Càng đi về phía tây bắc Đông Hồ thì đêm càng dài hơn, khí hậu cũng càng trở nên lạnh lẽo, thế nhưng gió tuyết lại dần dần biến mất.
Nếu truy cứu nguyên nhân chính là địa thế tây bắc Đông Hồ không ngừng tăng cao, rất nhanh đã tiếp cận một ít ranh giới có tuyết vĩnh cửu không thay đổi, gió bị những ngọn núi cao này ngăn cản, lại chảy xuôi xuống từ đỉnh núi, ngoại trừ một ít miệng núi ra thì gần như không thể cảm nhận được gió núi, chỉ giống như nước chảy, lại vọt xuống mấy trăm trượng, lúc đó gió mới bắt đầu thổi mạnh.
Ý lạnh quá nồng dẫn đến khí lạnh ngưng tụ ở chỗ cao, thậm chí ngay cả tuyết cũng không rơi xuống được.
Toàn bộ thiên địa đều đóng băng như gương sáng, một mực rét lạnh, chỉ ngẫu nhiên có mưa đá thật lớn giống như có người vẩy cái mẹt đầy đá từ trên cao rơi xuống.
Đinh Ninh và lão tăng khổ tu này đều không phải là Tu Hành giả tầm thường, cho nên sau một cuộc đối thoại ngắn ngủi, chợt không có bất kỳ lời nói dư thừa nào, lão tăng đã cực kỳ tự nhiên leo lên xe vua chất đống hàng loạt tạp vật do bầy sói lôi kéo, mặc dù quanh người đều là thịt đông lạnh cung cấp cho những bầy sói này nhưng vẫn có thể cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Từ con trai của người chăn gia súc không có ngày nào no bụng, đến tiếp xúc với tu hành, y đã đẩy ra một cánh cửa đến một thế giới hoàn toàn mới, tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Y là người si mê tu hành chân chính, vẫn luôn coi cảnh giới tu hành tiến bộ, cảm giác được ảo diệu mới là niềm vui lớn nhất.
Song mấy chục năm trước, y đã vượt qua tu vi cảnh giới của tất cả Khổ hành tăng, thậm chí đạt tới ghi chép cực hạn trên kinh điển của những thượng sư kia. Trước đó y không có thầy, khổ tu mà không thể được, cuối cùng tiến về Trường Lăng, dùng cái chết tìm Đại đạo, cho dù trước khi sinh mệnh đến cuối cùng, lại có thể nhìn thấy cảnh giới mà bản thân dùng cả đời đều không thể hiểu và tiếp xúc được, chính là thỏa mãn.
Thế nhưng y lại sống sót, tiếp tục khổ tu hơn mười năm, chỉ đi qua một hồi chỉ điểm đã thoáng có thể thấy được Bát Cảnh, thậm chí đã có thể ngẫu nhiên xúc động lực lượng Bát Cảnh kia, khoảng cách đột phá thực sự cũng chỉ còn cách nửa bước.
Giá trị của con người chính là tri thức của bản thân.
Thiên phú của bản thân bất cứ người nào đều có sự khác biệt.
Lão tăng này gần như dùng cả đời để tu hành, khô tọa trong hang núi mấy chục năm, có thể làm được chính là thực sự thấy rõ bản thân mình. Y biết nếu không có thượng sư như Đinh Ninh lúc này, cho dù y có đến Bát Cảnh thì cũng chỉ dừng lại, không có khả năng nhìn thấy phong cảnh trước mặt. (thượng sư: vị thầy cấp cao)
Tuy nhiên y cũng chắc chắn rằng Đinh Ninh đã đi trước mình và có thể dẫn y đi càng thêm xa.
Cho nên y hiện tại mặc dù có lực lượng gần như vô địch thế gian, nếu thực sự đối địch, chỉ sợ chỉ có Nguyên Vũ mới có thể dùng lực một người giết chết y, nhưng bây giờ y nhìn xe vua phía trước, ánh mắt lại trong trẻo vui vẻ như một đứa trẻ.
Đối với y mà nói, mình giống như một đứa trẻ được Đinh Ninh nắm tay, dẫn đi qua một mảnh biển hoa mỹ lệ, không ngừng nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ chưa từng gặp được.
......
- Quỹ đạo cuộc đời của mỗi người là khác nhau, kỳ ngộ khác nhau, sở thích sẽ không hề giống, thậm chí dù cùng một xuất thân, cùng một cặp song sinh thì hai người vẫn có thể có tính cách và sở thích hoàn toàn khác nhau. Mọi người đều là một thế giới nhỏ độc lập, theo đuổi và thứ mình mong muốn cùng không hề giống nhau. Các loại pháp môn tu hành khô thiền, bế khẩu thiền của Khổ hành tăng của Mật Tông, nếu tu hành đến chỗ cao thâm sẽ triệt để thấy rõ chính mình. Thực sự thấy rõ bản thân, không chỉ đến từ thế giới tinh thần nhận biết của Tu Hành giả chúng ta, mà còn là năng lực cân đối đến độ cao không thể tưởng tượng của toàn bộ thân thể.
Bên trong xe vua phía trước, Đinh Ninh nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, chậm chạp mà tường tận nói:
- Cho nên thực ra Mật Tông nói tu kiếp này mà không tu kiếp sau cũng không phải đầu thai chuyển thế hư vô mờ mịt, mà tu chính là thân thể của mình kiếp này, là học vấn cao thâm trong phiến thiên địa nhỏ bé này. Bên trong thân thể con người, huyệt vị quan khiếu dày đặc như nhật nguyệt tinh thần, các loại phương pháp tu luyện khác biệt, kiếm kinh khác nhau sẽ vận hành theo từng khiếu vị riêng. Tu hành giả Trường Lăng chúng ta mặc dù có tu vi cao, nhưng giống nhau là giải phóng ra thiên địa nguyên khí từ trong khiếu vị, lưu thông chân nguyên, trôi chảy và cân đối, lại khó có thể so sánh với loại phương pháp tu hành này của bọn họ. Cho nên thủ đoạn mạnh nhất của bọn họ chính là bản thân, mà không phải là ngoại vật. (nhật nguyệt tinh thần: mặt trăng, mặt trời và sao)
Sau khi dừng một chút, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã có chút hiểu ra, Đinh Ninh lại nói tiếp:
- Đừng nhìn thân thể vị Khổ thiền sư này gầy gò, song lực lượng có thể bộc phát ra trong cơ thể hắn còn cường đại hơn nhiều so với tất cả Tu hành giả cùng giai, các khiếu vị, mỗi một kinh mạch, mỗi một thớt máu thịt đều có khả năng cân đối kinh khủng, ngoại trừ mang đến lực lượng ra còn có sự chính xác cùng tốc độ. Cho nên ta nói cho hắn biết không cần nghĩ đến ngoại đạo khác, không cần dựa vào ngoại vật khác, chỉ dùng trực tiếp nhất. Vứt bỏ các loại chiêu thức kiếm thuật trượng pháp, dựa theo bản năng thân thể một trượng đánh địch chính là thủ đoạn mạnh nhất của hắn. Thất Cảnh khó có thể địch lại, bị một kích đánh chết khi giao thủ với hắn, phần lớn đều là chậm nửa bước, chỉ sợ thiên địa nguyên khí vừa mới hội tụ đến, hoặc là kiếm ý vừa mới nở rộ thì lực lượng cường đại nhất của hắn đã gõ vào trên người đối phương.
- Hắn thực sự là dị số, người nổi bật trong đám tăng chúng Khổ hành của Mật Tông, khổ tu trong quá khứ làm cho hắn đã thấy rõ bản thân. Mà ta tu hành trong quá khứ cũng là học việc thấy rõ người khác.
Đinh Ninh chậm rãi nói tiếp:
"Tu hành giả như như hắn, muốn gặp được càng nhiều phong cảnh chưa từng thấy, mà Thân Huyền mà cô thấy khó hiểu, điều hắn muốn lại chỉ là không bị người ta đối xử như chó, có thể lấy pháp trị bất cứ kẻ nào. Suy cho cùng, thứ hắn muốn cũng chỉ là hai chữ công bằng.
Địa thế càng ngày càng cao, cho dù là sói xanh có thể dùng yêu thú để hình dung cũng càng thêm chật vật.
Thiên địa nguyên khí cũng càng ngày càng mỏng manh.
Nhưng theo Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẫu nhiên nói về chuyện cũ Trường Lăng, ngẫu nhiên đàm luận một ít vấn đề tu hành, lão tăng bên trong xe vua phía sau lại mất đi bình tĩnh, bắt đầu khiếp sợ.
Đinh Ninh dường như cũng không dồn hết tâm trí suy nghĩ đến tu hành, chung quanh cơ thể cũng không có chấn động của thiên địa nguyên khí nào, song lão tăng này lại cảm nhận được theo thời gian chậm rãi trôi qua, khí cơ trong cơ thể Đinh Ninh không ngừng tăng trưởng, loại tăng trưởng này đối với tiến cảnh của một Tu hành giả mà nói hoàn toàn có thể dùng kinh khủng để hình dung.
Tu vi của hắn không ngừng tăng trưởng, song mặc dù đối với hắn mà nói loại tu vi tăng trưởng này đều là không có gì đáng để nói.
Loại cảm giác này giống như phía trước có một tòa núi cực cao, song khi Đinh Ninh đi qua, ngọn núi cao kia đã biến mất không còn dấu vết, giống như là chưa bao giờ tồn tại.
Khi thể lực những con sói xanh kia không chống đỡ nổi, chúng nó rốt cục ngừng lại, lão tăng ở xe vua phía sau cảm nhận được Đinh Ninh đã vượt qua Lục Cảnh trung giai một cách lặng yên không chút dấu hiệu, tựa như khoảng cách Thất Cảnh cũng không còn xa rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Mặc dù chỉ là bước đi qua con đường, nhưng chân nguyên tích lũy cũng cần thời gian tẩm bổ và thay đổi đối với thân thể, sao có thể vượt qua chuyện này?
- Đối với thiên địa này mà nói, con người chúng ta quá mức nhỏ bé. Tu hành giả dù cường đại thế nào đi nữa vẫn quá nhỏ bé mà thôi.
Hô hấp của Đinh Ninh cũng có chút khó khăn, hắn ngẩng đầu nhìn sông băng phía trước, bóng người lạc trong hình ảnh hùng vĩ của sông băng thực sự nhỏ bé giống như con kiến,
- Nhưng dù cường đại hơn nữa thì cũng có thể tìm được đạo lý quy luật, nơi vốn đi qua, ít nhất đã từng thấy. Ta vốn cũng cho rằng không có đường tắt đi tới những nơi mình biết, nhưng khi nghe được thi thể An Bão Thạch xuất hiện ở chỗ này, nghĩ đến Hư Không cảnh kia, ta lại bỗng nhiên sinh ra cảm ngộ, có đôi khi tất cả không thay đổi lại có thể chém ra một con đường tắt.
- Thực ra sự khác biệt lớn nhất giữa con người và vạn vật sinh linh còn lại cũng không phải là có thể lợi dụng công cụ, mà là có thể sáng tạo.
Đinh Ninh sau khi dừng một chút, mỉm cười nói.
Thân thể lão tăng chợt giống như bị sét đánh, chấn động mãnh liệt một cái.
Y hiểu khi Đinh Ninh nghe được tin tức về An Bão Thạch, hắn không chỉ xác định nơi này có một thanh kiếm, hơn nữa còn sinh ra giác ngộ nào đó ở trên tu hành, cũng giống như một ít tông sư sáng tạo một con đường đi, sáng chế ra chút thủ đoạn tu hành mới.
Đồng thời y cũng hiểu được sự khác biệt lớn nhất giữa chính mình ngày xưa và Vương Kinh Mộng.
Y quá phụ thuộc vào cách thức.
- Cho dù ngươi có thể rút ngắn rất nhiều thời gian đến Thất Cảnh, mặc dù có thể vận dụng một ít lực lượng của cảnh giới này, nhưng đến lúc đó, mặc dù Cửu Tử Tằm đặc biệt thế nào đi chăng nữa thì ngươi nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn một chút so với thân thể Tu Hành giả Lục Cảnh, thân thể Lục Cảnh, tu vi Thất Cảnh, thân thể không chịu đủ lực, cho nên cơ thể của ngươi vẫn không thể nào thừa nhận lực lượng Thất Cảnh, chỉ có cảnh giới và lực lượng mà không có cách nào vận dụng.
Thế nhưng y vẫn có chút khó hiểu, không nhịn được hỏi.
- Mặc dù không thể dùng thường xuyên, chỉ ngẫu nhiên vận dụng một lần, hoặc là luyện một chút Kiếm nguyên bản mệnh, cuối cùng vẫn có thể nghĩ ra biện pháp.
Đinh Ninh nhìn y nói.
Lão tăng lại chấn động, hoàn toàn khâm phục, tán thưởng nói:
- Không sai, cho dù như vậy cũng đã đủ.
PS: Gần tết nên thời gian ra chương không đều, mong được mọi người thông cảm