Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 539 - Q6 - Chương 40: Kiêu Ngạo

Q6 - Chương 40: Kiêu ngạo Q6 - Chương 40: Kiêu ngạo

Cây trượng gỗ của lão tăng trở nên nặng nề.

Sức nặng này đến từ việc thể lực của y tiêu hao và từ ý chí của những tử sĩ.

Những tử sĩ này có cảnh giới cách xa y, dù là kiếm ý hay là lực lượng nổ tung của chân nguyên trong cơ thể tên Tu hành giả thứ hai thì cũng đều là do lão tăng lựa chọn mới có thể rơi vào người y.

Đối với thân thể lão tăng mà nói, mấy loại lực lượng này khó khăn lắm mới có thể để lại dấu vết trên da thịt y, nó không khác gì với việc bị ai đó cầm thìa đánh vào người.

Vì tiết kiệm thể lực hết sức có thể, lão tăng đã khống chế mức tiêu hao của bản thân đến cực hạn. Khi thi trượng, đôi khi y tình nguyện chịu tổn thương của việc dùng thìa gõ để tận lực giảm bớt khả năng tiêu hao Chân nguyên.

Chỉ là tổn thương dù nhỏ đến đâu cũng là tổn thương.

Mặc khác, phần lớn sự mỏi mệt còn đến từ việc tập trung tinh thần cao độ.

Mục đích của mỗi gã Tu hành giả đến đây cũng không phải để sinh tồn mà là mang mạng sống đến ngăn cản mũi trượng của lão tăng. Một kích cuối cùng trước khi chết không phải là lo lắng cho sự sống chết của bản thân mà là cố hết sức mình tạo thành tổn thương cho y.

Nếu như y không chuyên tâm thì bằng vào ý chí như vậy của những Tu hành giả mặc dù có cảnh giới thấp hơn y nhiều này cũng thật sự có khả năng khiến y tổn thương nghiêm trọng.

Theo sự nặng nề của cây trượng gỗ, bên trong da thịt của lão tăng bắt đầu nóng lên, hô hấp cũng dần trở nên thô ráp.

Trong bóng tối, nhân số của đội quân như U Linh kia đã trở nên thưa thớt.

Tuy nhiên, ánh mắt của những Tu hành giả không ngừng đi đến trước mặt lão tăng để chịu chết vẫn tỉnh táo như trước, thậm chí còn có vẻ coi thường khiến người ta khó hiểu.

Điểm khác biệt duy nhất là gã tướng lĩnh thủy chung đứng ở phía trước đội quân.

Lúc này, sâu thẳm trong đôi mắt gã là một sự tự tin, hơn nữa còn lóe lên một ngọn lửa cuồng nhiệt, giống như ánh lửa nổi lên dưới mặt băng.

Dưới lớp khăn che mặt màu đen, giữa răng và môi gã là máu tươi chảy xuôi.

Khi tên phó tướng đầu tiên đi ra phía trước chịu chết, gã đã dùng hàm răng trắng như tuyết cắn nát môi mình, nhưng gã hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Đối với gã mà nói loại cảm giác đau đớn thể xác này dường như không hề tồn tại.

Gã có thị lực mà bất kể Tu hành giả nào cũng không thể sánh được. Trong bóng tối nồng đậm, thậm chí gã có thể nhìn thấy rõ mỗi một động tác của lão tăng.

Chằng qua là lúc này, gã đang cực kỳ chăm chú nhìn từng lần xuất kích của lão tăng, quan sát mỗi một quỹ tích hành tẩu của cây trượng trong bóng tối.

Thật ra thì thời gian rất ngắn.

Nhưng từng đạo ý chí mãnh liệt biến mất, một mảnh sinh mệnh dài hẹp sống động không ngừng mang theo loại rét lạnh này đến khiến cho người ta hoàn toàn không thể giải thích vì sao ý chí không ngừng chết đi, điều đó khiến cho thời gian trở nên hết sức dài dằng dặc.

Số người đứng sau gã tướng tĩnh cầm đầu này đã cực kỳ thưa thớt, chỉ còn lại hơn mười người.

Nhưng đột nhiên, trong ánh mắt của gã không biết đã bắt được dấu vết hình ảnh gì, hai đồng tử u ám bỗng nhiên sáng lên.

Ngay khi thân thể của gã vừa mới bắt đầu khẽ nhúc nhích, một tên quân sĩ ở sau lưng đang muốn đi ra đã nhạy bén cảm nhận được sự biến hóa của khí cơ trong người gã, trong nháy mắt lập tức bất động.

Sau đó, gã tướng lĩnh cầm đầu bắt đầu di chuyển.

Mũi trượng của lão tăng mới rời khỏi ngực của một tên Tu hành giả.

Máu tươi chảy ra từ tâm mạch của tên Tu hành giả này lập tức bị cực hàn đông cứng.

Mũi trượng của lão tăng vẫn duy trì nhiệt độ cao do thiên địa nguyên khí lưu động và xung đột kịch liệt, vì vậy vài giọt máu từ trái tim còn dính sền sệt trên mũi trượng mà chưa rơi.

Dùng những quân sĩ hoặc những Tu hành giả và tử sĩ trước người y để miêu tả thì càng thêm thích hợp… Hơn hai trăm mười cỗ thi thể của bọn họ chồng chất lên nhau, mặc dù không thể nào so sánh với hàng nghìn thi thể trong trận chiến ở Trường Lăng năm đó, nhưng nó cũng đã hình thành nên một ngọn núi nhỏ trên mặt băng.

Gã tướng lĩnh di chuyển nhanh chóng, cấp tốc xuyên qua không khí lạnh như băng, vừa lúc vài giọt máu tươi trên mũi trượng của lão tăng rơi không rơi, ngưng không ngưng, thì bóng dáng của gã tướng lĩnh đã xuất hiện ở đỉnh ngọn núi thi thể này.

Lão tăng đột nhiên ngẩng đầu.

Cảm ứng về khí cơ giữa các cường giả không thể nào diễn tả bằng lời, mặc dù lúc này, khí tức trên người gã tướng lĩnh so với những Tu hành giả mà y đã giết chết lúc trước hầu như không có gì khác biệt, nhưng trực giác của y cảm nhận được một sự nguy hiểm tột độ.

Y không chút do dự, lần nữa tiến lên một bước.

Một bước này bằng khoảng cách mười bước của người bình thường, trực tiếp đến chân núi thi thể.

Y bước ra bằng chân phải, ngay trong nháy mắt bàn chân phải rơi xuống, một cỗ lực lượng cường đại làm nổ tung mặt băng không biết sâu bao nhiêu. Hơi nóng dưới mặt băng còn chưa kịp phun mạnh ra ngoài thì tất cả thi thể, kể cả những thi thể những con Tuyết Hống đã đông cứng như một tác phẩm điêu khắc, toàn bộ bị chấn động bay lên cao.

Mượn lực lượng của một bước này, trong cơ thể của lão tăng dâng lên một cỗ sức mạnh bàng bạc đến cực điểm. Mũi trượng của y oanh một tiếng, tựa như dùng toàn bộ nước hồ nóng bỏng dưới chân đâm tới những thi thể đang rơi xuống như mưa kia.

Trong không gian, tốc độ của cây trượng quá nhanh khiến cho tất cả hình ảnh gần như đọng lại.

Tuy nhiên, bóng dáng của gã tướng lĩnh giữa những thi thể lóe lên một cái, trong nháy mắt biến mất, rồi lại xuất hiện ở trước mặt lão tăng.

Một mảnh băng phiến đột nhiên gia tốc dọc theo hai ngón tay duỗi ra của gã, thừa nhận lực lượng của gã và của thiên địa xung quanh, kéo dài về phía mi tâm của lão tăng.

Đồng tử lão tăng đột nhiên co rút lại.

Hiện tại, tu vi chính thức của y chỉ đứng sau Nguyên Vũ, lại được Đinh Ninh chỉ dạy, cho dù Nguyên Vũ và y cùng xuất kiếm, cũng khó có khả năng nhanh hơn y được. Thế nhưng lúc này, y lại có thể khẳng định, mảnh băng phiến hóa thành băng kiếm này còn nhanh hơn so với trượng của y.

Nguyên khí lưu động kịch liệt ở xung quanh hai bên và sự cạn kiệt trong cơ thể đã nhắc nhở y, gã tướng lĩnh này rõ ràng là một tông sư Thất cảnh chân chính, hơn nữa còn là một Thất cảnh không tầm thường. Quan trọng nhất là dường như đối phương đã nhìn thấu chiêu kiếm của y, nhìn thấu trạng thái cơ thể của y một cách chính xác đến cực điểm.

Thể lực của y tiêu hao quá mức kịch liệt, lúc này y ra tay đã chậm hơn trước.

Gã tướng lĩnh này không giống với những người chịu chết kia, gã là một tông sư hiếm thấy.

Gã nhìn thấu chiêu kiếm của y.

Những nhân tố này hợp lại đủ để khiến y bại vong.

Oanh, một tiếng nổ lớn vang lên.

Chân trái của lão tăng cũng bộc phát lực lượng phi thường, mặt băng vỡ vụn, từng khối băng bắn tung tóe ra ngoài.

Thân thể lão tăng lùi lại với một tốc độ khủng khiếp, phương hướng của mũi trượng trong tay hơi thay đổi.

Hai tiếng xùy xùy khẽ vang lên.

Dưới cổ của lão tăng xuất hiện một vết kiếm xuyên qua vai trái.

Tay trái của gã tướng lĩnh bảo vệ trước mi tâm, giờ đây lòng bàn tay cũng đã hoàn toàn bị xuyên thủng.

Hai luồng huyết vụ bay lả tả trong không trung, trong chớp mắt lập tức bị cái lạnh đông cứng thành bột phấn màu đỏ, loạn xạ rơi xuống đất.

Hai chân lão tăng đạp trên mặt băng, lùi lại hơn hơn mười bước, đến trước người Đinh Ninh.

Trên không trung, gã tướng lĩnh hờ hững nhìn lão tăng, Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết. Cơ thể gã bay về phía sau như một con diều, đáp xuống trước quân đội U Linh đã còn lại ít ỏi.

Cây trượng gỗ trong tay lão tăng rơi xuống đất, không ngừng chấn động.

Hơi nóng và những mảnh băng trên mặt đất không ngừng bay lên, như thể toàn bộ hồ nước nóng sắp bay lên.

- Rốt cuộc đây là người nào?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hít sâu một hơi, nhìn sắc mặt cực kỳ ngưng trọng của Đinh Ninh hỏi.

- Không phải là người Sở.

Đinh Ninh chậm rãi nói.

Lúc nãy, người nói với Trưởng Tôn Thiển Tuyết và lão tăng đây là quân đội đến từ Đại Sở cũng là hắn, bây giờ nói không phải người Sở cùng là hắn.

Nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng không vì vậy mà cảm thấy kỳ quái.

Phán đoán của bất kỳ ai cũng sẽ vì sự thay đổi của đối phương mà thay đổi.

- Rất mạnh.

Đinh Ninh lại nhìn nàng, nói một câu rất nghiêm túc.

Lão tăng khẽ ho khan ra một ít máu tươi, y muốn rút cây trượng đang chọc dưới mặt băng lên, nhưng Đinh Ninh nhìn y lắc đầu:

- Ngươi không nên xuất thủ nữa, nếu ngươi lại ra tay thì ngươi không thể vượt qua sông băng này, cũng không thể quay trở về được.

Lão tăng nhẹ gật đầu, không tiếp tục nữa.

Đây là một vấn đề hết sức khách quan, bất kỳ gã Tu hành giả nào muốn sống sót ở địa phương này đều phải cân nhắc đến việc chân nguyên và thể lực của bản thân có thể chống đỡ, mới có thể duy trì đến khi mình quay trở về, có thể dọc theo sông băng này đi ra ngoài.

Y ngẩng đầu lên, theo ngọn gió hình thành khi tướng lĩnh phá không đáp xuống, cảm thụ được sự tồn tại của gã tướng lĩnh.

Gã cũng đã bị thương.

Nhưng dường như thương tích của đối phương là một cái giá đã được tính toán từ trước.

Đối phương vẫn có lực tái chiến như cũ, một kích vừa rồi là kết quả của việc gã tướng lĩnh chấp nhận hy sinh nhiều người như vậy.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẩng đầu lên.

Nàng bước tới phía trước một bước.

Kiêu ngạo chắn trước người lão tăng và Đinh Ninh.

Nàng kiêu ngạo không chỉ bởi vì nàng là một trong những nữ tu mạnh nhất thiên hạ lúc này, mà đồng thời còn vì từ trước đến nay nàng luôn sống theo ý nguyện của mình, chưa bao giờ khuất phục trước ý chí của người khác.

Đây cũng là sự kiêu ngạo chân chính.

Cao quý.

Bình Luận (0)
Comment