Lông mày của ả nhíu thật sâu, dường như thật sự cảm nhận được được kiếm ý rơi vào đuôi lông mày, song không biết vì sao, cho dù là lần đầu tiên bị thương như thế sau khi rời khỏi quận Giao Đông, nhưng sâu trong mắt ả lại không hề có cảm xúc phẫn nộ gì.
Bạch Khải gào thét như thú dữ, mười ngón tay của gã đã chấn động không biết bao nhiêu lần trong một hơi thở, gã mạnh mẽ khống chế được lực lượng của thanh kiếm bản mệnh trong tay, cũng điên cuồng rót vào càng nhiều lực lượng trong cơ thể.
Một kiếm vừa rồi kia là gã thua, nhưng đó là lực lượng đến từ nữ chủ nhân trong Hoàng cung mà không phải là lực lượng thực sự của bản thân gã.
Chính gã dù sao cũng là Tu hành giả cường đại đâm một kiếm của lão tăng gần như vô địch kia.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết tuy rằng dùng một kiếm thắng nữ chủ nhân trong Hoàng cung, nhưng Tinh hỏa này quá lớn, cho dù là tên lão tăng kia lúc mạnh mẽ nhất cũng không thể nào toàn thân trở ra.
Không ai có thể chiến thắng gã và Trịnh Tụ liên thủ.
Đó là những gì mà Bạch Khải nghĩ.
Tất cả những người chết trước mặt gã trong đội quân này đều cho rằng như vậy.
Giống như tên phó tướng kia đã nói ngay từ đầu.
Hôm nay tất cả mọi người ở đây sẽ chết, nhưng gã ta sẽ sống sót.
Gã khống chế được lực lượng của thanh kiếm bản mệnh trong tay, sau đó vạch về phía Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Đây là một đạo kiếm ý rất mỏng.
Mỏng đến mức dường như không tồn tại, nhưng lại cho người ta cảm giác có thể cắt ra tất cả mọi thứ, thậm chí cả chốn thiên địa này.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết chậm rãi thu kiếm.
Nàng thực sự không có cách nào ngăn cản một kiếm này.
Nhưng nàng biết bản thân mình sẽ không chết bởi vì nàng quen thuộc với nó.
Lúc nàng thu kiếm, chợt có một cánh tay duỗi ra phía sau cơ thể nàng, nắm lấy thanh kiếm hung hãn lạnh lẽo này, thậm chí hiện tại Đại Hình kiếm chưa xuất thế, cho nên nó là một thanh kiếm mạnh nhất thiên hạ.
Sau đó bàn tay này không để cho thanh kiếm bản mệnh này kháng cự, thậm chí còn mang theo lực lượng bản mệnh của nàng, đâm ra phía trước một kiếm.
Cửu U Minh Vương Kiếm mang theo màu sắc thâm trầm nhất thế gian vang lên một tiếng "ông" vang vọng, cũng mang theo một đường kiếm quang cực kỳ sáng ngời, chiếu sáng một mảnh hồ băng tối tăm này.
Hô hấp của Bạch Khải đột nhiên dừng lại, Cửu U Minh Vương Kiếm là thanh kiếm hung hãn lạnh lẽo nhất thiên hạ. Tu hành giả Thất Cảnh tầm thường cũng không thể nào khống chế được lực lượng của thanh kiếm này, vận dụng sẽ bị hàn khí ăn mòn, nhưng điều khiến gã kinh hãi nhất lúc này cũng không phải là Đinh Ninh giống như sử dụng kiếm bản mệnh của mình để điều khiển thanh kiếm này, mấu chốt nhất chính là hắn thi triển ra một đạo kiếm quang cực kỳ sáng ngời lúc này lại dễ dàng phá hủy kiếm ý trên một kiếm kia của gã.
Trước người gã lập tức có rất nhiều mảnh vỡ giống như băng kính bay lên, sau đó gã nghe được giữa hai cổ tay của mình chợt vang lên một tiếng "bộp".
Đây là xương cổ tay của gã bị gãy.
Gần như đồng thời, một tiếng "ầm" nổ vang, cơ thể gã hung hăng đâm ngược trên mặt hồ đóng băng, cày băng tuyết trượt về phía sau.
Trong tiếng ma sát sàn sạt giữa thân thể và khối băng vỡ vụn, Bạch Khải ngẩng đầu lên, máu tươi từ trong cổ họng tràn ra nhuộm đỏ khăn mặt thật dày của gã. Trong mắt gã vẫn không chút sợ hãi tử vong, bởi vì bản thân gã đã cực kỳ rõ ràng, nếu đối phương muốn mình chết đi dưới một kiếm này, vậy hiện tại gã đã mất đi tri giác.
Đinh Ninh bình tĩnh thu kiếm, đưa Cửu U Minh Vương Kiếm về trong tay Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Hắn nhìn Bạch Khải đã khảm trong mặt băng nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình, chậm rãi nói:
- Ngươi bây giờ có lẽ sẽ có hứng thú thuật lại một chút chuyện cũ với địch nhân của mình.
- Thì ra ngươi chính là truyền nhân của Cửu Tử Tằm.
Bạch Khải đột nhiên nở nụ cười lớn,
- Một kiếm này của ta chính là kiếm ý của Vương Kinh Mộng, nhưng ngươi lại có thể dễ dàng phá giải như vậy, cũng chỉ có một khả năng chính là còn hiểu đạo kiếm ý này hơn cả ta. Hóa ra truyền nhân Cửu Tử Tằm khiến cả Trường Lăng nghi thần nghi quỷ, sợ hãi bất an lại còn trẻ như vậy.
Đinh Ninh không đáp lại, hắn chỉ trầm mặc nhìn Bạch Khải.
Bạch Khải ngừng cười, gã trào phúng nhìn Đinh Ninh:
- Có ý nghĩa không?
Đinh Ninh nhìn gã, nói:
- Không nhất định, nhưng có thể có ý nghĩa.
- Có ý nghĩa gì?"
Bạch Khải cười lạnh,
- Khi đại quân Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi quá cảnh, sao có thể để ý dưới mũi tên lạc của các ngươi có thêm vài bộ thi thể?
Đinh Ninh nhíu mày,
- Thi thể vô tội?
Bạch Khải nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Khi Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi dẫn quân công thành, sẽ để ý sống chết của người dân bình thường trong thành?
Đinh Ninh có chút hiểu được, hắn hơi ngẩng đầu nhìn thi thể của những Tu hành giả trên mặt băng, hỏi:
- Toàn bộ người trong đội quân của các ngươi đều là cô nhi chiến tranh trong cuộc chiến do Ba Sơn Kiếm Tràng dẫn quân giao chiến với ba triều?
Bạch Khải cười lạnh, cũng không nói.
Đinh Ninh suy nghĩ một chút rồi không nói gì, Trưởng Tôn Thiển Tuyết thì lại không kìm được cười lạnh,
- Nếu là như thế, vậy các ngươi nên đi giết Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, chẳng lẽ Ba Sơn Kiếm Tràng có được thiên hạ hiện tại hay sao? Nếu theo cách nói của ngươi, Ba Sơn Kiếm Tràng chẳng qua cũng bị Trịnh Tụ và Nguyên Vũ lợi dụng, thủ phạm chân chính hại các ngươi nhà tan cửa nát hẳn là hai người bọn họ, thế nhưng các ngươi lại muốn tính toán cừu hận này ở trên đầu Ba Sơn Kiếm Tràng, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy buồn cười?
- Đúng không?
Giọng nói của Bạch Khải không có bất kỳ cảm xúc nào dao động, lạnh lùng vang lên:
- Trận Trường Bình ngày xưa, quân Tần có một chi kỳ binh, vòng quanh Phần Thủy đến vùng ngoại ô Trường Bình phía sau quân Triệu để phục kích. Trên đường gặp phải một thương đội xuất phát từ Lỗ Trung, trong đó có một số Tu hành giả của nước Triệu, để tránh lộ ra tin tức, chi kỳ binh quân Tần này đã giết chết hơn ba trăm người của thương đội này để diệt khẩu. Mà bọn chúng được quân sư Lâm Chử Tửu của Vương Kinh Mộng ở Ba Sơn Kiếm Tràng lĩnh quân. (thương đội: đội buôn bán) (kỳ binh, kỳ quân: quân đội đặc biệt)
Khuôn mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết chợt tái nhợt.
Nàng không kìm được quay đầu nhìn về phía Đinh Ninh.
Thần sắc trên khuôn mặt Đinh Ninh lại hiển hiện vẻ cổ quái.
- Toàn bộ thương đội kia đều bị giết chết diệt khẩu?
Hắn nhìn Bạch Khải, có chút kỳ quái mà hỏi ngược lại một câu.
- Thỉnh thoảng sẽ có chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như xuất hiện một con cá lọt lưới.
Bạch Khải rũ mí mắt xuống, khẽ mỉa mai
- Nếu ngươi muốn nghe chuyện xưa thì đây chính là chuyện xưa của ta.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn gã,
- Cho nên ngươi chính là con cá lọt lưới kia?
Bạch Khải không trả lời, gã cho rằng mình cũng không cần phải trả lời.
- Cho nên trong đội quân của các ngươi, ít nhiều đều có chuyện xưa như vậy?
Đinh Ninh nở nụ cười,
- Thật trùng hợp.
Lông mày Bạch Khải đột nhiên nhăn lại,
- Ngươi có ý gì?
- Thật trùng hợp là thật trùng hợp.
Đinh Ninh nhìn Bạch Khải, thong thả mà nghiêm túc nói:
- Ta hoàn toàn không biết chuyện xưa của những người khác trong đội quân các ngươi, nhưng về chuyện xưa của ngươi... Khi nhắc tới thương đội này thì thật trùng hợp ta lại biết. Ngươi cho rằng Vương Kinh Mộng hạ lệnh giết chết thương đội này để diệt khẩu?
Ánh mắt Giang Khải nhìn Đinh Ninh như nhìn kẻ ngu,
- Điều ngươi biết còn chân thực hơn so với những gì ta từng thực sự trải qua hay sao?
- Những gì ngươi đã trải qua và nhìn thấy thực ra lại không phải là chuyện xưa không chút chân thực.
Thần sắc Đinh Ninh không có bất kỳ thay đổi nào, hắn cực kỳ bình thản trình bày:
- Sự thật trong câu chuyện xưa này là Vương Kinh Mộng chỉ là hạ lệnh bao vây thương đội kia, để cho bọn họ dừng lại ở nơi đó mà thôi, sự thật chuyện này là vậy, sau khi bao vậy được đội ngũ này, Vương Kinh Mộng và những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng suất lĩnh đội kỳ quân này, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chiến trường. Mà người có năng lực thay đổi một ít mệnh lệnh lưu lại ở hậu phương lại là người chưa từng thực sự xuất hiện trên chiến trường.
- Là Trịnh Tụ?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết bỗng nhiên hiểu được, nàng kìm không được lên tiếng.
Thân thể Bạch Khải chấn động một cách khó hiểu, Đinh Ninh cũng không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn gã.
- Sao ngươi có thể biết được chuyện năm đó.
Bạch Khải suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Đinh Ninh, nói:
- Ngươi còn quá trẻ, cho nên càng không có tính thuyết phục.
Đinh Ninh chỉ nhẹ nhàng cười, nụ cười có chút cảm thương,
- Có sức thuyết phục hay không chỉ nằm ở sự thật, nếu ngươi nhớ được ký ức trước kia, chắc chắn cũng sẽ nhớ rõ đội quân kia sau khi gặp phải các ngươi lúc ấy lập tức vội vàng hành quân tiếp tục lên đường. Mà một đội quân nhỏ bao vây các ngươi gần như sau khi đại bộ phận rời đi thật lâu mới động thủ. Nếu trực tiếp muốn giết thương đội này để diệt khẩu thì hoàn toàn không cần phiền toái như vậy, chỗ đại quân qua, thương đội này sẽ không còn lại thứ gì.
Bạch Khải ngồi dậy từ trong băng vụn, thân thể gã có chút run rẩy khó hiểu.
- Biết chính là biết.
Đinh Ninh nhìn gã, nói tiếp:
- Nếu ngươi nhớ mọi chuyện, có lẽ còn nhớ rõ trong đội quân lưu lại kia có thể sẽ xảy ra tranh chấp trong lúc động thủ. Bởi vì có hai người của Ba Sơn Kiếm Tràng đã chết, người ở lại nơi đó nói rằng hai người này gặp phải Tu hành giả của nước Triệu, nhưng bây giờ nghĩ lại, hai người kia chắc chắn sẽ là người sẽ phản đối cách làm của Trịnh Tụ. Hơn nữa có một chuyện ngươi chỉ sợ cũng không biết, đại đa số người trong quân lưu lại ở nơi đó vốn đều đến từ quận Giao Đông, phần lớn đều là tướng trong nhà ả.
- Quá nhiều trùng hợp sẽ không phải là trùng hợp.
Sau khi dừng một chút, hắn nhìn Bạch Khải, nói:
- Trước tiên ngươi có chút hiểu nhầm, không phải là Ba Sơn Kiếm Tràng không để ý đến sống chết của người bình thường, cách trị quân của bọn họ nghiêm khắc đến cực điểm, cố gắng hạn chế dùng kế hoặc là ám sát, phần lớn cuộc chiến đấu đều sẽ dẫn thế, đều cho song phương đánh nhau ở chỗ hoang dã, hơn trăm vạn quân đội một lần quyết thắng bại, giải quyết dứt khoát. Cho nên chuyện ngộ thương ngộ sát là điều không thể tránh khỏi, nhưng nếu muốn gom đủ một đội quân như vậy... Trong khi gom góp ra mỗi một người đều bởi vì đủ loại nguyên nhân, mà quân đội có thù hận khắc cốt đối với Vương Kinh Mộng và Ba Sơn Kiếm Tràng trong những năm ngắn ngủi kia, cũng là thật trùng hợp.
- Cứ tính các ngươi chỉ có mấy trăm người.
Đinh Ninh cảm khái lắc đầu,
- Chiếu theo thời gian chỉ có mấy năm mà hắn(Vương Kinh Mộng) lĩnh quân, vậy trung bình mấy ngày sẽ phải làm ra một chuyện giống như thế? Cho dù là mã tặc chuyên môn cướp bóc thương đội thì cũng không thể nào đạt được tần suất này, cũng không thể làm ra được nhiều chuyện ác như thế. Người của Ba Sơn Kiếm Tràng không phải sơn tặc. (mã tặc: cướp cưỡi ngựa)
Tiếng hít thở của Bạch Khải dường như đã chấm dứt.
Trên mặt hồ này đã hoàn toàn yên tĩnh.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cười lạnh:
- Ngay cả ta cũng có thể hiểu được, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?
Giọng nói của nàng tràn ngập trào phúng, nhưng đương nhiên không phải châm chọc bản thân mình.
Nàng nói ngay cả bản thân mình nghe cũng hiểu, bởi vì thông thường nàng chỉ cân nhắc tu hành, mà không hề lãng phí sức lực để suy nghĩ vấn đề khác.
Mà hiện tại khi Đinh Ninh nói những chuyện này, dường như hoàn toàn không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Nàng trào phúng bổ sung một câu,
- Vu oan giá họa giả vô tội, thay đổi quân lệnh, đây chính là việc mà Trịnh Tụ am hiểu nhất.
- Rốt cuộc thì đâu mới thực sự là chuyện cũ?
Đinh Ninh không nhìn Bạch Khải nữa, chỉ xoay người lại, đi về phía một cây trụ băng dựng đứng bởi kiếm ý vì dưới mặt hồ, giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên ở trong không khí lạnh như băng,
- Cái sự thực này nằm ở phán đoán của ngươi, hiện tại ta giữ lại mạng của ngươi, ngươi muốn dùng như thế nào chính là ở bản thân mình.