Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 526 - Q6 - Chương 27: Hình Thiên Hạ

Q6 - Chương 27: Hình thiên hạ Q6 - Chương 27: Hình thiên hạ

Thiên hạ có vô số danh kiếm, ngay trong Kiếm cốc bên trong Mân Sơn Kiếm hội kia đã có vô số danh kiếm của vương triều Đại Yến, vương triều Đại Ngụy và vương triều Triệu ngày xưa.

Thế nhưng địch nhân trong mắt hắn vẫn luôn là Nguyên Vũ và Trịnh Tụ.

So với địch nhân như vậy, loại danh kiếm cấp bậc kia vẫn không chưa đủ.

Thậm chí ngay cả cường kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng như Kiếm Sơn Kiếm, Đinh Ninh vẫn cảm thấy không đủ.

Giống như bà lão chưởng quản nước Ô Thị này cảm khái, chỗ không giống người thường của hắn chính là kiến thức mà những Tu hành giả khác khó có được.

Song thực ra cũng chỉ có hắn biết, thứ khác biệt nhất giữa hắn và tất cả Tu hành giả còn lại trong thiên hạ chính là kinh nghiệm tu hành.

Hắn có được rất nhiều kinh nghiệm tu hành, là thứ mà Tu hành giả toàn bộ thiên hạ đều không có.

Kinh nghiệm, hoặc là giáo huấn nói cho hắn biết phải đảm bảo không có sai sót để chiến thắng người nào đó, không chỉ riêng mỗi tu vi cảnh giới cao hơn, mà phải vượt trội trên lĩnh ngộ đối với thiên địa nguyên khí và kiếm kinh vận dụng, thậm chí ngay cả vũ khí mà bản thân mình dùng cũng phải áp đảo.

Xem như trao đổi bí mật, hắn đã từng hỏi Cố Hoài một câu trước khi y chết,

- Đại Hình kiếm ở đâu?

Đây thực ra là một bí mật rất kinh người, thậm chí liên quan đến cả cuộc đời của y.

Xưa kia Cố Hoài rốt cuộc trở thành tông chủ của Linh Hư Kiếm Môn, đương nhiên là bởi vì tu vi bản thân y và thế lực của Hoàng cung Trường Lăng, nhưng càng mấu chốt chính là y đã sớm giấu đi thân phận ở Ba Sơn Kiếm Tràng, tiến vào Linh Hư Kiếm Môn.

Nguyên nhân thực sự khiến y tiến vào Linh Hư Kiếm Môn chính là muốn tìm tung tích Đại Hình kiếm.

Hầu như tất cả Tu hành giả ở Trường Lăng hoàn toàn chưa từng nghe qua tên của thanh kiếm này, đó là bởi vì bản thân nó chính là một thanh kiếm trong truyền thuyết.

Đây là bội kiếm của một Kiếm sư mạnh nhất trong lịch sử Linh Hư Kiếm Môn.

Miêu tả về thanh kiếm này trong kinh điển là Hình thiên hạ mà có thể mở hư không.

Ý là có thể tùy ý xử lý kiếm khí còn lại trong thiên hạ, hơn nữa lực lượng đủ lớn để mở hư không.

Ngày xưa Ba Sơn Kiếm Tràng muốn chinh phạt bờ cõi sáu triều, thống nhất thiên hạ, nên cần kiếm khí cường đại nhất.

Thế nhưng chưa có được Đại Hình kiếm thì Nguyên Vũ đã binh biến, người kia chết đi, sau đó Ba Sơn Kiếm Tràng bị đại quân tiêu diệt, càng ít người trong thiên hạ nhớ tới chuyện tìm kiếm thanh kiếm này.

Trước khi Cố Hoài chết, y xác định thanh kiếm này không còn tồn tại trong Linh Hư Kiếm Môn, hiện tại thi thể An Bão Thạch xuất hiện ở chỗ sông băng hoang nguyên gần biên giới Đông Hồ, cách Linh Hư Kiếm Môn đâu chỉ vạn dặm.

Thi thể An Bão Thạch có thể bảo trì hoàn hảo xuất hiện ở chỗ kia, đã nói rõ Hư Không cảnh này cực kỳ vững chắc.

Nhưng chỉ dùng nguyên khí bản mệnh dẫn dắt mà đã có thể nối liền với pháp trận trong Linh Hư Kiếm Môn, xây dựng ra Hư Không cảnh vững chắc như vậy, có lẽ thanh kiếm bản mệnh do Đại tông sư Linh Hư Kiếm Môn để lại kia rất có khả năng chính là thanh Đại Hình kiếm nọ.

Cho dù không đúng đi nữa thì cũng chỉ là khác biệt trên danh tự chứ không phải là uy lực, đó chắc chắn là một thanh kiếm đủ để Hình thiên hạ.

Đinh Ninh trầm mặc tính toán thời gian một chút, tính đến lúc mùa xuân tuyết tan, chắc hẳn có thể trở về biên cảnh hai nước Tần Sở, hắn lập tức ngẩng đầu lên, nói với bà lão đang chờ mình lên tiếng,

- Còn mất bao lâu nữa thì nàng mới tới?

Bà lão lúc này nghe ra giọng nói của hắn không bình tĩnh như bình thường, nàng có chút kinh ngạc, nói:

- Chắc là ngày kia sẽ tới.

Đinh Ninh gật đầu, nói:

- Vậy sắp xếp ngày kia chúng ta xuất phát đi Đông Hồ.

Thân phận của bà lão cực kỳ tôn quý, nhưng cũng giống như Tịnh Lưu Ly, lại xem Đinh Ninh như là thầy của mình, biết được nhất cử nhất động của hắn đều có thâm ý, lúc này thấy hắn nói như thế, nàng chợt quay đầu nhìn gió tuyết bên ngoài trướng, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, đã muốn giấu đi tin tức mình còn sống, vì sao còn phải tốn nhiều khí lực mang nữ tử kia đến bên người, còn phải vòng một vòng quanh nước Sở.

Dù nhìn từ góc độ nào thì nữ tử kia đều là sơ hở duy nhất trong kế hoạch tường tận của Đinh Ninh, mặc dù Triệu Hương Phi mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, mà Đông Hồ lúc này lại giống như một cái thùng sắt, tất cả đều được nàng nắm giữ trong tay, nhưng sơ hở dù sao vẫn là sơ hở.

Huống chi Đinh Ninh hiện tại rõ ràng đang muốn nhanh chóng tới Đông Hồ, vì sao nhất định phải chờ đến khi nữ tử kia tới rồi mới khởi hành?

Phân biệt phương hướng trên hoang nguyên trong cơn bão tuyết sẽ cực kỳ khó, huống chi tuyết đọng dày nặng, xe ngựa bình thường sẽ càng khó di chuyển, giá rét cực độ cộng thêm hành trình đường dài, cho dù là Tu hành giả cũng khó có thể chịu đựng được.

Lúc này, trong cánh đồng tuyết cách doanh trướng Ô Thị này cũng không quá xa, có một bầy sói màu xanh đang kéo xe trượt có hình dạng như một cái lều vải, xuyên gió tuyết đi về phía trước.

Trong một cái lều vải có một nữ tử mà Đinh Ninh đang chờ đợi.

Nữ tử này có khuôn mặt tuyệt đẹp khiến người ta vừa nhìn thấy sẽ khó có thể quên, hiển nhiên chính là Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Đinh Ninh trầm tĩnh lại, đang nhìn gió tuyết cùng với bà lão.

Nàng xuyên gió tuyết mà đến.

Hắn cũng đang chờ nàng tới.

......

Một gã nam tử áo bào màu vàng đứng ở một bên dòng Linh tuyền màu trắng lượn lờ linh khí.

Gã rất lo lắng.

Vẻ căng thẳng đến từ việc đây là lần đầu tiên gã đứng trong thư phòng của Hoàng hậu.

Còn ở trước mặt gã, một đời chẳng qua chỉ là hơn mười ngày chết oan chết uổng.

-Thả!

Ở một đầu khác của Linh tuyền vang lên một giọng nói lạnh lùng mà đơn giản.

Giọng nói này làm cho gã chấn động, thậm chí gần như ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thẳng khuôn mặt Hoàng hậu.

"Thả?"

Gã nghĩ mình đã nghe nhầm.

Gã là người của quận Giao Đông lúc này có thể trực tiếp đối thoại với Trịnh Tụ, hiểu biết cũng lớn hơn nhiều so với tuyệt đại đa số quyền quý ở Trường Lăng.

Quận Giao Đông đã tổn thất thảm trọng từ sau khi Mân Sơn Kiếm hội bắt đầu, nhất là việc Đại Phù Thủy Lao bị cướp, Lâm Chử Tửu thuận lợi trốn đi, cùng với chuyện đại nghịch như Bạch Sơn Thủy trộn lẫn vào một chỗ đã khiến quận Giao Đông có chút sợ hãi, càng không cần nói đến biến đổi phát sinh ở Linh Hư Kiếm Môn sau đó.

Hiện giờ thật vất vả mới tra ra được tung tích của đứa bé mồ côi Thương gia có liên quan đến việc cướp ở Đại Phù Thủy Lao kia, theo gã thấy chính là có rất nhiều bí ẩn cần phải tra rõ, có lẽ có thể dùng chuyện này làm cửa khẩu đột phá để bắt đầu phản kích, thế nhưng lại không thể chất vấn ý của Hoàng hậu?

Gã khó có thể hiểu được, thế nhưng ý của nàng đã cực kỳ kiên định.

- Thả.

Lại thêm một thanh âm lãnh khốc truyền vào tai gã.

Tên Tu hành giả áo bào vàng này không dám nói gì nữa, gã khom người xuống, vừa nhìn mặt đất vừa lui về phía sau.

- Nói cho trong nhà, mặc dù Ba Sơn Kiếm Tràng âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn chỉ là con kiến hôi không dám bước ra ánh sáng.

Đúng lúc này lại có một thanh âm lãnh khốc mà uy nghiêm vang lên,

- Cho dù là sợ hãi thì cũng quá sớm một chút, cho nên không cần nghi ngờ cùng chất vấn quyết định của ta.

- Đừng làm bất cứ chuyện gì trái với ý nguyện của ta. Nếu không ta sẽ giết bất kể người kia là ai.

Sau khi dừng một lúc, nữ chủ nhân Trường Lăng chậm rãi nói cực kỳ rõ ràng,

- Ngươi nói cho bọn họ biết, chắc hẳn bọn họ cũng hiểu rõ ta đã từng giết người của quận Giao Đông, cũng đã từng giết người trong nhà mình.

Trong tiếng bước chân của Tu hành giả áo bào màu vàng đang lui ra đều mang theo một loại thanh âm rung động sợ hãi.

Hành lang nối liền thư phòng này như Thần đạo, hai bên đường là ngọa thú và tượng đồng, đều đang ông ông chấn động. (ngọa thú: thú được đặt nằm ngang, thường là 4 con Thần thú: Thanh long, Bạch hổ, Chu tước, Huyền vũ)

Rất hiển nhiên, hiện tại nữ tử đi ra từ quận Giao Đông này không chỉ trấn áp Trường Lăng, đồng thời đã bắt đầu trấn áp cả quận Giao Đông.

Nhưng nàng có thể thắng không?

Tu hành giả áo bào vàng này không có bất kỳ tin tưởng nào đối với nàng và chiến sự mùa xuân năm nay do nàng quyết định.

Bình Luận (0)
Comment