trở thành một câu đố vĩnh viễn, chỉ vì không gặp được người có tri thức đáng sợ đúng lúc.

Theo nàng, Đinh Ninh có thể dễ dàng suy đoán ra những chuyện nhìn như hoàn toàn không có liên quan, thậm chí không có khả năng xảy ra, không phải ở chỗ hắn đã từng gặp An Bão Thạch, mà do hắn có kiến thức cực kỳ đáng sợ.

Đinh Ninh cũng trầm mặc lại.

Hô hấp của hắn hơi nặng hơn một chút so với bình thường.

Bởi vì thực sự chỉ có rất ít người biết, sở dĩ Hư Không cảnh kia có thể thành cũng bởi vì tên Đại tông sư Linh Hư Kiếm Môn kia đã tới nơi thần bí đó, hơn nữa còn lưu kiếm bản mệnh của mình ở chỗ kia.

Kiếm bản mệnh của y liên thông với pháp trận trong Kiếm điện Linh Hư Kiếm Môn, rốt cuộc mới có thể khiến Hư Không cảnh ổn định.

Mà hiện tại, cũng đúng lúc hắn đang thiếu một thanh kiếm.

Giữ Mạt Hoa tàn kiếm phần lớn là bởi vì hoài niệm.

Rốt cuộc cần phải đối mặt với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, cho nên hắn phải có một thanh kiếm đủ cường đại, có thể chịu đựng và thừa nhận được kiếm ý của hắn trong tương lai.

Hắn vốn gặp khó khăn khi lựa chọn một thanh kiếm làm kiếm bản mệnh tương lai, chính bởi vì hắn phải thận trọng đến cực điểm, không thể có một chút khả năng thất bại.

Sau Tục Thiên Thần Quyết, hắn có dự định mùa xuân sẽ tới nước Sở, đi tìm kiếm một thanh kiếm đủ cường đại như vậy.

Nước Sở đứng đầu thiên hạ về Khí.

Nhưng hiện tại, thanh kiếm này lại xuất hiện ở bên ngoài kế hoạch của hắn.

Có một số việc là ngoài ý muốn, là ngẫu nhiên.

Nhưng cũng có thể là một loại trong vô số khả năng xoay quanh thật lâu trong đầu.

Bình Luận (0)
Comment