Mùi tanh này là mùi đặc trưng của Hắc Phúc độc.
Hắc Phúc độc được tạo nên từ sự hỗn hợp nọc độc của loài rắn hổ mang và nhiều loại cây độc vùng núi, độc tính cực kỳ mãnh liệt, Tu hành giả dưới Thất Cảnh gần như trúng độc chết ngay lập tức, cho dù là thầy thuốc cao minh đến nào đi nữa cũng không cứu kịp.
Bởi vì loại rắn hổ mang này tương đối thưa thớt, cho nên mặc dù loại độc dược này nổi danh mãnh liệt, nhưng còn chưa đến mức quá nhiều người có thể sử dụng, cũng không bị một vùng hoặc là một quý tộc quyền quý nào đó độc quyền, cũng không thể trở thành tiêu chí cho một thế lực riêng biệt.
Năm gã cung thủ này ra tay mang theo một loại khí tức tàn nhẫn thân kinh bách chiến, dưới loại tình huống này lại vẫn có thể thừa dịp hô hấp, dùng máu thịt yết hầu co giãn để nghiền nát độc dược ẩn nấp bên trong đó, tự sát bỏ mình.
Đây rõ ràng là tử sĩ.
Nếu đã là tử sĩ, số lượng sẽ không thể có quá nhiều.
Nhưng thậm chí ngay cả động tác và khí thế khi tự sát của năm người này đều rất chỉnh tề, lại tự nhiên cho Đinh Ninh cảm giác như là một đội quân.
- Những người này là ai?
Trường Tôn Thiển Tuyết nhíu mày nhìn máu đen không ngừng tràn ra trong miệng năm cung thủ này, hỏi.
- Hiện tại vẫn chưa thể xác định.
Đinh Ninh lắc đầu,
- Những mũi tên lông vũ và trường cung này thoạt nhìn hẳn là vũ khí của nước Sở.
- Người Sở?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đương nhiên hiểu được ý của Đinh Ninh, trên người năm cung thủ này hiện tại ngoại trừ cung tên ra, hiển nhiên không có thứ đặc thù gì khác đại biểu thân phận, cho nên mặc dù xác định những cung tên này là Phù Khí của vương triều Đại Sở, cũng không đủ để chứng minh những người này chính là người Sở, song vương triều Đại Tần cách nơi này quá xa, cho nên đối tượng đáng hoài nghi nhất vẫn là bọn họ(người Sở).
- Có phi kiếm.
Lão tăng cũng nhíu nhíu mày.
Ngay lúc y lên tiếng, trong nhận biết của Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đinh Ninh cũng đồng thời cảm nhận được rõ ràng mấy cỗ nguy hiểm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không hề có động tác.
Đinh Ninh lại cực kỳ tự nhiên trả trượng gỗ trong tay cho lão tăng.
Sau đó cây trượng gỗ không biết đã qua tay mấy đời Khổ hành tăng, sớm đã bao bọc một tầng cặn dầu dày cộp chợt giống như hòa cùng thân thể lão tăng thành một thể, biến thành một cánh tay của y.
Lão tăng cực kỳ thông thuận tự nhiên vung trượng đập vào trong mặt băng dưới chân.
Một thanh tiểu kiếm màu xám tro như rắn độc bảy tấc bị cây trượng gỗ này đánh trúng, nhảy dựng lên.
Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang nhỏ, hào quang trên thanh tiểu kiếm màu xám này lập tức ảm đạm, giống như mất đi sức sống rơi xuống trên mặt đất.
Cây trượng gỗ của lão tăng tiếp tục đâm vào bên trong mặt băng phía dưới.
Bên trong sông băng truyền đến một hồi nổ vang, như có một con rắn khổng lồ đang trườn qua, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tầng tầng mặt băng màu xanh đen phía trước ba người nổ tung, một cơn sóng khí kinh khủng cuộn trào.
Một tiếng "xùy" nhẹ nhàng vang lên, một thanh tiểu kiếm trong suốt dùng tốc độ cực nhanh phá băng mà ra, song vẫn bị sóng khí phía sau đánh trúng, trong nháy mắt bắn lên trên không trung, đã mất đi khống chế.
Nơi xa bên trên chợt truyền đến hai tiếng kêu đau đớn, sau đó là hai hồi tiếng gió bắn lên trên.
Trượng gỗ của lão tăng còn đâm vào trong mặt băng phía dưới, thế nhưng theo y nhấc lên, lại giống như có vô số băng tuyết muốn gào thét bay ra từ trong cái lỗ bị y đâm thủng, cùng lúc đó, chân phải của y cũng nhẹ nhàng nhấc lên, muốn bước ra phía trước.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, Đinh Ninh lắc đầu, nói:
- Không cần đuổi theo.
Thế sấm sét dưới chân lão tăng cũng biến mất cực kỳ tự nhiên, chân phải của y hạ xuống, băng tuyết dưới trượng gỗ trong tay đang gào thét bay lên trên cũng theo đó chợt yên lặng lại.
Hai hồi tiếng gió phá không chạy lên trên lúc này vẫn chưa tiêu tan, nhưng ngay khi Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẩng đầu nhìn lên trên, bên trong sông băng xanh đen lại xuất hiện một đoàn ánh lửa chói mắt!
Sau một khắc, trong ánh lửa chợt phát ra một tiếng sét.
Trời đất đột nhiên chấn động.
Ngay dưới thân hai gã Tu hành giả lui bước kia, sông băng phạm vi mấy trăm trượng chợt trực tiếp nổ tung cực kỳ kinh khủng.
Nổ tung kịch liệt trực tiếp xé thân thể hai gã Tu hành giả kia một cách không chút đạo lý, sau đó sóng xung kích khuếch trương ra bên ngoài chấn động cả sơn cốc, tạo thành một mảng lớn tuyết lở ở trên sườn núi chung quanh!
Tuyết rơi và những khối băng khổng lồ từ vách núi hai bên rơi xuống, bao gồm cả mảnh sông băng nơi đám người Đinh Ninh đang đứng giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, ào ạt cuốn tới.
Ánh mắt lão tăng hơi ngưng tụ, trượng gỗ nghiêng nghiêng đâm về phía trước, tuyết lở chưa tới, cuồng phong trực tiếp thổi xuống đã bị lực lượng cường đại tách ra hai nửa.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không hề có động tác nào.
Loại tuyết lở này đối với nàng mà nói là quá dễ đối phó, hiển nhiên cũng không đáng kể đối với lão tăng.
Nàng quay đầu nhìn về phía Đinh Ninh.
Đinh Ninh và nàng vốn đã có ăn ý trong lòng, hiểu được nghi vấn trong lòng đối phương lúc này, vì thế hắn lại nhìn thoáng qua nàng, thoải mái nói:
- Bất cứ Tu hành giả nào cũng không phải hạng người ngu ngốc, hai gã Kiếm sư này sau khi thấy cảnh giới của vị khổ thiền sư nhưng vẫn còn dám ra tay, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Băng tuyết đã ầm ầm lướt qua.
Lão tăng vẫn đứng yên bất động, phía trước trượng gỗ là một mảnh hào quang trong suốt như lưỡi đao sắc bén tách băng tuyết ra, hai bên đều là từng trận băng tuyết cuồn cuộn, trời đất chấn động.
- Nhưng vụ nổ như vậy cũng không thể nào đả thương được hắn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói.
Đinh Ninh nhìn nàng, nói:
- Tu hành giả dưới Thất Cảnh không có khả năng lặn lội đến tận nơi này, mà dạng mai phục như này cũng không đủ để giết chết Thất Cảnh cường đại, như vậy cũng chỉ còn một loại khả năng, cuộc mai phục này chỉ dùng để tiêu hao chân nguyên của Tu hành giả cường đại tới nơi đây.
- Đi lại ở loại địa phương này, chân nguyên và thể lực tiêu hao sẽ cực khó có thể bổ sung.
Đinh Ninh suy nghĩ một chút, xoa xoa đầu đau đớn, rồi mới tiếp tục lên tiếng:
- Dùng tính mạng tiêu hao lực lượng của Tu hành giả cường đại, cuối cùng giành được phần thắng, đây là thủ đoạn được quân đội sử dụng phổ biến nhất, nhưng ngay từ đầu đã dùng hai gã Kiếm sư Ngũ Cảnh như vậy chôn cùng để tiêu hao lực lượng của Tu hành giả cường đại... Thống soái và quân đội dạng này chắc chắn rất biến thái.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghĩ đến hai Kiếm sư bị xé rách trong vụ nổ vừa rồi, sắc mặt đã không kìm được có chút chán ghét,
- Quân đội của ai?
- Không biết.
Đinh Ninh thành thành thật thật lắc đầu,
- Đã rất nhiều năm không dẫn quân, cho nên hiện tại cũng đã kém xa trước kia. Nhưng nếu đã là một đội quân, hơn nữa còn là loại quân đội dạng này, vậy muốn có được thanh kiếm kia sẽ không thuận lợi như chúng ta tưởng tượng.
Trường Tôn Thiển Tuyết nhíu nhíu mày, chỉ dựa vào năm gã cung tiễn thủ, hai tên kiếm sư này và một trận nổ tung, Đinh Ninh đã khẳng định đây là một đội quân cường đại, trong mắt người khác chỉ sợ điều này không quá thuyết phục, song nàng biết kinh nghiệm của hắn đến mức nào, cho nên hoàn toàn không cần phải hoài nghi.
Tuyết lở đến rất nhanh, đi cũng nhanh không kém.
Sau những sóng lớn băng tuyết lao nhanh như thiên quân vạn mã là vô số mảnh vụn băng tuyết lượn lờ.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết chậm rãi ngẩng đầu.
Một chỗ bằng phẳng phía trên sông băng, đã có một mảnh bóng đen thật lớn lẳng lặng đứng sừng sững trong màn tuyết như sương mù.
Đó là một đám yêu thú như cự tích, hình thể còn khổng lồ hơn gấp mấy lần so với loài bò Tây Tạng, trên người cũng bao trùm bộ lông màu đen thật dày. (Cự tích: thằn lằn khổng lồ)
Trên cổ những cự thú này quấn quanh xích sắt màu đen, một đầu xiềng xích lại ở trong tay kỵ sĩ trên lưng những yêu thú này.
Những kỵ sĩ này mặc bộ giáp da màu đen đồng nhất, bên trong giáp da là áo choàng bông màu nâu, toàn bộ đỉnh đầu và khuôn mặt cũng được bao bọc bởi vải bông màu nâu.
- Đã là tiêu hao, sẽ phải dùng chiến pháp tiết kiệm sức lực nhất. (chiến pháp: phương pháp tác chiến)
Đinh Ninh quay đầu nhìn lão tăng và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, chậm rãi nói.