Mấy trăm Tu hành giả Ô Thị ẩn nấp trong gió tuyết, cực kỳ cảnh giác nghênh đón bầy sói kia đến.
Ô Thị là loại vương triều có thể di chuyển cả triều bất kỳ lúc nào, trên thực tế chính là thống lĩnh rất nhiều bộ lạc trên hoang nguyên, cho nên khi giao chiến với vương triều bên ngoài, ưu thế lớn nhất chính là có thể lui mà không để lại chút tung tích.
Theo một loại ý nghĩa nào đó mà nói, cho dù gặp phải đại bại thì cũng không thể bị nhổ tận gốc.
Gió tuyết cuồng bạo có thể ẩn nấp tung tích, thế nhưng bầy sói này dù sao cũng là vật độc nhất của hoàng tộc Ô Thị, quân đội cường đại mặc dù không cách nào xuyên qua bão tuyết bôn ba đường dài, lặng yên không một tiếng động mà đến, nhưng Tu hành giả cường đại thì lại có thể.
Những Tu hành giả Ô Thị này nhất định phải đề phòng có Tu hành giả cường đại của vương triều Đại Tần âm thầm đi theo.
Nhưng trong mắt Đinh Ninh, loại khả năng này rất nhỏ, đầu tiên hắn cực kỳ hiểu rõ Trịnh Tụ, mục đích ả động binh đối với Ô Thị chỉ là ở chỗ tổ sơn, cùng với việc khiến cho Ô Thị không có quá nhiều cơ hội vượt qua Âm Sơn khi xuân đến đánh Sở.
Tổ sơn đã mất, lại nhận được Tục Thiên Thần Quyết, không những thế còn bức Ô Thị vào chỗ sâu trong hoang nguyên, đối với Trịnh Tụ mà nói thì nếu giai đoạn này đã hoàn thành, vậy không cần phải bỏ ra cái giá quá đắt để đuổi tận giết tuyệt đối với Ô Thị.
Ả sẽ dốc toàn bộ lực lượng cho việc đánh Sở.
Mấu chốt nhất chính là, cho dù là Trịnh Tụ ở trong gió tuyết như vậy, cũng không thể nào tránh được nhận biết của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Khi mấy trăm Tu hành giả Ô Thị như lâm đại địch ẩn nấp trong gió tuyết, Đinh Ninh trực tiếp đi ra khỏi doanh trướng, mà bà lão thân phận tôn quý trong doanh trướng kia cũng theo bước hắn đi ra, trong tay ôm một kiện áo choàng dùng lông chồn Ngân Tuyết hiếm thấy chế thành.
Bà khoát tay áo, để cho mấy trăm Tu hành giả Ô Thị không cần khẩn trương, sau đó bà hạ một mệnh lệnh còn kinh người hơn, để cho tất cả Tu hành giả này lui đi, rồi bà một thân một mình cùng Đinh Ninh tiếp tục đi tới gió tuyết phía trước, cho đến khi hoàn toàn thoát khỏi nhận biết của những Tu hành giả này, đến một chỗ gò tuyết cách xa doanh trại.
Đinh Ninh im lặng đứng ở chỗ cao gò tuyết này, cho đến khi tuyết dày dần dần phủ hắn thành người tuyết, cho đến khi trong gió tuyết xuất hiện những con sói xanh kéo theo xe kéo.
Những bông tuyết bay chợt có chút hỗn loạn.
Những bông tuyết hỗn loạn này vẽ ra rất nhiều đường cong màu xanh đen, thế nhưng chỉ có Đinh Ninh mới có thể cảm nhận được những đường cong này.
Lần tái ngộ này cũng không quá lâu, song hoàn toàn khác biệt với rất nhiều lần trước đó.
Một khuôn mặt tuyệt mỹ đến mức khiến người ta hít thở không thế giới hoang vu mà thô bạo của Ô Thị, lại dùng một loại mỹ lệ thuần túy, dùng lực lượng càng thêm thô bạo làm cho gió tuyết chung quanh dường như chậm lại.
Bà lão cười cười, trực tiếp lướt qua Đinh Ninh, tiến lên nghênh tiếp, đưa tay khoác áo chàng lông lên trên người Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết không được tự nhiên nhíu mày, bà ôn hòa cười cười, nói:
- Yêu cây yêu cả cành, hơn nữa ngươi thật sự rất đẹp.
Ở trong Trường Lăng, Trưởng Tôn Thiển Tuyết chỉ mặc quần áo tầm thường nhất, bây giờ khoác lên chiếc áo choàng hoa lệ này càng khiến nàng giảm đi rất nhiều thanh lãnh, thêm ra vài phần ấm áp, đặc biệt là tự nhiên.
Tự nhiên đến mức để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều sẽ cảm thấy đây hẳn là bộ dáng vốn có của nàng.
- Cám ơn.
Nàng thoáng chần chờ một chút, sau đó quay người nói lời cảm tạ với bà lão.
Bà lão lại cười cười, không nói thêm gì nữa, sau đó lại phát ra một tiếng gào thét kỳ dị.
Trong gió tuyết xa xa phía sau bà chợt xuất hiện mấy đám sương mù, lại là một bầy sói chạy như bay tới.
Thế nhưng mỗi một con trong bầy sói kéo theo xe vua này đều cực kỳ cao lớn, thân thể tự nhiên ẩn chứa hương vị thiên địa nguyên khí lưu chuyển.
- Tạm biệt.
Bà lão này có thể khống chế toàn bộ Ô Thị trong lòng bàn tay, đương nhiên đã trải qua vô số chuyện, từng gặp vô số người, cho nên bà cũng không nhiều lời nữa, chỉ ôn hòa cười cười rồi xoay người rời đi.
Đinh Ninh an tĩnh và trầm mặc nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, hai người lại không nói gì, một lúc lâu sau, vẫn là Trưởng Tôn Thiển Tuyết có hành động trước tiên.
Nàng giống như lúc ở trong tiệm rượu Trường Lăng luôn xoay người trở về hậu viện trước tiên, đi về phía xe kéo được bầy sói kéo theo kia, vén rèm xe nặng nề lên, bước vào.
Khi Đinh Ninh theo đó tiến vào, bầy sói bắt đầu kéo xe, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Ninh đang ngồi ở đối diện, hỏi:
- Vì sao cứ nhất định muốn ta tới đây?
Lần mở miệng này, dường như khó khăn hơn bao giờ hết so với trước kia.
Đinh Ninh lại trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói,
- Ta trở lại Trường Lăng, việc làm đầu tiên chính là tìm ngươi.
Những lời này của hắn cũng không phải thẳng thắn đáp lại vấn đề của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, song nàng lại hiểu được ý trong những câu này.
- Có một số việc, sai rồi còn có thể làm lại sao?
Ngữ khí của Trưởng Tôn Thiển Tuyết rất lạnh lùng, nhưng do dùng rất nhiều khí lực, khuôn mặt nàng không biết vì sao lại trở nên tái nhợt hơn một chút.
Đinh Ninh hít sâu một hơi:
- Phải xem có thể tha thứ hay không.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:
- Sự tha thứ của một người còn quan trọng hơn cả báo thù sao?
Đinh Ninh chậm rãi nói:
- Không phải là tha thứ, mà ở chỗ tình ý.
Trường Tôn Thiển Tuyết trầm mặc hồi lâu, sau đó xoay người đối diện với rèm chỗ cửa xe.
Khí tức tuôn ra trên người nàng vén rèm xe lên, không khí nàng thở ra dường như cũng hòa thành một thể với trời đất mênh mông bên ngoài, dường như làm như vậy mới để cho lòng dạ của nàng có thể trở nên thực sự rộng mở.
- Ta tha thứ cho người kia.
Nàng khẽ nói.
Giống như nói với Đinh Ninh, lại càng giống như nói với bản thân mình.
Trong mắt Đinh Ninh hiện lên chút sương mù, hắn cũng nhẹ giọng nói,
- Ta không phải người kia.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Cho dù là khi song tu cùng giường ở quán rượu, hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn duy trì khoảng cách một thước, nhưng hiện tại hắn ngồi bên cạnh nàng, nàng vẫn không hề cự tuyệt.
- Vì sao nhất định phải chết?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hỏi.
Lời nói của nàng dường như không có gì khác lúc bình thường, nhưng vẫn luôn thiếu đi rất nhiều ý vị trong trẻo và lạnh lùng.
Đinh Ninh cũng nhìn trời đất mênh mông phía trước, nói:
- Bởi vì sống không bằng chết.
Thân thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết khẽ run rẩy, nàng đáp lại:
- Ngươi đã sớm biết bí mật của Cửu Tử Tằm?
Đinh Ninh nở nụ cười cay đắng, nói:
- Ngoại trừ U Đế ra, chưa có người nào từng tu luyện Cửu Tử Tằm, không có người nào dùng mệnh thử, ai sẽ biết trước bí mật của nó?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại mất một lúc lâu mới nói ra được,
- Vậy sao có thể như vậy?
Đinh Ninh nói,
- Vô hình hóa hữu hình, như nhả tơ kết kén, cần thời gian rất dài để phá kén mà ra.
Trường Tôn Thiển Tuyết chấn động, nói:
- Đó là cảm giác như thế nào?
Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra:
- Thần thức gò bó ở bóng tối vô biên, mờ mịt không biết có ngày cuối cùng hay không, thậm chí không biết năm tháng.
Sau khi dừng một chút, hắn nở nụ cười, nói:
- Giống như bị nhốt trong một gian phòng tối, không biết năm nào là cuối cùng.
Trường Tôn Thiển Tuyết không nói nữa.
Sau đó, đôi mắt nàng đã nhòe đi từ khi nào.