Trên ngọn núi có những bậc thang khổng lồ hình chữ thập do phong hóa tự nhiên sinh ra, chỉ khi bão tuyết dừng lại một chút thì những bậc đá này mới có thể lộ ra, mang đến cho người ta một loại sức mạnh thần kỳ.
Đại đa số người dân Đông Hồ đều xem ngọn núi tuyết này là Thần sơn. Không chỉ bởi vì vẻ bề ngoài của nó mà còn bởi vì có rất nhiều tăng nhân khổ tu sống trong những hang đá của núi tuyết này.
Từ khi vị lão tăng kia bước ra khỏi ngọn núi phủ đầy tuyết, chỉ dùng sức mạnh của một người tiến vào Hoàng cung Đông Hồ, khiến cho quốc gia này có sự thay đổi cực lớn. Trong mắt tất cả mọi người giờ phút này, ngọn núi kia đã có thêm một ý vị phi phàm.
Bởi vì sau khi lão tăng kia giết chết Hoàng đế Đông Hồ - Gia Luật Chân Ứng, y đã quay trở lại trong ngọn núi này.
Lúc này, y vẫn đang ngồi bất động khổ tu ở cuối hang đá, dường như thân thể dần trở nên giống với vị Tôn giả bằng đá được chạm khắc trên hai bên bức tường thạch bích, ngũ quan đã bắt đầu mơ hồ trong ánh sáng mờ ảo.
Lệ Tây Tinh cũng từ bên ngoài đi vào cái hang đá này.
Tên lão tăng kia mở đôi mắt, nhìn người Trường Lăng trẻ tuổi cười cười, sau đó, tay của y khẽ vẽ một đường ở trên đệm chăn màu tím dưới người y, một đường ánh vàng rơi vào trước mặt Lệ Tây Tinh.
Đây là một khuôn mặt bằng vàng ròng, lại không biết do dạng thiên địa nguyên khí nào hình thành nên, bên trong có thể lờ mờ thấy được ánh mặt trời chói chang, một vài phù văn đặc biệt như vệt nước mắt, chảy dài ở hai bên má. Trong phù văn có những điểm sáng óng ánh lưu động, giống như một lồng giam vàng vây khốn những linh hồn đom đóm sáng lấp lánh.
Lệ Tây Tinh bắt lấy chiếc mặt nạ, ánh mắt lập tức run lên, nói:
- Đây là mặt nạ của Hoàn Nhan Hồng Hoa.
Lão tăng cười cười, nói:
- Người nọ nhờ ngươi mang phiến gỗ kia đến, nói cho ta biết chân ý liên quan đến việc tu hành của ta, chính là muốn ta bỏ đi phồn hoa, cứ việc thẳng tiến. Hoàn Nhan Hồng Hoa là một trong những người phản đối Gia Luật Thương Lang trở thành tân hoàng nhất, vì vậy trước khi quay về, ta đã thuận tiện đi một chuyến đến biên quân Đông Hồ, gõ chết hắn.
- Thuận tiện đi một chuyến đến biên quân Đông Hồ, gõ chết gã…
Khi nghe được những lời này, Lệ Tây Tinh không nói nên lời.
Những lời này tuy nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế, biên quân Đông Hồ có vô số cường giả tụ tập, thậm chí còn khó khăn hơn so với việc đi Hoàng cung Đông Hồ giết hoàng đế.
- Luận tu vi, luận giết người, ngài có thể xếp thứ mấy trong thiên hạ lúc bấy giờ?
Vì vậy, Lệ Tây Tinh không nhịn được hỏi lão tăng thậm chí nhìn có vẻ từ bi và đáng yêu này.
- Thứ hai?
Rõ ràng giết người còn nhẹ nhàng tùy ý hơn so với cắt cỏ, nhưng lúc này vẫn có thể cảm nhận được lão tăng này có chút hơi trẻ con, sau khi nói câu ‘thứ hai’ xong, y không khỏi rùng mình, nghiêm mặt nói:
- Ít nhất cũng phải thứ ba.
Lệ Tây Tinh lại một lần nữa không nói nên lời, hắn nhìn vào mặt nạ trong tay, hỏi:
- Đây là cái gì? Lễ vật tặng cho ta?
Lão tăng hơi nhếch miệng, lộ ra vẻ cao hứng, sau đó nghiêm túc nói:
- Tu hành coi trọng nhất là cơ duyên, ngươi mang đến tin tức, ta và ngươi chính là hữu duyên. Hơn nữa, bản thân ngươi là một người Trường Lăng rất thú vị, mấy ngày nay không thấy, có lẽ ngươi đang luyện hóa vật bản mệnh của người nào đó. Cái mặt nạ này được gọi là Thiên Lương lệ (nước mắt Thiên Lương), mà vật bản mệnh của ngươi cũng có thể đến từ chỗ kia, vốn cả hai thứ này có liên quan mật thiết với nhau.
Lệ Tây Tinh ngẩn người, hắn cảm giác cái mặt nạ trong tay ẩn chứa lực lượng nguyên khí rất cường đại, nhưng thật không ngờ xuất xứ cũng đến từ Thiên Lương.
- Ta vốn dĩ cũng cần che giấu thân phận, mặt nạ này rất thích hợp với ta.
Hắn hơi do dự một chút, trước gửi lời cảm ơn, sau đó nói:
- Trước đó chúng ta tiến vào tổ địa Thiên Lương, đồ vật mà ta luyện hóa cũng đến từ nơi đó.
Dường như lão tăng cũng không quan tâm đến bốn chữ ‘Tổ địa Thiên Lương’, chỉ nói:
- Đúng là cơ duyên.
- Bây giờ ngươi đến tìm ta, lại muốn mang đến cho ta cơ duyên gì?
Tiếp theo, lão nhìn về phía Lệ Tây Tinh đang đeo mặt nạ, hỏi.
- Có người đến tìm ngài.
Lệ Tây Tinh nói:
- Người nhờ ta mang đồ cho ngài sẽ đi ngang qua nơi này.
Lão tăng ngẩn ngơ, quang ảnh bên trong hang đá giống như trong nháy mắt hỗn loạn cả lên. Y đột nhiên kích động, run giọng hỏi:
- Bây giờ người đang ở đâu?
Lệ Tây Tinh nói:
- Tính thời gian, cũng chỉ cách nơi này mấy trăm dặm.
- Đưa ta đi.
Lão tăng vội vàng đứng lên, bật dậy khỏi tấm đệm giường màu tím đỏ.
Theo sự chỉ dẫn của Lệ Tây Tinh, y bắt đầu điên cuồng chạy.
Đây là một loại cảnh giới tu hành đáng sợ, dường như giữa thiên địa không hề có một chút nguyên khí nào chấn động, hoặc có thể nói tất cả nguyên khí dao động, toàn bộ đều tụ tập vào trong cơ thể y.
Nhìn bề ngoài cơ thể y không có gì bất thường, nhìn qua không khác gì người bình thường đi lại.
Nhưng y vừa sải bước ra đã di chuyển mấy trăm trượng.
Giống như khoảng cách trong thiên địa đều rút ngắn dưới chân y.
Ánh mắt y tràn đầy nhiệt thành.
Tựa như là lần đầu tiên lĩnh ngộ được những lời dạy bảo của thượng sư, lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí.
Cho dù là Lệ Tây Tinh thì hiện tại cũng không thể giải thích vì sao tâm trạng của y lại như vậy.
Đây quả thật là một loại cảm giác giống như một Tu hành giả vừa mới bước chân vào con đường tu hành thì gặp được sư phụ của mình.
Bởi vì chỉ có những Tu hành giả đã đến Trường Lăng năm xưa, thật sự trải qua trận chiến đó mới có thể cảm nhận được người nọ đã đi bao xa trên con đường tu hành, và sự lý giải của người nọ đối với thiên địa nguyên khí và kiếm đạo đáng sợ như thế nào.
Thủ đoạn tu hành có thể truyền thừa, nhưng cảnh giới tu hành lại không thể nào thay thế.
Vì vậy, khi phiến gỗ đủ để chỉ điểm y tu hành được chuyển đến, y cũng đã hoàn toàn rõ ràng đối phương rốt cuộc là người nào.
Bởi vì kích động và nhiệt thành quá mức, y thậm chí không để ý đến sự hao tổn của chân nguyên trong cơ thể mình.
Đây là một chuyện rất đáng sợ trong thế giới của các Tu hành giả, nhưng y lại giống như không có chút phát hiện.
Y cứ thể đi thẳng về phía Lệ Tây Tinh đã chỉ dẫn, cho đến khi bầy sói và luồng khí tức còn rét lạnh hơn cả băng tuyết xuất hiện trong nhận thức mình.
Y cảm thấy loại khí tức rét lạnh cực độ này cố ý nở rộ để cho mình biết được.
Y biết rõ người nọ đang tiến đến, kích động đến mức không kiềm chế được, quỳ rạp xuống đất trong gió tuyết.
Người Tu hành giả này đã bất khả chiến bại ở Đông Hồ, y quỳ sát thật sâu không chút động đậy đối với cỗ xe vua đang được bầy sói kéo, mặc cho tuyết đọng trên đỉnh đầu.
Đàn sói dừng lại, sợ hãi bất an.
Đinh Ninh xuống xe vua, khom người đáp lễ với lão tăng đang quỳ lạy trong tuyết.
Lúc này lão tăng mới đứng dậy, mái tóc và lông mi đều dính đầy tuyết trắng, nhưng y lại vui mừng một cách khó hiểu, nhìn khuôn mặt yên tĩnh bình thản của Đinh Ninh như thấy được kì tích, kinh ngạc tán thưởng:
- Không thể tưởng tượng được ngài còn sống.
Vẻ mặt Đinh Ninh không thay đổi, nhìn y, bình tĩnh nói:
- Sinh tử rất khó phân định.
Lão tăng sững sờ, sau đó chân thành nói:
- Đây là lĩnh vực mà những Tu hành giả còn lại không thể nào tiếp xúc.
Đinh Ninh nói:
- Ta muốn cầu cạnh ngươi.
Lão tăng nói vô cùng đơn giản:
- Hữu cầu tất ứng. (cầu được ước thấy)
- Ngươi quả nhiên là một dị số.
Đinh Ninh nhìn y, nở nụ cười. Lúc này hắn nhìn lão tăng cũng ẩn chứa niềm vui mà người bình thường không giải thích được.
Lão tăng kính cẩn đứng thẳng như một hậu bối, nói:
- Như trước, muốn thỉnh giáo thượng sư một vấn đề làm ta hoang mang hồi lâu.
Đinh Ninh nói:
- Có thể hỏi.
Lão tăng nói:
- Năm đó ở Trường Lăng, ngài hoàn toàn phóng tay giết chóc, bất kể cường giả nào trong thiên hạ cũng không xứng với một kiếm của ngài. Lúc ấy ngài mạnh hơn ta không biết bao nhiêu, ở xa xa liếc nhìn ta một cái đã nhìn ra kẽ hở của ta, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại để cho ta còn sống?
- Lúc nãy ta đã từng nói, ngươi là dị số.
Đinh Ninh nhìn lão, vô cùng nghiêm túc nói:
- Tu hành giả tất cả các triều trong thiên hạ hội tụ ở Trường Lăng đều sợ hãi một người quá mạnh mẽ, muốn hợp sức tiêu diệt. Nhưng ngươi thì khác, ngươi gặp phải gông cùm xiềng xích trong cảnh giới tu hành, muốn nhìn xem cảnh giới mà bản thân ngươi không đạt đến, chỉ cần liếc mắt một cái ngươi có thể chết không hối hận, một lòng cầu đạo. Đây là tu hành thuần túy, ngươi muốn gặp cảnh giới cao thì cho ngươi thấy, không cần phải chết đi như vậy.
- Ta vốn là con của một người dân chăn nuôi bình thường, vì gia đình quá nghèo không nuôi nổi nên được các tăng chúng thu dưỡng. Trải qua thượng sư chỉ điểm, đã biết tu hành, cảm ngộ được thiên địa nguyên khí, cảm nhận được điều tuyệt vời nhất giữa thiên địa, mới cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa. Thượng sư dẫn ta vào núi, nuôi nấng ta, dẫn dắt ta tu hành, mà ở Trường Lăng, ngài khiến ta sống lại một lần nữa, làm ta nhìn thấy cảnh giới ta chưa từng thấy, ân đức này chính là ngang nhau.
Lão tăng nhìn Đinh Ninh:
- Vì vậy ta thuận tiện theo hầu hạ thượng sư.
- Lần này, ta muốn đi đến các sông băng ở biên giới phía tây bắc của Đồng Hồ. Ta đến đó để lấy một thanh kiếm luyện thành bổn mạng kiếm.
Đinh Ninh nhìn lão tăng, nói:
- Tuy rằng ta đã điểm thông cửa ải tu hành của ngươi, cho ngươi chỉ kém nửa bước đến Bát Cảnh, nhưng huyền diệu trong nửa bước này là quan trọng nhất, không thể nói rõ, chỉ có thể dựa vào cảm ngộ của bản thân. Bát Cảnh Cửu Cảnh, rất nhiều ảo diệu mà ngay cả ta cũng không thể nào hiểu hết được. Nếu ngươi cùng ta vào trong đó lấy thanh kiếm, ta hy vọng đó là cơ duyên của cả ta và ngươi, ai cũng có thể đạt được một thứ gì đó.