Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 535 - Q6 - Chương 36: Người Si

Q6 - Chương 36: Người si Q6 - Chương 36: Người si

Lão tăng suy nghĩ một chút, nói:

- Ngày xưa ngài muốn trở thành Kiếm thủ của thiên hạ thì rất đơn giản, nhưng bây giờ lại rất khó có thể đạt thành.

Đinh Ninh khẽ gật đầu, hắn có thể hiểu được ý của lão tăng.

Song lão tăng này lại sợ Đinh Ninh hiểu nhầm ý của mình, nói:

- Không nói đến việc hiện tại ngài cần phải khôi phục tu vi, trái lại đã có rất nhiều Tu hành giả đi phía trước ngài, mấu chốt là ngài thực sự sáng tạo ra một thời đại. Ngài và Ba Sơn Kiếm Tràng nâng cảnh giới của cả thế giới người tu hành tiến lên một bước.

Đạo lý mà lão tăng nói tới có vẻ rất cao siêu, nhưng thực tế lại rất đơn giản.

Giống như một tông môn, bên trong đều là Tu hành giả Tứ Cảnh Ngũ Cảnh, gần nhưng không có Tu hành giả Lục Cảnh Thất Cảnh, nhưng lại có một nhóm Tông sư Thất Cảnh đột nhiên xuất hiện, cảnh giới chỉnh thể của cái tông môn này, bao gồm Tu hành giả Ngũ Cảnh Lục Cảnh hiển nhiên cũng sẽ tăng lên rất nhiều ở thời kỳ tiếp theo.

Sự thật chính là như thế, mấy gã Tông sư trác tuyệt thường thường có thể ảnh hưởng đến sự hưng suy của một thời đại.

Vương Kinh Mộng và Ba Sơn Kiếm Tràng quật khởi mạnh mẽ khi thế giới người tu hành đang bước vào xu hướng suy tàn, số lượng Tu hành giả trên Lục Cảnh Thất Cảnh khi đó thực sự rất thưa thớt, nhưng Đinh Ninh hiện tại đang ở thời đại sau Ba Sơn Kiếm Tràng, rất nhiều tông môn quật khởi, rất nhiều nhân vật chịu ảnh hưởng của Ba Sơn Kiếm Tràng lúc ấy giống như thế hệ Dạ Sách Lãnh đã trở thành Tông sư.

Nếu như rất nhiều năm sau lại tiếp tục xảy ra một trận chiến như vậy, khi đối mặt càng nhiều tông sư, thậm chí ngoại trừ Nguyên Vũ ra vẫn còn có thể xuất hiện Tu hành giả Bát Cảnh mới, vậy cần tu vi tới mức nào mới có thể thực sự giành phần thắng, mới có thể trở thành chân chính vô địch trong miệng Đinh Ninh lúc này?

Đây là vấn đề khiến lão tăng cảm thấy hứng thú, cho nên y lại suy nghĩ một chút, sau đó cực kỳ cung kính hỏi:

- Ngài có thể đạt tới cảnh giới như Nguyên Vũ hay không?

- Ở Trường Lăng ngày đó, ta đã ở giữa Thất Cảnh và Bát Cảnh, nhưng ta lại có chút nghi ngờ với một số việc, vẫn chưa thể hoàn toàn suy nghĩ rõ ràng, cho nên đã dừng lại ở giữa việc có nên vượt qua hay không, tu vi cảnh giới cũng chỉ hơn ngươi bây giờ một chút.

Đinh Ninh nhìn lão tăng, bình tĩnh nói:

- Về sau ta ở Trường Lăng hơn mười năm, tái diễn lại một ít con đường mình đã đi qua, thậm chí sửa chữa một ít khâu mình đã làm sai trong tu hành quá khứ, những thứ kia thực ra cực kỳ đơn giản, không cần hao tổn đầu óc, chỉ suy nghĩ vấn đề giữa Thất Cảnh và Bát Cảnh, lúc này nếu bàn về cảnh giới, đương nhiên còn cao hơn mấy bước so với Nguyên Vũ.

Lão tăng ngẩn người, lại nở nụ cười tự giễu,

- Ta thực sự hồ đồ rồi, rõ ràng còn hỏi ra vấn đề như vậy, xưa kia ngài đã vượt xa Nguyên Vũ, mặc dù cho hắn mấy năm, nhưng mười mấy năm tiềm tu này, nếu luận cảnh giới thì ngài hiển nhiên vẫn vượt xa hắn.

Đinh Ninh nhìn hắn, nghiêm túc nói:

- Chỉ riêng cảnh giới là không đủ.

Lão tăng nghĩ đến mục đích khi đến núi này, lại nhìn trượng gỗ trong tay, lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngộ lại, nói:

- Còn có người và Khí, cũng như thời gian tích lũy.

Đinh Ninh cũng nhìn cây trượng gỗ trong tay lão tăng.

Cây trượng gỗ kia bị máu tươi cọ rửa rất nhiều, hiện tại vẻ sáng bóng của cặn dầu đã biến mất không ít, bên trong lại lộ ra một tầng hào quang màu hổ phách của xương cốt.

Sau đó hắn khẽ gật đầu, không nói thêm bất cứ điều gì.

- Ta muốn hầu hạ bên cạnh ngài.

Lão tăng hơi khom người, dùng lễ tiết Trường Lăng hành lễ với Đinh Ninh, trịnh trọng nói:

- Trên thiên hạ cũng chỉ có ngài mới có thể trở thành Kiếm thủ của thiên hạ.

Da thịt của y vốn tím đen như mực, nhưng khi nói những lời này, da thịt trên người lại lóng lánh ánh vàng nhàn nhạt ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Một mảnh thiên địa nguyên khí mặc dù nhạt đến cực điểm trên bầu trời này, nhưng cũng xảy ra biến hóa cực kỳ tự nhiên, thỉnh thoảng có trụ ánh sáng thánh khiết không ngừng rơi xuống từ trên không trung.

Trong hang băng xa xa, gã tướng lĩnh đứng lặng im như U Linh, lẳng lặng nhìn lão tăng ở phía xa, trong con ngươi lần đầu tiên xuất hiện thần sắc khiếp sợ.

Cách nhau quá xa cho nên gã không thể nào nghe được cuộc nói chuyện giữa lão tăng và đám người Đinh Ninh, cũng không biết Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Song rất hiển nhiên, sau khi lão tăng này giết chết đội kỵ quân Tuyết Hống kia, y đã tiến hành một cuộc nói chuyện với người thanh niên nọ.

Chỉ vài câu đối thoại ít ỏi, lão tăng kia đã có chút minh ngộ khó hiểu, đúng như mơ hồ sẽ phá cảnh thành công, nhanh chóng bước ra nửa bước cuối cùng, thực sự tiến vào Bát Cảnh.

Gã tướng lĩnh này đương nhiên hiểu được Tu hành giả có thể thay đổi ngoại hình thậm chí thể trạng của mình, nhìn qua như thanh niên cũng không nhất định thực sự trẻ tuổi, thế nhưng bỏ qua vấn đề tuổi tác, là loại Tu hành giả nào mới có thể dùng một ít lời nói và hành động, đã hình thành trợ lực cường đại giúp vị Khổ hành tăng này phá cảnh?

......

Đinh Ninh bình tĩnh nhìn lão tăng.

Xưa kia có rất nhiều địch nhân đều rất căm hận loại bình tĩnh này của hắn, lại không biết được dạng khí độ này của hắn đến từ đâu.

Trước khi khởi hành, lão tăng này cũng đã từng nói những lời tương tự như hầu hạ, nhưng hắn hiểu được ý của lão tăng này lúc này lại có khác biệt rất lớn.

Lão tăng tin tưởng chỉ có hắn mới có thể thực sự vượt xa tất cả người tu hành trong thiên hạ, làm được vô địch chân chính.

Cho nên những câu nói của y lúc này chính là lời thề.

Y muốn hầu hạ ở bên người, cho đến khi Đinh Ninh đạt tới cảnh giới như vậy.

Lời thề như vậy đã có nghĩa tất cả giá trị cuộc đời kế tiếp của y, chính là bảo vệ Đinh Ninh đạt tới cảnh giới như vậy.

Đó là cảnh giới mà chính y không đạt được, nhưng lại muốn nhìn thấy.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc này cũng không quá khó hiểu với chuyện này.

Thứ lão tăng theo đuổi cả đời chỉ là muốn nhìn thấy cảnh giới cao hơn, bất kể là tự bản thân y đạt tới, hay là có thể tận mắt chứng kiến người khác đạt tới.

Lão tăng này là người thực sự si mê tu hành.

Y chỉ lo lắng tương lai Đinh Ninh không cần mình hầu hạ bên người.

Trên thế gian đâu đâu cũng có người si tình.

Chỗ khác biệt chính là si mê vì điều gì.

Nhìn ánh vàng nhàn nhạt trên da thịt lão tăng này, cảm thụ được đây cũng không phải là trong cơ thể lão tăng phát ra, mà là vô số thiên địa nguyên khí mỏng manh hội tụ lại đây, đụng phải hào quang phát ra từ bên ngoài thân thể y, Trưởng Tôn Thiển Tuyết hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Đinh Ninh:

- Cho nên Thất Cảnh đến Bát Cảnh, mấu chốt phá cảnh cũng giống như lúc ban đầu tu hành, không phải ở chỗ hấp thu, mà là phóng ra?

Đây là một cơ hội khó có được, không chỉ là chuyện liên quan đến tu hành của bản thân lão tăng, thậm chí đối với Đinh Ninh mà nói cũng là một loại cơ hội chưa từng trải qua, dù sao trong kinh nghiệm tu hành của hắn, cũng bởi vì có nghi ngờ mà không thực sự bước ra bước cuối cùng phá cảnh từ Thất Cảnh đến Bát Cảnh.

Trạng thái của lão tăng hiện tại gần phá cảnh, vừa vặn chính là một loại chứng thực.

Cho nên Đinh Ninh cũng rất ngưng trọng, chậm rãi nói ra:

- Ở chỗ phóng ra, còn ở chỗ không xây chắc bản thân mình, không phá không thể dựng.

Những lời này đối với Tu hành giả bình thường mà nói là thứ cực kỳ huyền ảo, nhưng cho dù là Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã cách Bát Cảnh không hề xa, cho nên nàng cũng có thể hiểu được.

- Tán công?

Nàng nhíu nhíu mày, phun ra hai chữ cực kỳ đơn giản.

- Thất cảnh rốt cuộc chỉ sợ phải như thế nếu muốn đến Bát Cảnh. Phá bỏ tất cả tu vi, tinh thần ý chí và thân thể trống rỗng vô hạn, hiển nhiên sẽ có thể lập tức dẫn tới thiên địa mới, không phá không thể lập.

Đinh Ninh nhìn nàng và lão tăng, hơi có chút cay đắng nói:

- Ngày xưa ta không thể nghĩ thông vài chuyện, thứ nhất lo lắng đây là một chu kỳ lặp đi lặp lại. Dù sao tuy trong điển tịch có Tu hành giả Bát Cảnh tồn tại, thậm chí còn nhắc tới Cửu Cảnh, song ở thời đại của chúng ta lại không có bất kỳ ai có thể tiến vào Bát Cảnh, thậm chí một đời Tu hành giả phía trước chúng ta cũng không có, chưa người nào có thể thực sự chứng kiến tận mắt. Cho nên ta nghi ngờ đây giống như sinh lão bệnh tử, là tuần hoàn tự nhiên khi tu hành đến cuối cùng, Bát Cảnh tán công lại là tu luyện thêm một lần nữa. Dù sao rất nhiều chuyện xưa trong điển tịch cũng chỉ là lừa dối người. Ngoài ra còn có một điểm nghi ngờ khác, chính là có thể tản hết chân nguyên, làm cho thân thể trống rỗng, thế nhưng làm sao có thể để cho tinh thần ý chí chạy không?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết cực kỳ nghiêm túc nghe vào, nàng không hề có nghi vấn.

Bởi vì nàng hiểu rất rõ Vương Kinh Mộng năm đó có thể vượt xa Tu hành giả đương thời, chính vì hắn quá hiểu nghiềm ngẫm và sáng tạo ra con đường của mình. Sự thật đã chứng minh, rất nhiều thủ đoạn tu luyện trong điển tịch cũng không phải là thứ tốt nhất, rất nhiều đạo lý cùng chuyện xưa thực ra cũng đang lừa dối người.

Đinh Ninh hơi ngẩng đầu lên, lại hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói:

- Sau này ta lại suy nghĩ rõ ràng, cái gọi là phóng tinh thần ý chí... Đó là chấp niệm sâu sắc nhất. Vật vô hình giống như vật hữu hình, đều có chấp niệm sâu sắc nào đó, trái lại giống như lòng dạ không đủ rộng rãi, tinh thần ý chí sẽ tựa như co rút ngưng tụ vào một điểm. Cũng giống như đạo lý nếu chân nguyên trong cơ thể chúng ta ngưng tụ ở một điểm thì kinh mạch trong cơ thể sẽ trống rỗng.

- Cho nên rất nhiều chuyện xưa trên điển tịch thực sự không hề đúng.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hoàn toàn hiểu được, nhìn chân mày đầy vẻ thương cảm và cảm khái của Đinh Ninh,

- Cho nên cũng không phải loại Tu hành giả có tâm tư đặc biệt rộng mở, trong lòng luôn nghĩ về muôn dân thiên hạ thì mới có thể từ Thất Cảnh đến Bát Cảnh, trái lại là Tu hành giả có chấp niệm luôn tập trung ở một điểm thì mới có thể thực sự phá Thất Cảnh vào Bát Cảnh, thậm chí là tiểu nhân có lòng dạ hẹp hòi cực độ.

- Rất đơn giản, đây cũng là đạo lý cực hạn.

Đinh Ninh cười khổ,

- Ai có thể làm được nhân từ vô tư tới cực hạn? Nhưng muốn làm hẹp hòi, ích kỷ, tham lam, đến cực hạn thì lại càng đơn giản.

- Trên thiên hạ không có người thực sự nhân ái, nhưng lại thực sự có người si, mặc kệ là si mê cái gì.

Đinh Ninh nhìn nàng nói thêm.

- Đi thôi.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không nhiều lời nữa, nàng khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng,

- Tiếp theo ta sẽ dẫn đường.

Đinh Ninh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua nàng.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:

- Sông băng nơi này đã không tan từ xa xưa, cho nên nơi Tu hành giả đi qua đương nhiên sẽ có dấu vết, có chút dấu vết mới, lại có chút dấu vết cũ.

Đinh Ninh lập tức thoải mái.

Cửu U Minh Vương Kiếm có cảm ứng tự nhiên với nguyên khí cực hàn trong thiên địa, mặc dù hành trình ngày trước của tên đại Tông sư Linh Hư Kiếm Môn kia đã sớm bị gió tuyết cùng năm tháng che dấu, nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói có thể tìm được, vậy nàng chắc chắn đã nhận ra thứ gì đó.

Hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết đều không có chút lo lắng nào đối với đội quân tồn tại một cách khó hiểu ở đây.

Mặc kệ mục tiêu của đối phương là lão tăng hay thanh kiếm kia, đối phương tới trước hay bọn họ tới trước cũng sẽ không thay đổi bản chất trận cắn giết này.

Ba người dời bước.

Trượng gỗ vẫn giao cho Đinh Ninh như cũ.

Lão tăng vẫn là người đi đầu.

Mặc dù nhận biết cường đại nhất của y là ở trong cơ thể mà không phải ở giữa những băng tuyết này, thế nhưng tu vi của y đã đến biên giới giữa Thất Cảnh và Bát Cảnh, cả người rơi vào một loại trạng thái khó có thể nói rõ, tựa như thậm chí có thể cảm ứng được ánh mắt và tâm ý của Trưởng Tôn Thiển Tuyết chỉ ra.

Cho nên khi nhìn qua đường như vẫn là y đang dẫn đường.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết có thể hiểu được cửa ải giữa Thất Cảnh và Bát Cảnh, đến lúc tu vi chân nguyên đạt tới phá quan cuối cùng, thứ cần tìm chẳng qua chỉ là một cơ hội chấp niệm phát quan, mà đối với nàng mà nói, trên đời vốn không có người tốt hay người xấu tuyệt đối, chỉ có người vì bản thân mà mang đủ loại mục đích khác biệt.

Bình Luận (0)
Comment