Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 536 - Q6 - Chương 37: Trận Nhãn (Mắt Trận)

Q6 - Chương 37: Trận nhãn (Mắt trận) Q6 - Chương 37: Trận nhãn (Mắt trận)

Ở Trường Lăng sớm đã đến đêm đưa tay không thấy năm ngón, song giữa những sông băng này, mặt trời lại giống như mãi mãi không xuống núi vậy.

Có thể bắt được một ít khí tức mà Tu hành giả Linh Hư Kiếm Môn kia lưu lại, cũng không có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể nắm chắc chính xác.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết bỏ ra thời gian cực lâu, cho đến khi mặt trời dường như mãi mãi không bao giờ lặn trên đường chân trời, nàng lại nhìn phía trước, đột nhiên nở nụ cười.

Nàng rất ít cười.

Mặc kỳ nụ cười cực kỳ rụt rè, nhưng ý cười của nàng lúc này lại không hề tầm thường.

Đinh Ninh đã có mấy lần cảm giác muốn ngủ say.

Mỗi khi cơn buồn ngủ cực độ ập tới, thân thể sắp mất đi tri giác, vô số tằm nhỏ không thể nhìn thấy trong cơ thể hắn lập tức hoạt động, phun ra chút nguyên khí như nhả tơ, làm cho hắn tỉnh táo thêm lần nữa.

Thế nhưng Cửu Tử Tằm ẩn nấp trong cơ thể hắn đương nhiên không có khả năng không ngừng phóng thích nguyên khí ra ngoài. Từ Trường Lăng cho đến nay, hắn đã tích súc nguyên khí trong rất nhiều năm, nhất là trong trận Linh vũ ở tổ sơn khiến hắn hấp thu được loại linh khí cực kỳ tinh thuần kia, mọi thứ bên trên đã tiêu hao gần như không còn ở trong lần phá cảnh lặng yên trước đó.

Mấu chốt nhất chính là đại bộ phận lực lượng của Cửu Tử Tằm trong cơ thể hắn đang trấn áp dược lực của thuốc trường sinh bất tử, mà bởi vì đội quân quỷ dị kia xuất hiện, cho nên muốn có được thanh kiếm kia sẽ không phải là chuyện dễ dàng.

Cho nên hiện tại nhìn nụ cười rụt rè của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, hắn lại thở phào nhẹ nhõm, khẽ hỏi:

- Sắp đến rồi sao?

Ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết dừng trên sông băng bằng phẳng phía trước, khẽ gật đầu, ý cười trên khóe miệng càng nở rộ thêm một chút:

- Vị tiền bối Linh Hư Kiếm Môn này cũng thực sự muốn giấu đầu hở đuôi, mất thời gian tìm kiếm khí tức hắn lưu lại lâu như vậy, lại thật không ngờ vì che dấu mảnh hồ này, hắn lại trực tiếp đông lạnh mặt hồ này thành sông băng.

Đinh Ninh hơi chấn động, cúi đầu nhìn mặt băng dưới chân,

- Phía dưới này là một mảnh hồ?

- Mặt băng hơi dày, nhưng phía dưới là một phiến hồ nước.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn, nói,

- Là một phiến hồ nước nóng.

Lão tăng đi phía trước hơi do dự một chút, cây trượng gỗ trong tay thoáng dùng sức đâm một cái lên mặt băng, nhìn qua cũng không tăng thêm quá nhiều lực lượng, thế nhưng khi mũi trượng của y nhấc lên, trên mặt băng đã xuất hiện một lỗ nhỏ thẳng đứng xuống dưới, một luồng nhiệt khí màu trắng theo đó tuôn ra giống như đài phun nước, say đó hơi nóng nhanh chóng biến mất, một lỗ nhỏ kia hiển nhiên bị hơi nước ngưng kết và đông lạnh chặn kín một lần nữa.

Đây thực sự là một hồ nước nóng.

Ở chỗ cao của sông băng cực lạnh này lại có một hồ nước nóng, đã tự nhiên cho thấy địa mạch nơi này, hoặc có thể nói là ẩn chứa một loại lực lượng khác biệt với nơi khác trong sông băng.

Tu hành giả Linh Hư Kiếm Môn kia dùng thủ đoạn cường đại trực tiếp dùng băng cứng cực dày chặn kín mặt ngoài của hồ nước nóng này, chính là không muốn để cho người phát hiện chỗ khác biệt nơi đây.

Nhưng đối với người có thể theo dõi khí tức còn sót lại của lão như Trưởng Tôn Thiển Tuyết mà nói, điều này có chút trào phúng.

Lão dùng thủ đoạn như vậy phong tỏa hồ, dẫn đến khí tức lão để lại trên mặt hồ này lại trở nên nồng đậm đến cực điểm đối với Trưởng Tôn Thiển Tuyết, đồng thời hô ứng với kiếm bản mệnh của nàng, quả thực không khác gì với chuyện ở chỗ này nhóm lên một đống lửa thật lớn. (hô ứng: kẻ kêu người đáp)

Ba người dọc theo mặt hồ đóng băng tiếp tục đi về phía trước, ở một đầu khác của mặt hồ, khí tức mơ hồ đang hô ứng với kiếm bản mệnh của Trưởng Tôn Thiển Tuyết tựa như chính là điểm cuối của chuyến đi này.

Những mảnh băng nhỏ vỡ vụn dưới lòng bàn chân, tạo ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Loại thanh âm này mặc dù không có bất kỳ khác biệt so với lúc đi lại ở nơi khác, nhưng nghĩ đến dưới chân là một cái hồ nước nóng có nhiệt độ rất cao, trong lòng Đinh Ninh vẫn không ngừng sinh ra cảm giác quái dị.

Diện tích mặt hồ này rất rộng lớn, nếu nhìn từ một đầu khi ánh sáng ảm đạm, thậm chí không thể nhìn thấy ở giữa mặt hồ.

Khi bóng dáng Đinh Ninh, Trường Tôn Thiển Tuyết và lão tăng biến mất trong ánh sáng ảm đạm ở trung tâm mặt hồ, ở một bên mặt hồ lại có rất nhiều bóng đen cao lớn chậm rãi xuất hiện.

Vẫn là những con Tuyết Hống như lúc trước.

Mặc dù trước đó lão tăng đã giết chết hơn năm mươi con thú này, song loại thú tuyết cường đại hiếm thấy này vẫn lần lượt xuất hiện, có chừng hai trăm con Tuyết Hống kéo các loại vật tăng sức nặng, giống như thủy triều xông qua mép hồ, nảy lên mặt băng cứng dày không biết bao nhiêu trượng.

Trên lưng những con Tuyết Hống này và trên những vật tăng sức nặng phía sau đều có Tu hành giả toàn thân bao bọc trong áo choàng bông màu đen nặng nề. Nhưng càng khiến cho người ta cảm thấy hùng vĩ và kinh khủng, thậm chí không thể tin được chính là xa xa cách những quần thể Tuyết Hống này một đoạn, lại có một đội quân đi theo.

Đội quân này khoảng chừng hơn ba trăm người, tất cả đều đi bộ, hoàn toàn lặng yên không có khí tức giống như U Linh.

Nhưng Tu hành giả lặn lội đường dài ở loại địa phương này, vả lại không dựa vào việc cưỡi Tuyết Hống mà chỉ đi bộ, chỉ sợ ít nhất cũng cần tu vi tới Lục Cảnh.

Song trên đời chắc chắn không chỉ có một đội quân, cũng chắc chắn không thể có một đội quân có hơn ba trăm Tu hành giả trên Lục Cảnh.

Ngay cả trong thời kỳ của Ba Sơn Kiếm Tràng, cũng tuyệt đối không tồn tại loại quân đội như vậy.

Nếu không có khả năng tồn tại, vậy cũng chỉ có một lời giải thích, những quân sĩ đang đi bộ này không thể ở trên Lục Cảnh.

Không phải là Lục Cảnh nhưng lại có thể đi lại như Tu hành giả cảnh giới này, đã làm cho đội quân này trong im hơi lặng tiếng nhìn qua còn khủng bố hơn so với đám Tuyết Hống phía trước.

......

Màn đêm đang thực sự buông xuống trên sông băng.

Cũng giống như mặt trời cho người ta cảm giác dường như không bao giờ xuống núi lúc trước, loại tối tăm ở nơi này cũng mang đến cho con người cảm giác như đêm tối vĩnh viễn, mãi mãi không bao giờ sáng lại.

Lão tăng dừng lại.

Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng đồng thời ngừng bước chân.

Bọn hắn còn chưa tới chỗ mép hồ đối diện, còn cách chỗ kia một đoạn rất dài.

Nhưng trước mặt bọn hắn lại có một cây trụ băng.

Cây trụ băng này cũng chỉ cao tầm một hai trượng, cho nên dù xuất hiện ở trên mặt hồ bằng phẳng này nhưng lại không hề có vẻ cao lớn.

Song cho dù là Đinh Ninh hay lão tăng, giờ phút này đều có thể cảm nhận được rõ ràng, cây trụ băng này đã dùng thời gian rất dài để "sinh trưởng" ra.

Vốn ban đầu ở đây cũng bằng phẳng.

Thế nhưng thanh kiếm kia đã cắt đứt một cỗ khí cơ phía dưới này, cứng rắn nối liền nơi này và pháp trận trong Linh Hư Kiếm Môn, nguyên khí tự nhiên gợn sóng vẫn khiến cho mặt băng nơi này chậm rãi phồng lên, cuối cùng hình thành một cái trụ băng như vậy.

Cho nên chỗ này chính là trận nhãn nơi đây.

Thanh kiếm kia chính là vật được trấn ở tại đây, ngay phía dưới cây băng trụ này.

Đinh Ninh chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ đen như mực phía sau.

Tầng băng đang hơi có chút chấn động.

Bọn hắn tìm được thanh kiếm này, đội quân kia cũng theo đó mà tới, hơn nữa hiển nhiên đã không thèm thực hiện bất cứ việc ẩn nấp nào, mà đã trực tiếp phát động tiến công.

Sau khi thăm dò và tiêu hao ban đầu, đội quân này lại không hề có động tác khác, mãi cho đến lúc này mới bắt đầu ra tay cực kỳ quyết liệt, điều này đã chứng tỏ mục tiêu của bọn chúng cũng giống hệt như bọn họ, chính là muốn tìm kiếm thanh kiếm này.

Gió lạnh thổi qua trên không trung cũng đột nhiên bắt đầu sụp đổ, không khí mỏng đến cực điểm bắt đầu rung động.

Trong bầu trời đêm đen kịt lại có một ngọn lửa màu xanh lục đột nhiên xuất hiện.

Ngọn lửa này từ trên cao rơi xuống, đuôi lửa kéo ra thật dài cũng bởi vì không khí quá mức mỏng manh mà nhanh chóng dập tắt, cho nên một ngọn lửa màu xanh lục này giống như một con mắt dựng đứng của Ma Vương đang di động trên bầu trời.

Ngọn lửa xanh lục này làm cho toàn bộ băng mặt hồ phản chiếu lấp lánh như bảo thạch xanh lục.

Trong ngọn lửa này lại có rất nhiều hào quang màu vàng lạnh lẽo.

Đây là "Thiên Lục", vẫn là Phù khí cường đại của vương triều Đại Sở, uy lực đủ để bao phủ diện tích mấy trăm trượng mặt hồ.

Trên mặt hồ lấp lánh ánh xanh, những con Tuyết Hống đã tháo vật tăng thêm trọng lượng phía sau lại biến thành từng cái bóng hình khổng lồ màu đen, mang theo từng cơn cuồng phong đánh tới.

Bình Luận (0)
Comment