Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày.
Nàng là tiểu thư khuê các chân chính, Thiên kim của Công Tôn gia quyền quý đệ nhất Trường Lăng xưa kia, trước khi Ba Sơn Kiếm Tràng quật khởi, ở trong miệng người Trường Lăng, quý tộc Trịnh thị quận Giao Đông không khác gì xách giày cho Công Tôn gia.
Như người nữ tử xuất thân từ nhà lớn cửa lớn chân chính này, cử chỉ lễ nghi đều được dạy bảo cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa điều được nghe, điều nhìn thấy đều khác biệt với nữ tử xuất thân tầm thường, vui buồn thông thường đều không hiện ra vẻ mặt.
Nhưng bây giờ nàng lại hơi nhíu mày, xét góc độ bình thường thì sẽ đại biểu cho sự căm hận, thế nhưng lúc này lại cho thấy sự ngưng trọng.
Trên loại cao nguyên thiên địa nguyên khí cực kỳ mỏng manh này, hô hấp của Tu hành giả dưới Thất Cảnh đều rất khó khăn, thể lực cũng tiêu hao cực nhanh, chỉ sợ sau khi lặn lội mấy canh giờ ở loại khu vực này, thể lực hao hết, hơn nữa giá rét cực độ dẫn đến hoàn toàn không có cách nào bổ sung thể lực và chân nguyên, sẽ có khả năng bị chết cóng.
Lúc năm gã cung thủ và hai gã Kiếm sư bố trí mai phục ở chỗ này trước đó, trong lòng nàng chợt có chút khó hiểu, bởi vì cần phải lặn lội đến nơi này, lại sắp đặt chuyện mai phục, những Tu hành giả này sẽ rất khó giữ được tinh khí thần hoàn mỹ, bây giờ nhìn thấy những cự thú đứng sừng sững ở trên hướng đầu gió, nàng lập tức đã có đáp án.
Đây là những con Tuyết Hống, được ghi lại trong nhiều cuốn sách truyện ở Trường Lăng, đều là sinh vật khổng lồ cùng loại với vượn. (Tuyết Hống: chó sói tuyết)
Song trên thực tế, loại thú lớn này lại sinh sống dọc theo bờ biển Bắc Hải, là một loại thú tuyết giống như báo.
Loại thú tuyết này chẳng những sinh sống thành đàn, tốc độ kinh người, hơn nữa lực lượng và sức chịu đựng đều rất mạnh.
Hiện tại liếc nhìn lại, Tuyết Hống hiện thân trong màn tuyết ít nhất đã vượt qua hơn trăm con, chúng nó được dùng như thú cưỡi và thú kéo, đi lại ở loại địa phương này cũng không cần tiêu hao quá nhiều thể lực, như di động doanh trướng, thậm chí còn có thể kéo đầy đủ thức ăn và khí giới.
Mấu chốt nhất chính là loại quân đội nào có thể có được nhiều dị thú cường đại như vậy?
Thân là Thiên kim của quý tộc quyền quý ngày xưa, nàng hiểu rất rõ ngày thường muốn duy trì tiêu hao của nhiều dị thú như vậy là cực kỳ khó khăn, từ đó có thể đoán được, cơ cấu tổ chức của đội quân này cực kỳ kinh người, sẽ không đơn giản như loại quân đội vạn người tầm thường kia, nhiều nhất cũng chỉ có hơn mười Tu hành giả Ngũ Cảnh.
Đinh Ninh ngẩng đầu trầm mặc không nói, từng hạt băng tuyết tròn trịa đánh vào mặt hắn, mang đến cảm giác như là kim châm, làm cho ánh mắt hắn không kìm được hơi nheo lại.
Bắt Tuyết Hống làm thú cưỡi, trong ấn tượng của hắn cũng không có một đội quân nào như vậy, nhưng đội quân trước mặt này lại cường đại không thể nghi ngờ, nhất là bọn họ cực kỳ lạnh lùng và lạnh nhạt khi đối mặt với tử vong, đã khiến hắn hiểu được không có bất cứ thủ đoạn đặc biệt nào để đối phó quân đội như vậy, trừ phi thống soái đối phương có thể xuất hiện, bị bọn hắn giết chết.
Song hắn lại có một loại trực giác mãnh liệt, thống soái của đội quân này chỉ có thể xuất hiện tại thời điểm đã chắc chắn có thể giết chết bọn hắn.
Bởi vì trong những trận chiến mà hắn đã trải qua trong quá khứ, hắn đã gặp phải rất nhiều loại thống soái như vậy.
Không tiếc bất cứ giá nào để đạt được mục đích, thậm chí có thể trả giá bằng mạng sống của chính mình.
Sâu trong mắt lão tăng cũng xuất hiện một vẻ khác lạ.
Phương pháp tu hành của y đặc thù, cho nên y càng rõ ràng hơn so với bất kỳ Tu hành giả nào đối với việc thể lực mất đi và cảm giác chân nguyên hao tổn, ở trong mắt y, đối thủ xuất hiện lúc này đều là loại nhỏ yếu đến đáng thương, chống cự hay buông tay cũng không có quá nhiều khác biệt.
Thế nhưng ở loại địa phương này, cho dù những người kia xếp hàng đến trước mặt để cho y gõ chết, y vẫn phải trả giá bằng một bộ phận thể lực và chân nguyên.
Hiện tại đang ở chỗ cao sông băng cực kỳ hoang vu của biên giới Đông Hồ, thế nhưng theo những con Tuyết Hống và người cưỡi trên lưng này xuất hiện, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu y lại là Trường Lăng ngày xưa.
Y nghĩ đến Vương Kinh Mộng.
Nghĩ đến thi thể chất đống thành núi, nghĩ đến quân đội trung thành với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, vô số Tu hành giả đến từ các triều đại trong thiên hạ, không có bất kỳ người nào có thể chịu đựng được một kiếm hời hợt của Vương Kinh Mộng, nhưng mặc dù như vậy, bước chân của hắn vẫn bị ngăn cản trong một con hẻm kia, mặc dù thi thể cường giả bị hắn giết chết chồng chất như núi, nhưng hắn vẫn không thể nào bước tới trước quá xa.
Bây giờ Vương Kinh Mộng dường như đổi thành y.
Đây chính là cảm giác tự nhiên mà đội quân trước mặt mang đến cho y.
Chỉ là hình ảnh như vậy cũng chỉ hiện lên trong đầu y trong nháy mắt ngắn ngủi.
Trong nháy mắt tiếp theo, y bước về phía trước một bước, đứng trước người Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Động tác của y tự nhiên đến cực điểm, thậm chí làm cho người ta có một loại mỹ cảm kỳ dị.
Bàn chân của y rơi trên mặt tuyết, thậm chí khiến cho một bông tuyết nào bắn tung tóe.
Mặt băng phía trước y bỗng nhiên chấn động kịch liệt, tạo nên từng trận tuyết lở nặng nề, giống như sóng biển nhấc lên, ào ạt cuốn xuống phía dưới.
Những con Tuyết Hống kia đã được người cưỡi trên lưng sai khiến, bắt đầu phát động tiến công, giống như xua đuổi sóng tuyết thật lớn vọt xuống.
Không một ai có động tác.
Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết chỉ bình tĩnh nhìn cơn sóng tuyết và bóng đen ầm ầm rơi xuống phía trước.
Khi con Tuyết Hống này vọt tới trên người lão tăng đứng trước, y mới ngẩng đầu lên, đâm trượng gỗ trong tay ra ngoài.
Một tiếng "xùy", cây trượng gỗ này tách cơn sóng tuyết phía trước ra, điểm lên trán một con Tuyết Hống đang bay đến.
Thân ảnh của loài vật này so với y mà nói, tựa như một gò núi nhỏ, cây trượng gỗ này điểm ở trên trán nó, ngay vị trí giữa hai mắt, lại thật nhỏ như cọng cỏ cắm bên trên trán nó vậy.
Song cú đâm nhìn như cực kỳ nhẹ nhàng của cây trượng gỗ này lại dễ dàng giết chết con Tuyết Hống kia.
Giống như nghênh đón cái chết tự nhiên nhất, con Tuyết Hống trước đó còn hung hãn đến cực điểm chết đi, từ trán đến chỗ sâu trong cơ thể nó dừng lại tựa như phản ứng dây chuyền.
Con Tuyết Hống bị điểm trúng trán chết đi trong nháy mắt.
Thế nhưng thân thể của nó lại bởi vì một loại run rẩy cổ quái mà mãnh liệt lắc lư, cơ thể càng bay lên chỗ cao hơn, thậm chí toàn bộ thân thể phát ra một tiếng bộp, hất văng kỵ sĩ cầm một thanh trường mâu sắc nhọn bằng đồng thiết ở trên lưng ra ngoài.
Lão tăng duy trì tư thế nhẹ nhàng đâm về phía trước, Tuyết Hống cao cao trên đỉnh đầu y, người cưỡi trên lưng lại đang bay ngược ra ngoài, hình ảnh trong nháy mắt này làm cho người ta có cảm giác chính là lão tăng này cứng rắn đẩy con Tuyết Hống nặng nề kia bay qua đỉnh đầu.
Một hồi tiếng xé gió thê lương kèm theo tiếng gào thét làm người sợ hãi, hơn mười cái bóng ma rơi xuống phía lão tăng này cùng với Đinh Ninh, Trường Tôn Thiển Tuyết.
Mỗi một cái bóng ma hoặc là nanh vuốt của thú lớn, hoặc là trường mâu trong tay người cưỡi ngựa trên lưng chúng nó, cũng có thể là tên nỏ do Phù Khí trong tay người cưỡi phía sau kích phát, thậm chí còn xen lẫn phi kiếm.
Hơn mười cái bóng ma này rơi xuống, sắc trời vốn ảm đạm trong tuyết trắng càng trở nên tối tăm hơn, bầu trời dường như bị che khuất.
Thế nhưng động tác của lão tăng vẫn cực kỳ đơn giản như trước, chỉ là trượng gỗ trong tay y không ngừng đâm về phía trước.
Động tác của y dường như không nhanh.
Thậm chí làm cho người ta có cảm giác, thế xông tới của mỗi một cái bóng ma này đều nhanh hơn y.
Song theo y không ngừng đâm tới, từng cái bóng ma này lại dần dần biến mất, từng con Tuyết Hống và người cưỡi bên trên nó cũng bị ném bay trên không trung.
Gió bão quét qua.
Hơn hai mươi con Tuyết Hống và người cưỡi trên lưng nó đối diện với y liên tục rơi xuống đất.
Trong ánh mắt vốn bình tĩnh của những người cưỡi bên trên lưng Tuyết Hống còn sót lại đang xông tới chỗ y và Đinh Ninh, Trường Tôn Thiển Tuyết lại không kìm được tràn ngập ra vẻ sợ hãi.
Đuôi lông mày Đinh Ninh hơi nhướng lên.
Hắn ngửi được một tia khí tức quen thuộc trong không khí đậm đặc mùi máu tanh chung quanh.
Đó là mùi của một loại dược thảo, mang theo mùi bùn đất nồng đậm, nhưng sau đó mùi bùn đất lập tức hóa thành một mùi có vị ngọt nồng nặc.
- Long Huyết thảo.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Thiển Tuyết ở bên, khẽ gật đầu, xác định:
- Là quân đội đến từ Sở.