Bầy sói kéo theo xe vua xuyên qua gió tuyết.
Bầy sói được Thái hậu Ô Thị ban cho là do vương tộc quốc gia này dùng bí pháp thuần dưỡng lớn lên, không chỉ là yêu thú sói xanh hoang nguyên có lực lượng không giống bình thường, hơn nữa cực kỳ có linh tính, tự biết bản thân mình đang đi nơi nào.
Qua hồi lâu, hô hấp của Đinh Ninh càng lúc càng thô.
Không phải vì cảm xúc dao động kịch liệt, mà vì thực sự buông lỏng.
Từ lúc ẩn nấp ở Trường Lăng, cho đến khi kề bên người Trưởng Tôn Thiển Tuyết ở trong thiên địa mênh mông hoàn toàn không người hiện tại, rốt cuộc hắn mới có một khắc thả lỏng thực sự.
Nhiều năm căng thẳng và khống chế, một khắc thả lỏng và tâm thần lười biếng, mệt mỏi khó có thể tưởng tượng cũng theo đó mà đến.
Hô hấp của hắn càng ngày càng thô, dần dần dựa vào cơ thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngủ say.
Rèm xe vẫn mở rộng như trước, song gió tuyết và ý lạnh cũng không thể đến gần, những bông tuyết từ trên không trung rơi xuống chung quanh chiếc xe vua này hiển nhiên lại như sợ hãi tách sang hai bên.
Thanh kiếm trong cơ thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết chính là Hoàng giả phong tuyết, là tồn tại chí hàn trong thiên hạ, chỉ cần nàng động ý niệm sẽ dễ dàng chế ngự được gió tuyết. (Hoàng giả phong tuyết: đứng đầu gió tuyết)
Thế nhưng hàn khí của một thanh kiếm như vậy lại bị một người dùng máu thịt nóng hổi sưởi ấm trong rất nhiều năm qua.
Lại qua một lúc lâu.
Đinh Ninh tỉnh lại.
Hắn cũng không nghĩ tới mình lại ngủ như vậy, không kìm được ngẩn người, đây đại khái là quãng thời gian ấm áp nhất trong nhiều năm qua, cho nên hắn có chút không nỡ động.
Trong khoảng thời gian hắn ngủ, Trưởng Tôn Thiển Tuyết suy nghĩ rất nhiều chuyện, thần sắc thanh lãnh trên gương mặt nàng giảm đi rất nhiều, đường cong giữa hai hàng lông mày cũng trở nên nhu hòa hơn.
Hiện tại nàng đã suy nghĩ rõ ràng, an tĩnh nói ra:
- Sau này đừng nói cho ta biết bất cứ chuyện bí mật gì của Cửu Tử Tằm.
Đinh Ninh hơi ngẩn ra.
- Chỗ đáng sợ nhất của Cửu Tử Tằm chính là không một ai biết bí mật của nó, ta không muốn cho người khác có cơ hội biết bí mật của nó từ trên người mình.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi nghiêng đầu, nhìn hắn ở khoảng cách rất gần, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng lại có sự quật cường nói không nên lời,
- Ta biết ngươi cũng không có lòng tin tuyệt đối, nếu không ngươi cũng sẽ không khăng khăng muốn nhanh chóng mang ta đến bên cạnh ngươi như vậy.
- Ta sốt ruột để cho cô đến gặp ta như vậy là bởi vì cô khác với đám người Lâm Chử Tửu, bọn họ sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo lời ta, mà cô lại không.
Đinh Ninh nhìn nàng, nghiêm túc giải thích một câu này, sau đó lại gật đầu, nói:
- Thế nhưng cô nói cũng không sai, ta không có lòng tin tuyệt đối với việc chiến thắng Trịnh Tụ và Nguyên Vũ.
- Nếu đã nhìn rõ ả, vì sao vẫn không có lòng tin?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết có chút căm hận nói.
- Ả trở nên rất mạnh, cũng học được rất nhiều, không chỉ trên mỗi phương diện tu vi.
Đinh Ninh nhìn cô, nói:
- Mặc dù ả ta tự tay phá hủy Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng đồng thời ả cũng học được những thứ của nơi đó. Ví dụ như tiếp theo ả nhất định sẽ đánh Sở, lần đánh Sở này chính là loạn và nhanh... Ả không sợ loạn, bởi vì ả hiểu được chỉ cần bản thân mình đủ nhanh thì những người có thể tạo loạn sẽ không kịp làm ra quá nhiều chuyện.
- Cho nên ngươi kiêng kỵ Trịnh Tụ hơn cả Nguyên Vũ.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết suy nghĩ một chút, nói:
- Người như ả, nếu đến Bát Cảnh thì thực sự còn đáng sợ hơn nhiều so với Nguyên Vũ.
Sau khi dừng một chút, Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghiêm túc nhìn Đinh Ninh, lông mi thật dài khẽ rung động, nói:
- Hiện tại ta đến bên cạnh ngươi, song tu sẽ có thể làm cho tu vi của ngươi tiến cảnh nhanh hơn một chút, ngươi lại có Nhân Vương Ngọc Bích trong tay... Công bằng mà nói, ngươi hay là ả sẽ đến Bát Cảnh nhanh hơn?
Đinh Ninh không chút do dự, nói:
- Đương nhiên ả sẽ nhanh hơn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đột nhiên có chút tức giận,
- Ả cũng nhanh hơn ta.
- Nhưng ngay từ đầu ngươi đã từng nói, ta thấy rõ ả.
Đinh Ninh nhìn nàng, mặc dù tâm tình thoáng nặng nề, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười, nói:
- Ta giao Tục Thiên Thần Quyết đến trong tay ả.
- Tại sao lại làm thế? Chỉ vì muốn được Thân Huyền trợ giúp ư?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không thể hiểu được,
- Một quan ngục Đại Phù Thủy Lao, thật sự quan trọng đến như vậy?
Đinh Ninh nói,
- Thân Huyền là một người rất đặc biệt, nhưng đương nhiên không hề quan trọng như Tục Thiên Thần Quyết. Chỉ là người như Trịnh Tụ sẽ không dễ dàng thỏa mãn như vậy, địch nhân cường đại nhất trong mắt ả lúc này sẽ không phải là Ba Sơn Kiếm Tràng và Cửu Tử Tằm còn nhỏ yếu, mà là Nguyên Vũ.
Dừng một chút, Đinh Ninh nhìn nàng nói tiếp:
- Nguyên Vũ có thể dễ dàng tha thứ cho ả là bởi vì hắn cảm thấy ả không thể thực sự uy hiếp đến mình, nhưng khi Tục Thiên Thần Quyết đến trong tay ả, ngày đó nhất định sẽ đến.
- Cho nên nhìn chung, phần thắng của chúng ta vẫn sẽ nhiều hơn một chút.
Loại nói chuyện này rất giống với đàm thoại bên trong nội viện quán rượu, cho nên vẻ mặt và lời nói của Đinh Ninh cũng càng ngày càng tự nhiên.
- Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?
Tâm tình Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng có chút nặng nề, nhưng không biết vì sao khi nghe được mấy câu nói cuối cùng của Đinh Ninh, nàng lại nhịn không được nở nụ cười.
Nụ cười của nàng rất rụt rè, nhưng lại đưa đến cảm nhận rất thanh lịch, rất tinh tế.
Lúc cười rộ lên như vậy, chỉ sợ cũng không có bất kỳ một công chúa nào trên thế gian cao quý được như nàng.
- Cực tây bắc Đông Hồ có một ít sông băng khổng lồ, thiên địa nguyên khí cực kỳ mỏng manh cho nên Tu hành giả cũng cực kỳ khó tiến vào. Lúc trước có người tiến hành một trận ám sát An Bão Thạch trong Linh Hư Kiếm Môn, An Bão Thạch thông qua Hư Không cảnh chạy trốn, mà thi thể lại bị phát hiện ở nơi đó, cho nên có lẽ thanh kiếm mạnh nhất trong truyền thuyết của Linh Hư Kiếm Môn đang ở chỗ kia.
Đinh Ninh giải thích rất đơn giản, sau đó nói:
- Ta muốn đi lấy thanh kiếm kia.
Nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết trong nháy mắt đã hiểu được, hắn lại bổ sung:
- Chúng ta có thể thuận đường đi gặp tên tăng nhân khổ hạnh đã giết chết Hoàng đế Đông Hồ kia, nếu có sự trợ giúp của hắn, hơn nữa công pháp cô tu hành không sợ cái loại địa phương kia, chắc hẳn không quá khó khăn để lấy được thanh kiếm nọ.
Khi nghe được những chuyện này, Trưởng Tôn Thiển Tuyết có chút thỏa mãn, thế nhưng nàng cực kỳ quen thuộc Đinh Ninh, hơn nữa điều khiến cho khuôn mặt nàng nóng lên chính là nàng nghĩ đến mình sống cùng Đinh Ninh ở Ngô Đồng Lạc nhiều năm như vậy, đối với người bình thường mà nói thì đã không chỉ là vợ chồng, mà còn không khác gì đôi vợ chồng đã gắn bó với nhau rất lâu.
- Nếu tất cả mọi chuyện đều thuận lợi thì phần thắng còn có thể nhiều hơn một chút, nhưng vì sao ngươi còn lo lắng như vậy?
Nàng cảm nhận được Đinh Ninh có chút lo lắng, lập tức thành thật hỏi ra.
- Ta chiếm được Tục Thiên Thần Quyết trước ả, lại là người có chí bảo đứng đầu vương triều Đại Sở là Nhân Vương Ngọc Bích, còn có nguyên khí của cô phụ trợ tu hành. Ta ở trong bóng tối, ả ở bên ngoài sáng, tổ sơn và Cô Sơn Kiếm tàng trên thực tế cũng rơi vào trong tay ta. Cố Hoài chết, Linh Hư Kiếm Môn gần như chỉ còn lại một nửa, kế tiếp nếu ta lại có được Đại Hình kiếm, luyện thành kiếm bản mệnh thì chính là ưu thế vượt trội. Tuy vậy ta vẫn thấy lo lắng.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra,
- Bởi vì cho đến lúc này nhưng ả vẫn chưa bắt đầu phản kích, vẫn im lặng theo bước chân ban đầu, điều này hoàn toàn không giống thủ đoạn của ả.
- Đến bây giờ còn chưa bắt đầu phản kích đã chứng tỏ ả còn có thủ đoạn khác, đây chính là điều ta lo lắng nhất.
Tầm mắt Đinh Ninh dừng ở trong màn tuyết phía trước, nói:
- Ả ta nhất định có một quân cờ quan trọng hơn Cố Hoài.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không kìm được suy nghĩ giúp Đinh Ninh.
Nhưng nàng nghĩ đến nhức cả đầu mà vẫn không nghĩ ra được.