Trong gió tuyết phía trước xuất hiện một cái động gió có dấu vết cực kỳ rõ nét, mặc dù ở trong đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng, đó là con đường không gian do một người lưu lại sau khi phá không tốc độ cao.
Trong nháy mắt khi gã tướng lĩnh kia bị thương lui về phía sau, một tên Tu hành giả phía sau gã đã thay thế.
Cho nên ngay khi Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẩng đầu lên, trong động gió đã xuất hiện một đoạn mũi kiếm.
Đạo kiếm ý này rất mạnh, giống như bao bọc một mảnh tinh không rơi xuống, chẳng những tốc độ cực nhanh, hơn nữa kiếm ý chỉ như ngàn vạn ngôi sao lấp lóe, không thể nào đoán được rốt cuộc ngôi sao nào mới là Tử tinh thực sự mang đến tử vong. (Tử tinh: hành tinh chết)
Ở Trường Lăng, người có thể thi triển ra kiếm ý như vậy cũng không tính là kẻ yếu.
Thế nhưng Tu hành giả này gặp phải Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Lúc ở Trường Lăng, Trưởng Tôn Thiển Tuyết có thể dễ dàng giết chết Phàn Trác đã đi theo Bạch Sơn Thủy nhiều năm, huống chi phương pháp tu luyện của nàng chính là ý chí hàn, nếu như không có Đinh Ninh song tu phụ trợ thì loại ý chí hàn này đủ để giết chết chính nàng.
Trong vùng sông băng cực lạnh này, nàng là một Hoàng giả thực sự giống như Bạch Sơn Thủy lúc ở trong nước.
Nàng vươn tay phải ra, hai ngón tay như ngọc dễ dàng kẹp chặt mũi kiếm đâm về phía mình, một tầng băng sương màu xanh đen thâm trầm hơn sông băng nơi này vô số lần lại dùng tốc độ cực kỳ khủng bố lan tràn dọc theo thân kiếm về phía sau, trong tích tắc chảy xuôi trên người Tu hành giả kia.
Một tiếng "soạt", tên Tu hành giả tập kích trực tiếp bể nát.
Vỡ vụn thành những khối băng màu xanh đen rơi đầy trên mặt đất.
Đêm tối dày đặc dường như bị đóng băng trong một cái chớp mắt.
Quanh người Trưởng Tôn Thiển Tuyết có những viên băng màu xám bay lên một cách cực kỳ tự nhiên, ngay cả lão tăng phía sau cũng cảm nhận được rét lạnh thấu xương.
Nhưng động tác của nàng lại không hề có chút ngừng lại, nàng chỉ đơn giản ném thanh kiếm trong tay ra.
Một tiếng "coong" vang lên, tên Tu hành giả tiếp theo xé gió mà đến chém trúng thanh kiếm do Trưởng Tôn Thiển Tuyết ném ra.
Thanh kiếm này dường như cũng không có quá nhiều lực lượng, bị Tu hành giả này trực tiếp chém bay ra ngoài.
Song hàn khí trên thân kiếm lại thổi tới trên người Tu hành giả này, cơ thể của gã còn đang nhanh chóng đi về phía trước, nhưng trong nháy mắt sau đó lại phát ra một tiếng "soạt", biến thành một bãi băng vụn rơi lả tả trên mặt hồ.
Nhân số của đội quân như U linh kia đã rất ít ỏi, nhưng những Tu hành giả còn lại đều không bị cảnh tượng như vậy dọa sợ, song một gã Tu hành giả đi ra sau đó không hiểu sao lại dừng một chút.
Bởi vì Trưởng Tôn Thiển Tuyết không giống với lão tăng.
Khi Tu hành giả thứ ba này vừa mới đi ra, còn chưa kịp tới gần, nàng đã đưa tay nắm chặt.
Nàng giống như đang cầm một thanh kiếm, sau đó từ từ rút nó ra.
Một cỗ khí tức bản mệnh cường đại lập tức phun ra trên mặt hồ đóng băng.
Đây là nàng đang thi triển kiếm bản mệnh của mình.
Kiếm bản mệnh của Trưởng Tôn Thiển Tuyết thực sự xuất hiện trong tay nàng.
Song Tu hành giả thứ ba đối mặt với nàng lại hoàn toàn không nhìn thấy kiếm bản mệnh của nàng.
Bởi vì ánh mắt của y trực tiếp bị gió lạnh trước mặt đông tới mù, biến thành ngọc băng vỡ vụn.
Trong thiên địa xuất hiện vô số đường hoa văn óng ánh, giống như vô số đóa bông tuyết nối liền với nhau.
Đây là gió lạnh và tất cả hơi nước trên mảnh hồ băng này bị hàn khí khủng bố đóng băng, giống như không gian đều bị đông nứt thành vô số mảnh vụn thật nhỏ.
Không khí ngưng tụ rồi co rút kịch liệt lại khiến cho giữa thiên địa phát ra vô số tiếng nổ rất nhỏ, không khí tự nhiên trên mảnh hồ băng này lưu động ở chỗ này, quay chung quanh hồ băng rồi tạo nên một cơn lốc khổng lồ.
Cửu U Minh Vương Kiếm đã xuất hiện trên thế gian sau vô số năm yên lặng, hơn nữa không hề có chút giữ lại mà nở rộ lực lượng của mình.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết vung kiếm.
Nàng lại không hề tập trung đánh tới tên Tu hành giả thứ ba này, mà chỉ dùng toàn lực chém ra một kiếm đối với đội quân trước mặt kia.
Một kiếm này được gọi là "Hàn Triều".
Cũng thực sự là thủy triều.
Đội quân như U linh kia lần đầu tiên xuất hiện hỗn loạn, các loại hào quang chớp động, thế nhưng cũng chỉ xuất hiện ở trong chớp mắt.
Tiếp theo là vô số thanh âm vỡ vụn và sắt thép rơi xuống đất.
Gió thổi qua.
Những tinh thể băng rất nhỏ tạo thành sương mù băng màu xám.
Trong sương mù băng, hơn mười người còn lại đã không còn tồn tại, chỉ có một gã tướng lĩnh kia vẫn đang đưa tay đặt ngang trước người, vẫn đứng thẳng trên mặt hồ như trước.
Trong tay gã có một thanh kiếm.
Thanh kiếm này màu đen, nhỏ bé mà hẹp dài, dán vào cánh tay gã lại giống như lá chắn bên trên cánh tay vậy.
- Cửu U Minh Vương Kiếm, không ngờ lại là đại tiểu thư Công Tôn.
Dường như do cực kỳ rét lạnh, cho nên động tác của vị tướng lĩnh này có vẻ trở nên chậm chạp, giọng nói của y cũng lần đầu tiên vang lên, lộ ra sâu thẳm mà trẻ tuổi.
Lên tiếng có nghĩa là có thể nói chuyện.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn Tu hành giả trẻ tuổi này, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người Trường Lăng?
- Nếu sinh sống ở Trường Lăng đủ lâu cũng có thể coi như là người nơi này, vậy có thể xem là như vậy.
Tên tướng lĩnh này chậm rãi cất bước đi về phía Trưởng Tôn Thiển Tuyết, đồng thời nói.
- Là đội quân mà Trịnh Tụ vẫn luôn cất giấu.
Cửu Tử Tằm trong cơ thể Đinh Ninh phun ra một ít nguyên khí thiên địa tinh thuần thêm lần nữa, làm cho đầu óc hắn càng thêm thanh tỉnh, hắn rốt cục xác định lai lịch của đội quân này, khẽ nói ở sau lưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, giọng nói hơi lạnh,
- Sát Thần quân, Bạch Khải?
Tên tướng lĩnh kia không trả lời.
Ngay thời điểm này, không hề trả lời đã đại biểu cho việc ngầm thừa nhận.
Sát Thần quân là một đội quân mà Trịnh Tụ cất giấu kỹ nhất, cả ngày ẩn náu bên trong khu vực lăng mộ.
Không ai biết được lai lịch của đội quân vương triều Đại Tần này, chỉ biết rằng bọn họ đã từng có một mục đích, chính là giết chết Vương Kinh Mộng.
Đây là đội quân Trịnh Tụ huấn luyện và cất giấu cực kỳ bí mật, ngay cả tất cả mọi người của Ba Sơn Kiếm Tràng lúc ấy đều không biết sự tồn tại của bọn họ.
Mà đội quân này còn chưa kịp thành thục thì đại biến đã phát sinh, Vương Kinh Mộng cũng đã chết trận.
Vương Kinh Mộng chết đi, nhưng chi Sát Thần quân cường đại này vẫn còn lưu lại.
Đội quân được huấn luyện với mục đích giết chết Vương Kinh Mộng, cũng không có nghĩa là có thể thực sự giết chết được hắn.
Nhưng mấy trăm người vừa rồi cũng đã đủ để biểu hiện sự cường đại.
Nếu một đội quân như vậy trở lại Trường Lăng ngày xưa, ít nhất có thể cam đoan Vương Kinh Mộng năm đó chắc chắn không thể nào giết vào trong Hoàng cung.
Đây tuyệt đối là một đội quân được Trịnh Tụ xem như trân bảo, hơn nữa mười mấy năm trước vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng hôm nay đã thành thục và đáng sợ đến mức nhất định.
Hiện tại Trịnh Tụ điều đội quân này đến nơi đây... Cho dù là người không am hiểu suy nghĩ âm mưu như Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng đã biết được ả muốn làm cái gì.
Giọng nói của nàng càng lạnh lùng:
- Trịnh Tụ cũng muốn thanh kiếm này, ả cũng thiếu một thanh kiếm bản mệnh cực kỳ cường đại.
Đinh Ninh chậm rãi hít sâu một hơi.
Hắn đã hiểu vì sao đội quân này có thể đến nơi đây sớm hơn bọn hắn một bước.
Bởi vì Cố Hoài.
Trước khi chết, y đã nói cho hắn biết thanh kiếm này không ở Linh Hư Kiếm Môn, nhưng điều này không có nghĩa là y không biết thanh kiếm này có thể ở nơi nào.
Có lẽ y và Trịnh Tụ đã hoài nghi thanh kiếm này có khả năng nằm ở trong sông băng ở biên cảnh Đông Hồ.
Cho nên nói, lý do Trịnh Tụ phát động chiến tranh với Ô Thị, ngoại trừ Tục Thiên Thần Quyết, ngoại trừ tổ địa ra, thực ra còn có một bí mật ẩn giấu sâu nhất, chính là nơi này, thanh kiếm này!
Trận đại chiến đối với Ô Thị kia, không chỉ vì muốn hấp dẫn quốc gia này, hấp dẫn ánh mắt Đông Hồ, mà còn muốn nó hấp dẫn vương triều Đại Sở, hấp dẫn lực chú ý của Mân Sơn Kiếm Tông, làm cho chi Sát Thần quân này có thể đến nơi đây mà thần không biết quỷ không hay!
Nếu không có vụ ám sát nhằm vào An Bão Thạch phát sinh, nếu thi thể của gã không bị cuốn vào vùng cao nguyên đất cứng bên dưới sông băng, không đúng dịp bị người chăn nuôi gia súc ở Đông Hồ phát hiện... Vậy thanh kiếm này chắc chắn sẽ rơi vào trong tay Trịnh Tụ.
Đinh Ninh cảm thấy ớn lạnh, cũng cảm thấy may mắn.
Nhưng hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
Hắn thoáng thay đổi giọng nói của mình, lên tiếng:
- Mười ba, mười bốn năm trước, ngươi và tất cả mọi người trong đội Sát Thần quân này mới bao nhiêu tuổi? Tại sao các ngươi nhất định phải giết chết Vương Kinh Mộng?
Ý chí mà đội quân này thể hiện trước đó chỉ có thể đến từ cừu hận, mà không thể nào do Trịnh Tụ gây nên.