- May mắn được gặp Cửu U Minh Vương Kiếm, may mắn được gặp đại tiểu thư của Công Tôn gia.
Vị tướng lĩnh này chính là Bạch Khải - thống soái Sát Thần quân, gã nhìn thoáng qua Đinh Ninh, ánh mắt lại rơi trở lại trên người Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nói:
- Nhưng không phải ai cũng có hứng thú ôn lại chuyện cũ với địch nhân trong tình cảnh như thế này.
- Theo một ý nghĩa nào đó mà nói.
Ánh mắt của gã buông xuống trên người mình, nói tiếp:
- Vương Kinh Mộng đại diện cho Ba Sơn Kiếm Tràng, mà hiện tại các ngươi lại đại biểu cho Ba Sơn Kiếm Tràng.
Chỗ góc áo của gã có máu tươi đông kết.
Mặc dù vết thương trên người gã đã không còn chảy máu nữa, thế nhưng trận chiến với lão tăng kia đã tạo thành thương thế còn nghiêm trọng hơn nhiều so với một vết thương thủng từ trước ra sau còn đang chảy máu kia.
Ở chỗ lạnh lẽo mà thiếu thiên địa nguyên khí như thế này, gã thực sự không có bao nhiêu thời gian để lãng phí.
Đinh Ninh nghe ra sự khinh miệt của Bạch Khải, song hắn lại cực kỳ bình thản nhìn gã, nói:
- Ba Sơn Kiếm Tràng chưa bao giờ sợ tính sổ sách, nhưng ít nhất phải biết rõ ràng sổ sách xuất phát từ đâu.
Bạch Khải chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm phía trên, sau đó lạnh lùng khẽ nói:
- Người phải sống thì mới có thể tính sổ.
Tính toán sổ sách với người chết là điều vô nghĩa.
Đinh Ninh hiểu được ý của Bạch Khải là gã mới là người có thể tính sổ, mà Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, kể cả lão tăng này sẽ chết ở nơi đây.
Song Đinh Ninh đương nhiên không hề nghĩ như vậy.
Hắn nhìn Bạch Khải chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía trên bầu trời đêm, không nói chuyện với gã nữa, mà chỉ quay người nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết phía trước mình, dùng thanh âm chỉ có mình và nàng mới có thể nghe được nói:
- Sự tin tưởng của hắn hiện tại xuất phát từ Trịnh Tụ. Nơi này cực kỳ lạnh lẽo, vốn thuộc về lĩnh vực của ngươi, nhưng nơi đây cũng cực cao, dù thiên địa nguyên khí rất mỏng manh nhưng khoảng cách tinh không lại càng gần, càng dễ dàng làm cho tinh thần nguyên khí rơi xuống, cho nên nơi này cũng là lĩnh vực của Trịnh Tụ. (lĩnh vực:
- Trịnh Tụ đã đạt được Tục Thiên Thần Quyết, cho nên ta sẽ không thể quấy nhiễu ả chiến đấu, nếu không ả sẽ biết được ta vẫn chưa chết.
Nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết đột nhiên quay đầu lại, Đinh Ninh tiếp tục nghiêm túc nói:
- Ở chỗ này cô không có ưu thế đối với Trịnh Tụ. Nhưng nhiều năm trước cô đã muốn có cơ hội chiến đấu với ả, mấy năm nay cô ở Trường Lăng cũng luôn chờ đợi một cơ hội giao thủ công bằng với ả, cho nên ta có lòng tin vào cô.
- Ngươi có lòng tin vào ta, cho nên ta đương nhiên sẽ thắng.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nở nụ cười cực kỳ hiếm thấy.
Nàng vẫn luôn cao quý thanh lãnh, thế nhưng trong nụ cười lúc này lại nở rộ hương vị cuồng nhiệt!
Từ rất nhiều năm trước, nàng vẫn luôn không cam lòng, chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ thua Trịnh Tụ.
Thế nhưng Vương Kinh Mộng đã tiếp nhận Trịnh Tụ, vậy nên cho dù nàng có thắng trong so kiếm thì cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Vì kiêu ngạo cho nên nàng đã im lặng ra đi, một mình rời khỏi Trường Lăng.
Nàng cho rằng Công Tôn gia bị diệt là xuất phát từ tay Vương Kinh Mộng, cho nên từ yêu chuyển thành hận, không cách nào tha thứ cho hắn.
Nhưng khi Vương Kinh Mộng chết trận ở Trường Lăng, nàng lập tức trở về nơi này.
Lúc tiềm tu ở Trường Lăng, nàng không muốn điều gì khác mà chỉ suy nghĩ có thể có được cơ hội giao thủ với Trịnh Tụ, sau đó giết chết ả!
Trong nhiều năm qua, nó thậm chí còn là mục tiêu duy nhất để nàng tồn tại.
......
Trên bầu trời đen chợt sáng lên rất nhiều ánh sao.
Bởi vì nơi này cách bầu trời cực gần, cho nên từng ngôi sao này có vẻ cực kỳ to lớn, cực kỳ yêu dị.
Trong nháy mắt này, dù là ngôi sao sáng nhất đều có vẻ cực kỳ ảm đạm.
Sau đó những ngôi sao dường như đưa tay có thể chạm tới này lại tựa như bốc cháy lên, mà từng luồng hỏa diễm cực kỳ nặng nề lại nhanh chóng rơi xuống.
Một cỗ khí tức bản mệnh chậm rãi phóng thích ra từ trước người Bạch Khải.
Trong tay gã xuất hiện một thanh kiếm bản mệnh chân chính.
Thanh kiếm này hẹp dài mà trong suốt, không thấy bất kỳ phù văn nào, tựa như thủy tinh trong suốt tầm thường nhưng cực kỳ tinh khiết, nhưng lại mang theo một loại sát ý lạnh lùng trời sinh.
Khi Bạch Khải giơ kiếm ngang ngực, thanh kiếm này lại giống như biến thành một tấm gương.
Vô số chùm Tinh hỏa rơi xuống, lập tức rơi vào thanh kiếm của gã.
- Lần nào cũng đều như vậy. Lợi dụng nhiều người như thế, thật sự tốt ư?
Đinh Ninh nghĩ đến Cố Hoài, nghĩ đến càng nhiều người, hắn nở nụ cười lạnh lẽo, lắc đầu.
Bạch Khải cực kỳ bình tĩnh đâm chuôi kiếm này ra phía trước.
Một tích tắc này gã có vẻ cực kỳ thoải mái.
Bởi vì đây không phải là kiếm ý thuộc về gã, điều gã phải làm chỉ là tạo ra một tấm gương, khúc xạ cỗ kiếm ý này ra ngoài.
Gã tin tưởng nữ chủ nhân ở sâu trong Hoàng cung kia cũng đã cảm nhận được khí tức của Cửu U Minh Vương Kiếm, cho nên Tinh hỏa rơi xuống thân kiếm gã lúc này cũng cực kỳ lãnh khốc và vô cùng nóng bỏng!
Vô số chùm Tinh hỏa trắng xám rơi trên thân kiếm như gương, như thác nước chảy xuôi ở phía rìa ngoài thân kiếm, hình thành một tầng mỏng manh song song với mặt hồ đóng băng này, sau đó bắn về phía Trưởng Tôn Thiển Tuyết!
Nụ cười của Trưởng Tôn Thiển Tuyết chợt biến mất.
Giống như đôi môi của một người càng mỏng, càng có vẻ sắc bén, càng trở nên lãnh khốc.
Vô số chùm Tinh hỏa ngưng tụ thành một tầng còn mỏng hơn so với màn tuyết rơi, nhìn như cực kỳ tầm thường cắt ngang đên đây, nhưng cũng mang theo ý vị cực kỳ cường đại.
Nàng đã rất nhiều năm chưa từng gặp Trịnh Tụ, nhưng giờ phút này nàng hiểu được lời Đinh Ninh nói với mình lúc trước là đúng, mấy năm nay ả cũng đã đáng sợ hơn trước kia, thậm chí khi toàn lực ra tay thì đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Màu sắc u lam nhanh chóng chảy xuôi, chồng chất ở trong tay phải của nàng.
Cửu U Minh Vương Kiếm từng bị người cho rằng là thanh kiếm hung hãn lạnh lẽo nhất thiên hạ, lúc này lực lượng thỏa thích phóng ra ở trong tay Trưởng Tôn Thiển Tuyết, loại sắc thái trầm trọng này không ngừng trở nên sâu sắc, đã phóng thích ra lực lượng chấn nhiếp thần hồn, thế nhưng trong nháy mắt kế tiếp, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại vứt bỏ rất nhiều bí kiếm cường đại của Công Tôn gia, cũng vứt bỏ một ít chiêu kiếm mạnh nhất mà nàng tu luyện mấy năm nay, chỉ xuất ra một chiêu kiếm không có gì quá đặc biệt. (bí kiếm: phương pháp dùng kiếm bí mật nhất)
Thanh kiếm hung hãn lạnh lẽo nhất trong tay nàng lại nhẹ nhàng vẽ ra ở phía trước, tựa như một nét vẽ do cây bút lông họa ra, rơi vào trên một tầng Tinh hỏa mỏng manh đang đến.
Tên chiêu kiếm này chính là "Họa mi".
Một kiếm này đã dây dưa vô số chuyện cũ của Trường Lăng, chính là chiêu kiếm mà Vương Kinh Mộng dùng để vạch phá một kiếm của tiểu thư Trần quốc Kỷ Thanh Thanh xưa kia.
Chiêu kiếm này cũng không khó lĩnh ngộ, đối với đại đa số Kiếm sư Trường Lăng mà nói là rất bình thường.
Năm đó Vương Kinh Mộng dùng một chiêu kiếm bình thường như vậy đánh bại Kỷ Thanh Thanh, vẽ một đường bên trên gương mặt ả, hiển nhiên càng nhiều hơn là nhục nhã.
Mà Trưởng Tôn Thiển Tuyết giờ phút này lại dùng một chiêu như vậy, là bởi vì nàng thật sự muốn... rất muốn... dùng một chiêu kiếm kia vẽ ra một đường như vậy trên mặt Trịnh Tụ.
Có xấu hổ hay không?
Đây chính là kiếm ý của nàng.
Kiếm ý mà nàng đã tích lũy nhiều năm, cũng đại biểu cho chấp niệm sâu sắc nhất của nàng.
Cho nên kiếm ý của một kiếm này rất cường đại, trong mắt Đinh Ninh lúc này đều là không chê vào đâu được, hoàn mỹ mà mạnh mẽ đến cực hạn.
Một tiếng "Răng rắc".
Trên một tầng Tinh hỏa mỏng manh chợt xuất hiện một đường Tinh liệt nhỏ như tơ nhện. (Tinh liệt: như vết rạn bên trên đồ sứ)
Sau đó có vô số Tinh liệt rất nhỏ chợt hiện lên dày đặc trên tầng Tinh hỏa này, lan tràn đến trên kiếm của Bạch Khải.
Hô hấp của Bạch Khải đột nhiên dừng lại.
Gã theo bản năng cảm thấy kiếm của mình bị vô số tòa núi lớn mạnh mẽ oanh kích một cái.
Trong cổ họng gã phát ra một tiếng kêu lớn như thú dữ gào thét, tay trái của gã rơi vào chuôi kiếm, máu tươi bắn tung tóe giữa ngón tay phải, lúc này mới có thể nắm chặt được một kiếm này, không cho nó rời tay bay ra.
Tinh hỏa đứt gãy.
Nhìn qua lại tựa như bay ngược về phía tinh không.
Lại giống như từng sợi dây thừng trắng bốc cháy đang thiêu đốt lên bầu trời.
Trong Hoàng cung Trường Lăng vang lên một tiếng "phốc" khẽ.
Thân thể Trịnh Tụ đang đứng trước Linh tuyền hơi nghiêng về phía trước, một ngụm máu tươi trào ra từ trên cánh môi cô.
Trên đài sen màu trắng trong Linh tuyền bị xối vẩy rất nhiều giọt máu đỏ tươi lấm ta lấm tấm, cuồn cuộn như giọt sương.