Đinh Ninh nhìn cây trụ băng phía trước.
Vỏ băng trên mặt hồ sâu không biết bao nhiêu trượng, nhưng theo trận chiến kịch liệt lúc trước đã khiến mặt hồ đóng băng này nứt thành vô số khối, theo nhiệt khí của hồ nước nóng phía dưới không ngừng tuôn ra, có vài khe nứt đã bắt đầu càng lúc càng lớn.
Hơn nữa một cây trụ băng này vốn hình thành do bị kiếm ý xông lên trên kích thích, khe nứt rất nhỏ phía trên không hiện tại đã ngừng lộ ra từng đoàn sương mù màu trắng, cho nên cái loại kiếm ý mỏng manh mà cường đại này lại càng ngày càng rõ ràng.
Đinh Ninh nở nụ cười cảm khái.
Hắn cảm nhận được dục vọng mãnh liệt muốn phá vỏ mà ra của thanh kiếm này.
Thanh kiếm này đã bị phong tồn quá lâu, danh kiếm như mỹ nhân, hảo kiếm tuyệt thế như thế này sao có thể cam tâm bị đóng băng trong hồ này mãi mãi, không để thế gian nhìn thấy hào quang của mình. (phong tồn: đóng kín để bảo tồn)
Thanh kiếm này vốn cũng không muốn bị vây khốn mãi mãi ở nơi đây, chỉ để trở thành bộ phận cấu thành Tẩy Kiếm trì cho một cái tông môn.
Nó vốn là thanh kiếm cực kỳ cường đại, sao có thể để ý những thanh kiếm thông thường kia, sao có thể bằng lòng phục vụ những thứ tầm thường như vậy?
Thanh kiếm này vẫn luôn chống cự, cho nên trên mảnh sông băng này mới có thể hình thành một cây trụ băng như vậy.
- Vì sao ngươi lại biết được nhiều chuyện năm đó như vậy?
Nhưng cũng đúng lúc này, một thanh âm thê lương như dã thú gào thét chợt vang lên từ phía sau.
Đinh Ninh không quay người trở lại, chỉ bình tĩnh và trả lời cực kỳ rõ ràng:
- Vấn đề không phải là ta làm sao biết được, nhưng nó là sự thật. Vấn đề ở chỗ, bây giờ ngươi vẫn còn sống, với khả năng hiện tại của ngươi thì miễn là bản thân muốn điều tra, vậy ngươi chắc chắn sẽ biết đó là sự thật. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội được sống, cũng chỉ cung cấp cho ngươi một sự lựa chọn, ngươi có thể chọn sẵn sàng tin vào những lời nói dối để sống tiếp, hoặc nắm lấy một cuộc sống khác.
Bạch Khải ở phía sau vẫn điên cuồng gào thét.
Không có bất cứ ai có thể nghe ra nội dung mà gã gào thét lúc này là gì.
Song Đinh Ninh lại có thể đồng cảm hiểu được cảm thụ của gã hiện tại.
Giống như năm đó.
"Ngươi chắc hẳn cũng rất may mắn, bản thân vẫn còn có cơ hội lựa chọn lần nữa."
Trong lòng hắn thầm nói ra một câu này.
Sau đó hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cột băng đã che kín bởi các vết nứt ở phía trước.
Rắc rắc rắc...
Chẳng qua chỉ là một đạo khí tức nhẹ nhàng rơi vào trên trụ băng này, nhưng cũng trong tích tắc đã để cho nó phát ra vô số thanh âm vỡ vụn kinh khủng.
Đôi mắt vốn u ám mà đục ngầu của lão tăng chợt tỏa sáng.
Vô số tiếng vỡ vụn chói tai này xuyên thủng tới sâu dưới đáy hồ, sau đó thanh kiếm không biết bị cầm tù bằng phương pháp nào dưới đáy hồ đột nhiên chấn động một chút, thân kiếm chấn động cùng giãy dụa, khiến cho phía dưới mặt hồ lập tức vang lên một tiếng rống giống như sự phẫn nộ cuồng nhiệt của cự thú. (cự thú: thú có kích thước khổng lồ)
Trên mặt hồ đóng băng xuất hiện vô số ánh sáng.
Toàn bộ mặt hồ rộng lớn không biết bao nhiêu dặm lại giống như bị kiếm quang cắt thành vô số khối nhỏ bất quy tắc, ban đầu khí nóng dưới đáy hồ cũng chỉ nhẹ nhàng dâng lên, mỏng manh mà nhạt. Nhưng đúng lúc này, khí nóng màu trắng này lại giống như đài phun nước, giống như từng bức tường theo một loại khoái ý, điên cuồng vọt ra từ đáy hồ.
Hơi nước ở trên không trung nhanh chóng ngưng kết, đóng băng, biến thành phiến băng thật nhỏ rồi đánh vào trên mặt hồ này, bốp bốp rung động.
Khuôn mặt Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trên mặt lại mang theo một loại thần sắc cổ quái.
Hắn cảm nhận được vị trí của thanh kiếm kia, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được vô số lực lượng cường đại, như từng cái dây thừng buộc chặt con rồng, vững vàng khóa chặt thanh kiếm kia.
Từng sợi dây thừng khổng lồ này chính là lực lượng mà cường giả Linh Hư Kiếm Môn ngày xưa lưu lại, là bản mệnh nguyên khí mà y và người tu hành thanh kiếm này kết hợp sinh ra trong thời gian dài, ngoài ra còn có lực lượng từ pháp trận mà y bố trí.
Loại lực lượng này cực kỳ cường đại, thậm chí đã vượt qua Thất Cảnh.
Nhưng mà lúc này, Đinh Ninh lại chỉ duy trì tư thế đưa tay.
Cả cây trụ băng kia đã hoàn toàn vỡ vụn, theo khí nóng dưới đáy hồ dâng lên như đài phun nước, mảnh băng vỡ vụn phân tán như hoa trước tiên, sau đó bay lên không trung.
Một mảnh băng cắt qua lòng bàn tay hắn.
Đinh Ninh không hề kháng cự, mặc cho mảng băng mỏng này cắt đứt da thịt trong lòng bàn tay hắn.
Không có máu tươi chảy ra, nhưng lại có một vài luồng chảy trắng xám tuôn ra, như có vô số tằm nhỏ chất đống đang nhỏ xuống trên mặt băng phía trước người hắn.
Vô số tiếng xào xạc vang lên.
Những con tằm nhỏ này dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng được xông đến nơi thanh kiếm bị trói chặt dưới đáy hồ, sau đó tụ tập trên một cái dây thừng khổng lồ buộc chặt thanh kiếm này, sa đó giống như dâu tằm ăn lá, đã cắn đứt sợi dây thừng này chỉ trong nháy mắt!
Chẳng qua là chặt đứt rất nhiều cỗ lực lượng, song Đinh Ninh lại chỉ nhẹ giọng nói một tiếng,
- Hiện tại phải xem ngươi rồi.
Theo hắn giống như lên tiếng đối thoại cùng thanh kiếm này, một đạo kiếm ý tuôn ra từ đầu ngón tay hắn, dọc theo con đường mà những con tằm nhỏ này đã đi qua, rơi vào bên trên thanh kiếm kia.
Đây là một chiêu kiếm ngút trời nhưng lại cực kỳ đơn giản.
Là kiếm ý đơn giản nhất trong điều khiển phi kiếm, ý nghĩa cũng chỉ đơn giả là muốn cho kiếm bay lên bầu trời.
Song khi đạo kiếm ý đơn giản này rơi vào thanh kiếm kia, nó lại giống như hoàn toàn sống lại.
Tất cả những dây thừng khổng lồ còn lại dưới đáy hồ hoàn toàn đứt đoạn trong tích tắc này.
Một tiếng "ầm ầm" nổ lớn, có rất nhiều khối băng khổng lồ như phòng ốc bay lên không trung trên mặt hồ đóng băng, giống như bên dưới đáy hồ có rất nhiều con bạch tuộc khổng lồ đang đau đớn đánh lên vậy.
Thanh kiếm này bay ngược lên trên.
Một đạo kiếm ý vô cùng cường đại theo đó bị phóng thích, khiến cho tất cả thú dữ chỉ có trong truyền thuyết ẩn núp bên trong sông băng và cánh đồng băng xa xa đều cảm thấy sợ hãi.
Phía trước Đinh Ninh xuất hiện một cái vực sâu hình tròn, sau đó lại tựa như mặt trời mọc.
Vô số hào quang sáng ngời vượt qua tốc độ khí nóng phun trào, như một vầng mặt trời chói tai bốc lên từ trong vực sâu.
Lúc đạo kiếm ý vô cùng cường đại này vận hành lại cực kỳ chậm chạp, tựa như có người chậm rãi đi lên rút kiếm, nhưng thứ xuất hiện trong ánh sáng rực rỡ trước tiên lại không phải là chuôi kiếm, mà là mũi kiếm.
Ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết nheo lại.
Cũng không phải bởi vì kiếm quang này cực kỳ chói mắt, mà bởi vì Cửu U Minh Vương Kiếm ở chỗ sâu trong khí hải bên trong cơ thể nàng cũng không ngừng chấn động, cảm nhận được áp bách thật lớn.
Trước đây thật lâu, Vương Kinh Mộng và những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng đã phán đoán chính xác.
Thanh Đại Hình kiếm trong truyền thuyết của Linh Hư Kiếm Môn thực sự là một kiếm kinh người nhất thiên hạ, là hảo kiếm tuyệt thế thậm chí có thể áp chế cả Cửu U Minh Vương Kiếm.
Chỉ là kiểu chế tác của thanh kiếm này rất kỳ lạ.
Phần thân của thanh kiếm này rộng hơn so với những thanh kiếm thông thường, hơn nữa chiều dài có vẻ cũng ngắn hơn một chút so với loại kia.
Mà màu sắc của nó cũng chỉ là sự pha tạp giữa màu xanh bình thường và màu gỉ sét của sắt, hơn nữa không thấy bất kỳ phù văn rõ ràng nào, trên thân kiếm chỉ có những loại hoa văn chồng chất cực kỳ tự nhiên được lưu lại trong quá trình rèn đúc và tôi luyện.
Ở trong ánh sáng chói mắt, bản thân thanh kiếm này lại đơn giản đến cực điểm.
Đơn giản tới mức tựa như một thanh xích sắt dày cộp chưa còn đánh xong, một cái phôi kiếm còn chưa được hoàn thiện.
Đinh Ninh lại nở nụ cười cảm khái.
Đây là thanh kiếm mà hắn đã chờ đợi thật lâu, thậm chí thực sự có thể dùng cả đời để hình dung.
Hắn cũng không làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ là hoàn toàn buông tâm ý, cảm xúc của bản thân lúc này mà không hề có chút giữ lại, khiến cho thanh kiếm kia có thể cảm nhân được.
Tất cả các âm thanh dưới đáy hồ chợt biến mất.
Khối băng khổng lồ bị lực lượng cường đại chấn động đang dồn dập rơi xuống, khắp nơi đều là tiếng va chạm rung động lòng người.
Nhưng thế giới của bốn người trên mặt hồ lúc này dường như đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Thanh kiếm này đã tránh thoát trói buộc từ đáy hồ rơi vào trong tay Đinh Ninh một cách cực kỳ tự nhiên.
Hắn đưa tay cầm phần chuôi của thanh kiếm này.
Hô hấp của lão tăng dừng lại, y ra vẻ khó có thể tin nhìn tình cảnh như vậy.
Chỉ có Tu hành giả cấp bậc như y mới có thể cảm nhận rõ ràng được việc thoát khỏi sự trói buộc của tên cường giả Linh Hư Kiếm Môn kia, đồng thời cắt bỏ nguyên khí bản mệnh mà tên kia lưu lại là chuyện khó khăn cỡ nào, cho dù bản thân y cũng khó có thể làm được trong thời gian ngắn.
- Kiếm là bằng hữu, là tri kỷ.
Đinh Ninh biết y cảm thấy khó hiểu, cho nên hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn y rồi nói:
- Chỉ có để cho nó có sinh mệnh, chỉ khi có sinh mệnh thì song phương mới có thể thuận theo tâm ý, mới có thể thực sự đạt được trợ lực lớn nhất, kiếm ý chỉ là muốn ý của kiếm và ý của bản thân Tu hành giả cùng hướng về một chỗ thì mới có thể phát huy được uy lực mạnh nhất. (tâm ý: ý thích bản thân)