- Chúng ta cần phá hư những Phù khí kia.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, đưa mắt nhìn những bóng hình màu đen khổng lồ ở phía sau kia.
Đại đa số vật nặng kéo theo phía sau những con Tuyết Hống này đã bị dỡ xuống, biến thành từng tòa Phù khí sừng sững trên mặt băng.
Thế nhưng hiện tại lại chỉ có một cái chiếu rọi toàn bộ mặt băng thành một mảnh "Thiên Lục".
Uy hiếp của những Phù khí này đã vượt xa bóng đen khổng lồ đang mạnh mẽ xông đến trên mặt băng.
- Không cần. Những người này cũng chỉ có năng lực vận dụng những Phù khí kia một lần.
Đinh Ninh quay đầu nhìn nàng, lắc đầu,
- Bọn họ cũng chỉ muốn vận dụng những phù khí này một lần mà thôi.
Lão tăng híp con mắt lại, ngẩng đầu nhìn ngọn lửa màu xanh lục kia, mặc dù đồng tử bị chiếu rọi thành một mảnh xanh biếc, song y vẫn có thể phán đoán rõ ràng chùm tia nào trong đó sẽ tạo thành uy hiếp chân chính đối với mình và Đinh Ninh cùng với Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Y nâng cây trượng gỗ trong tay lên, điểm điểm mấy cái lên phía trên bầu trời.
Đốt đốt đốt đốt!
Vào giờ khắc này có vô số tiếng va chạm nặng nề khủng bố đồng thời vang lên.
Phiến lửa màu xanh lục che khuất bầu trời, làm đại tông sư trên Thất Cảnh cũng không thể lướt ra khỏi phạm vi bao phủ của nó trong nháy mắt lại biến thành vô số tia lửa bắn ngược lên trên theo mấy cú đâm nhìn như cực kỳ đơn giản của y.
Màn tia lửa tiếp tục va chạm với các loại quang diễm do Phù khí tiếp theo đang đánh tới, phát ra đủ loại nổ tung trên bầu trời, trong nháy mắt đã hình thành một dòng sông dài khủng bố ở giữa không trung, vô số loại quang diễm hội tụ trong đó có thể dễ dàng xé rách thân thể con người thành phấn vụn.
Những quang diễm này sáng tối chập chờn, làm cho người ta có cảm giác như tan vỡ.
Bộ mặt lão tăng dường như cũng tiêu tan bên trong những quang diễm này.
Trong nháy mắt này, động tác của y xuất hiện một chút đình trệ cực kỳ ngắn ngủi.
Khi Lệ Tây Tinh mang theo thư xuất hiện ở trước mặt y, cảnh giới mà y đã khổ tu vạn lần nhưng vẫn đình trệ bất động lại xuất hiện chút buông lỏng, trong mỗi một hơi thở đều ở trong cảnh giới không ngừng phá cảnh kỳ diệu. Lúc này y đã tiếp cận cực kỳ gần cảnh giới của Vương Kinh Mộng khi hắn giết vào Trường Lăng năm đó, thời không trong đầu giống như bị mang về Trường Lăng xưa kia, rất nhiều hình ảnh thậm chí khó có thể nhớ lại đã cứng rắn xâm nhập vào thế giới của y.
Trong những hình ảnh này có vô số kiếm và kiếm ý, nhưng rõ ràng nhất, đương nhiên chính là từng đạo kiếm ý đơn giản nhưng cường đại đến mức gần như không hề có đạo lý của Vương Kinh Mộng.
Ngay khi động tác của y xuất hiện một chút tạm dừng trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, một thanh phi kiếm màu đỏ thẫm đã phá không mà tới, bóng hình khói lửa trên phi kiếm đã phản chiếu ở trên trán y.
Đinh Ninh khẽ ho một tiếng, ánh mắt của hắn cũng rất tự nhiên dừng trên thanh phi kiếm màu đỏ thẫm kia.
Trượng gỗ đang đình trệ trên không trung trong tay lão tăng cũng cực kỳ tự nhiên theo một tiếng ho khẽ này, đâm ngược ra ngoài theo ánh mắt Đinh Ninh.
Phi kiếm màu đỏ thẫm không biết đã chấn động bao nhiêu lần, biến ảo ra vô số góc độ đâm xuống trong thời gian cực ngắn, thậm chí quang ảnh ở rìa mũi kiếm còn xoay tròn quấn quanh cùng một chỗ, tựa như một búi dây màu đỏ thẫm.
Thế nhưng cây trượng gỗ của lão tăng lại tựa như đã sớm dự đoán được động tác tiếp theo của thanh phi kiếm này, ngay cả góc độ trượng gỗ đâm ra cũng không có gì thay đổi, dễ dàng đâm trúng thanh phi kiếm màu đỏ thẫm này đầu tiên.
Một tiếng "Phốc", chân nguyên của chủ nhân trên phi kiếm màu đỏ thẫm này đều đã bị bức ra, bắn ra bốn phía.
Thanh phi kiếm này bay ngược ra ngoài, đâm vào vai trái của một người cưỡi trên lưng con Tuyết Hống đang xông vào.
Người cưỡi này đang dùng toàn lực ném một cây trường mâu ra.
Phi kiếm đâm vào vai trái của kẻ này, khiến cho gã ngã ngửa về phía sau, rồi rơi trên mặt đất, thân thể gã trong nháy mắt bị những con Tuyết Hống phía sau giẫm đạp thành huyết tương, mà trường mâu trong tay gã lại được ném ra ngoài, nhưng lại lệch mất phương hướng, xuyên thật sâu vào thân thể một gã kỵ sĩ và Tuyết Hống phía dưới người y, đóng đinh trên mặt băng.
Một con Tuyết Hống phía sau không kịp thu thế, lại cứng rắn đụng vào trên người con Tuyết Hống bị đóng đinh trên mặt băng này, phát ra tiếng xương cốt nổ tung làm cho miệng người phát chua, mà người cưỡi phía trên trong phút chốc lại bị ném ra ngoài giống như tảng đá, gặp phải một ít đường lửa từ trên bầu trời rơi xuống, bốc cháy lên từ trong ra ngoài cơ thể.
Đinh Ninh không nhìn những cảnh tượng này, ánh mắt của hắn rơi về phía khoảng không trước người lão tăng.
Mũi trượng của lão tăng cũng cực kỳ tự nhiên đâm về phía chỗ đó.
Chỗ kia vốn trống rỗng, nhưng lại có một thanh phi kiếm màu xám mỏng manh chợt xuất hiện, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đụng vào mũi trượng của y.
Một mảnh kiếm thật mỏng bị tước ra từ trên thân phi kiếm kia, đứt gãy thành hai mảnh cũng không đều nhau, bắn ngược ra ngoài, một mảnh trong đó cắm vào trên cổ một gã kỵ sĩ, dễ dàng cắt đầu lâu của gã này xuống.
Đinh Ninh vẫn không nhìn chỗ đó.
Hắn không ngừng đưa mắt nhìn ra bốn phía quanh người lão tăng, mà trượng gỗ của y cũng rơi xuống theo ánh mắt của hắn.
Động tác của cây trượng gỗ này cực kỳ thông thuận và tự nhiên, toàn bộ thân thể bao gồm cả ý niệm hay nhận biết của lão tăng đều tự nhiên trở nên thông thuận một cách trước nay chưa từng có.
Y đã nắm chắc loại kiếm ý Vương Kinh Mộng sử dụng khi giết vào Trường Lăng xưa kia, thủ đoạn giết người dễ dàng và nhanh nhất, nhưng giờ phút này y vẫn có chút khó hiểu, khi trượng gỗ của y rơi xuống lần nữa theo ánh mắt Đinh Ninh, y quay đầu lại, dùng một loại ngữ khí cực kỳ tôn kính hỏi:
- Sao lại nhanh như vậy?
- Cái gọi là thực sự nhanh, cũng không chỉ là sự phối hợp giữa cơ thể và chân nguyên của bản thân có thể đạt tới tốc độ nhanh cực hạn, bản thân động tác nhanh còn ở việc thuận theo hướng thiên địa nguyên khí quanh người chúng ta, xuôi theo gió sẽ luôn nhanh hơn việc đi ngược gió.
Đinh Ninh thu hồi ánh mắt, nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ ham học hỏi của y, nói:
- Mà thực sự thuận thế mà làm không chỉ ở chỗ thuận theo hướng đi của nguyên khí trong thiên địa, còn ở việc thích ứng với phương hướng của đối phương. Ngươi nhanh hơn cả đối phương mới thực sự là nhanh nhất.
Lão tăng hiểu ra, nở nụ cười,
- Thì ra là như vậy.
Đinh Ninh cũng nở nụ cười,
- Tu luyện công pháp khác nhau, phương pháp tu thân của ngươi cộng thêm môn kiếm kinh của Ba Sơn Kiếm Tràng này, cho dù là Vương Kinh Mộng ngày xưa cũng không thể nhanh bằng.
- Mặc dù nhanh hơn ngài, nhưng chắc chắn sẽ không cao bằng ngài. Nếu không đến cảnh giới tu vi như vậy, đồng thời lại còn được ngài dẫn dắt... Thì cho dù tự hiểu được dạng kiếm ý kia, nhưng sẽ không ai có thể học được, có thể thi triển kiếm ý như thế?
Lão tăng dùng lễ tiết Trường Lăng khom người hành lễ, lúc này mới xoay người lại.
Khi y và Đinh Ninh hoàn thành cuộc nói chuyện này, hoàn thành dạng thi lễ kia, những con Tuyết Hống xông tới gần đã ngã xuống hơn một nửa.
Ánh mắt Đinh Ninh lại không hề rơi về phía lão tăng.
Lão tăng đã không cần hắn đề điểm.
Cây trượng gỗ của lão tăng đâm ra thoạt nhìn có vẻ rất rõ ràng, không làm cho người ta có cảm giác nhanh tới kinh người, nhưng trên thực tế đã đạt tới tốc độ nhanh nhất đương thời.
......
Ở chỗ rìa hồ phía bên kia.
Đội quân như U Linh nọ vẫn chưa từng không có động tác.
Cho dù khi tất cả những con Tuyết Hống và người cưỡi trên lưng chết đi, biến thành những pho tượng trên mặt băng, đội quân này vẫn cứ lẳng lặng chờ đợi như lúc trước.
Cho đến khi hào quang của tất cả Phù khí đều hoàn toàn ảm đạm, trên mặt hồ đóng băng chìm trong bóng tối một lần nữa, một tên phó tướng theo sát phía sau gã tướng lĩnh đứng đầu đội quân này mới khom người hành lễ với gã, nhẹ giọng nói:
- Không ai có thể ngăn cản một kích của lão Khổ hành tăng này, cho nên đêm nay sẽ có nhiều người phải chết... Nhưng không quá quan trọng, chỉ cần tướng quân ngài còn sống là được.