Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 531 - Q6 - Chương 32: Điềm Xấu

Q6 - Chương 32: Điềm xấu Q6 - Chương 32: Điềm xấu

Đối với những người chăn gia súc trong vùng hoang dã, hễ cuộc sống càng khó khăn thì họ càng kính sợ trời đất, cho rằng ở nơi sâu xa luôn có Thần linh tồn tại.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần là những tòa núi lớn hay sông băng không thể nào vượt qua và sinh sống đều được coi là nơi ở của Thần linh, cánh đồng tuyết rộng lớn phía sau sông băng hiển nhiên chính là Thiên quốc.

Những dãy núi sông băng ở biên cảnh tây bắc Đông Hồ mênh mông không biết phạm vi mấy ngàn dặm, cho dù là đồng cỏ cao nguyên dưới những dãy núi này thực ra cũng đã vượt qua độ cao của rất nhiều ngọn núi khác trên thế gian.

Khi những con sói xanh to lớn kéo xe vua Ô Thị đã không thể đi tới, thiên địa nguyên khí cũng đã thực sự mỏng manh đến mức người bình thường hoàn toàn không cách nào hoạt động.

Giữa hai tòa núi tuyết gần như thẳng tắp là một con sông băng như lưỡi khổng lồ của Ma Vương vươn ra, bề mặt đã bị bão cát ăn mòn thành màu xanh đen, bụi bặm giống như rỉ sắt khảm trong băng.

Đinh Ninh chậm rãi đi trên sông băng này, trong tay cầm mộc trượng của lão tăng.

Chậm rãi lại không phải là để xem phong cảnh, mà thực sự quá khó khăn.

Cho dù là Tu hành giả Thất Cảnh, khi ở trên độ cao đã không cách nào hô hấp bình thường như thế này thì đều cần không ngừng tiêu hao thiên địa nguyên khí tích tụ trong cơ thể để duy trì sự tiêu hao của bản thân.

Mặc dù mượn Linh vũ ở tổ sơn bị Cửu Tử Tằm cắn nuốt vào trong cơ thể trước đó, lại được Tục Thiên Thần Quyết, Nhân Vương Ngọc Bích trợ lực, hắn đã lặng yên không một tiếng động bước qua Lục Cảnh trung giai, lại có được cảm ngộ của Hư Không cảnh, tìm được một con đường tắt để có thể vận dụng lực lượng Thất Cảnh một cách ngẫu nhiên, song trạng thái của hắn lúc này đương nhiên không phải là Thất Cảnh chân chính.

Mặc dù chỉ là bước trở lại trên con đường đã sớm đi qua, những cửa ải phá cảnh gây trắc trở cực lớn đối với Tu hành giả lại hoàn toàn như chưa từng tồn tại với hắn, cảnh giới thực sự hắn từng đạt tới, thậm chí còn hơn xa Thất Cảnh, thế nhưng thân thể của hắn lúc này lại khó có thể đuổi kịp, thậm chí còn không bằng những Tu hành giả trải qua vô số năm chậm rãi tu hành bình thường đến Lục Cảnh trong Trường Lăng.

Hô hấp của hắn lúc này nặng nề như ống bễ chuyển động, thế nhưng trong thân thể vẫn không thể được đáp ứng đầy đủ không khí như trước, khuôn mặt càng ngày càng đỏ thẫm, môi cũng dần dần tím tái, đầu cũng dần dần phồng lên đau đớn.

Nhưng ý chí của hắn lại hơn xa người bình thường rất nhiều, thậm chí là thứ mà phần lớn Tu hành giả hiện nay không cách nào tưởng tượng, cho nên đi lại ở loại địa phương này cũng chỉ cần hỏi mượn lão tăng phía sau một cây trượng mà vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh tuyệt đối.

Lão tăng như người hầu đi bên cạnh Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thậm chí y còn đi chân trần, hai bàn chân cùng toàn bộ chân nhìn qua gần như không có bao nhiêu máu thịt, lại đen kịt một mảnh, nhưng trong đó lại ẩn chứa lực lượng khó tả nào đó, giống như chỉ cần dùng sức giẫm một cái là có thể đạp vỡ sông băng này.

Trên loại sông băng này ẩn chứa vô số hung hiểm, nhìn như không hề khác so với mặt đất bên dưới, nhưng thỉnh thoảng lại có lớp vỏ băng mỏng bao trùm băng nứt khủng bố sâu không thấy đáy, cho nên lực chú ý của y vẫn luôn tập trung cao độ.

Thế nhưng theo dạng đi đường gian nan như vậy, trong mắt y lại dần dần hiện ra vẻ kinh ngạc.

Y cảm nhận được Trường Tôn Thiển Tuyết cũng là Tu hành giả Thất Cảnh, thậm chí còn vượt xa Thất Cảnh bình thường, nhưng điều khiến y kinh ngạc chính là Trường Tôn Thiển Tuyết dường như còn thoải mái hơn cả mình khi đi lại ở địa phương như vậy.

Tu vi chân nguyên hơi kém so với y, hơn nữa phương pháp tu hành của y chính là pháp môn khổ tu của Mật Tông, thân thể nhìn như đã bị ép đến giống như củi khô, nhưng mỗi một giọt khí huyết, mỗi một phần máu thịt trong cơ thể y đều đã bị kích phát ra tiềm lực lớn nhất, hơn nữa còn cân đối tới mức khiến cho những Tu hành giả còn lại khó có thể tưởng tượng.

Cho nên cơ thể của y chẳng những ẩn chứa lực lượng thân thể đáng sợ, hơn nữa tiêu hao cho mỗi một động tác cũng thấp hơn nhiều so với Tu hành giả cùng giai.

Không chỉ là tiêu hao của thiên địa nguyên khí, mà còn là tinh thần, thể lực, nhiệt lượng, nhu cầu đối với sự vật thậm chí hơi nước, không khí, tất cả đều tiêu hao thấp hơn nhiều so với những người kia.

Cả đời này y chỉ đi qua Trường Lăng một lần, thời gian còn lại đều bế quan khổ tu, cho nên cũng không biết lai lịch của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, y chỉ biết người có thể đi lại thoải mái hơn mình ở trong hoàn cảnh này, ở loại địa phương này, cũng chỉ có thể nói rõ một điểm, bản thân vật bản mệnh trong cơ thể nữ Tu hành giả này chính là loại Hoàng giả của thế giới băng tuyết, mạnh đến cực điểm, tác động đối với thiên địa nguyên khí của loại địa phương này hơn xa vật bản mệnh bình thường.

Chính mình có thể tính là Tu hành giả thích hợp nhất để đi lại ở loại địa phương này, hiện tại lại thêm một nữ Tu hành giả cường đại thậm chí còn thích hợp hơn cả mình, lão tăng này thậm chí còn có loại cảm giác nếu ba người mình không thể chiếm được thanh kiếm ẩn nấp trong núi Linh Hư Kiếm Môn kia, thiên hạ sẽ không còn ai có thể tìm được nó nữa.

Song cũng trong phút chốc, y và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, Đinh Ninh đều đồng thời cảm nhận được một tia khí cơ nguy hiểm.

Bên trong sông băng phía trước bị thiên nhiên cắt thành từng phiến rừng đá, chỗ đó chợt có mấy luồng khí lạnh khác thường nổi lên.

Mấy đường hàn quang mang theo tiếng gào thét cổ quái, trong tích tắc tựa như u hồn đang khóc kịch liệt phóng đại trong đồng tử ba người.

Trong nhận thức của lão tăng, thời gian dồn dập này lại cực kỳ dài.

Đây là năm mũi tên lông vũ, cực kỳ mảnh khảnh, thế nhưng bất kể lông đuôi hay là cán tên đều do kim loại chế thành, từ mũi tên đến lông đuôi đều khắc phù văn, loại phù văn đơn giản này lại khiến cho tốc độ của loại mũi tên lông vũ này vượt qua phi kiếm của Tu hành giả bình thường.

Mộc trượng của lão tăng đã ở trong tay Đinh Ninh, nhưng y vẫn có cách để ứng phó với năm mũi tên như vậy.

Vì thế y chỉ vươn tay phải ra, năm ngón tay lần lượt búng ra vài cái.

Vài bông tuyết rơi trong không khí bị ngón tay y bắn ra, tiếp theo biến thành bụi tuyết mang theo lực lượng khủng bố, đánh vào trên năm mũi tên.

Năm mũi tên lông vũ bằng kim loại này chợt dừng lại, phát ra một tiếng nổ khủng bố trong không khí, sau đó chúng nó bị chấn nát triệt để thành vô số mảnh, dùng tốc độ còn khủng bố hơn rất nhiều so với mũi tên lúc trước bay ngược trở về.

Phía sau những rừng đá trên sông băng kia thoáng lộ ra bóng dáng của mấy người, tay cầm trường cung cũng làm cho người ta có cảm giác khác thường, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp đưa mũi tên thứ hai ra, cơ thể đã bị vô số kim loại vỡ vụn bay ngược xuyên thủng.

Những mảnh vụn kim loại này mang theo máu nóng trong cơ thể, bắn tung tóe vào sông băng phía sau bọn họ, mỗi một mảnh đều mang theo một vụ nổ thật lớn.

Nổ tung sinh ra sóng khí thật lớn, lại ném thân thể mấy tên cung thủ còn đang phun máu tươi này về phía trước.

Khi Đinh Ninh vừa mới nheo mắt lại, mấy tên cung thủ này đã như đá rơi ầm ầm trước người hắn.

Trong nháy mắt trái lại đã đánh vài tên thích khách rơi xuống phía trước, đủ để khiến cho người ta cảm thấy tu vi của lão tăng này cực kỳ khủng bố, song dù cả người mấy tên cung thủ này như đã rách nát, không thể nào cử động được, nhưng điều bất thường là bọn chúng chưa thế, điều này càng cho thấy cảnh giới khủng bố của y.

Thân thể Đinh Ninh hơi nghiêng về phía trước, muốn nhìn kỹ một chút trang phục và những điểm rất nhỏ khác trên người mấy tên cung thủ này, nhưng cũng trong phút chốc, trong cổ họng bọn chúng khẽ chuyển động, cũng đồng thời có máu đen tuôn ra, một cỗ mùi tanh hôi nồng đậm trong nháy mắt bốc lên, mấy tên cung thủ này đồng thời không còn khí tức.

Bình Luận (0)
Comment