Đây là kiếm lý. (lý luận về kiếm)
Thế nhưng có nhiều đạo lý rất dễ hiểu, song lại khó có thể thực hiện.
Lão tăng nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi:
- Sao có thể làm được?
Đinh Ninh nhìn y nói:
- Có lòng chân thành.
Lão tăng trầm tư một lát, sau đó khẽ gật đầu nói:
- Giống như vạn vật trong thiên địa đều có diện mạo thật sự, Tu hành giả cũng có bản tâm nhân thuần nhất.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên thanh kiếm trong tay.
Thanh kiếm này hiện tại đang bắt đầu hô hấp tự do, nguyên khí trong bốn phía thiên địa bị thanh kiếm này lôi cuốn tới, thỏa thích tràn vào bên trong thân kiếm.
Đây đích thật là một thanh kiếm đủ để cường đại đến mức thống lĩnh vạn kiếm trong thiên hạ - Hình thiên hạ.
Cửu U Minh Vương Kiếm trong cơ thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại chấn động không chịu nổi, giống như cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, song ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc này lại không rơi vào thanh kiếm kia, ánh mắt của nàng rơi về phía mặt hồ băng tan vỡ đang có khí nóng phun trào kia.
Một cái bóng người đang tập tễnh rời đi, giống như đập vỡ tường, gian nan xuyên qua từng tầng khí nóng màu trắng.
- Hắn bị thương rất nặng.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn bóng dáng của Bạch Khải, không kìm được nhíu mày nói.
- Tu hành giả như hắn đã có thể thống lĩnh một đội quân như vậy, nếu hắn đã lựa chọn sống sót, chắc chắn sẽ không chết ở chỗ này.
Đinh Ninh nhìn thoáng qua nàng, nói.
Sau đó có một đạo khí tức bản mệnh nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay hắn quấn quanh thanh Đại Hình kiếm nắm trong tay.
Đạo khí tức bản mệnh này mang theo một tia cảm thương.
Nếu như ở rất nhiều năm trước, ngay lúc Ba Sơn Kiếm Tràng lớn mạnh mà Vương Kinh Mộng có thể chiếm được thanh kiếm này, thì dù sau đó Trường Lăng có biến đổi, lúc đó kết quả cũng sẽ trở nên khác biệt.
Thanh kiếm này bị đóng băng dưới đáy hồ nơi đây, đã chờ đợi được thấy ánh mặt trời rất nhiều năm.
Tương tự như vậy, Đinh Ninh cũng đã chờ đợi rất nhiều năm để tìm kiếm ra một thanh kiếm bản mệnh như vậy.
Thanh Đại Hình kiếm này dường như cảm nhận rõ ràng được cảm xúc cảm thương trong cỗ khí tức bản mệnh kia, nó cũng bắt đầu tỏa ra một cỗ khí tức.
Cỗ khí tức này chính là hiểu nhau, gần nhau.
Cỗ khí tức trang trọng kiên cố như bàn thạch này tựa như một mặt thuẫn dày nở rộ khí tức trước người quân sĩ tầm thường trên chiến trường khi đối mặt với mưa tên.
Lão tăng cúi đầu, ở trong lòng tiếp tục tán thưởng một tiếng.
Đây chính là sự tiếp nhận của vật bản mệnh, trong thế giới của người tu hành còn được gọi là nhận chủ.
Đối với người tu hành bình thường mà nói, quá trình này chỉ sợ phải mất rất nhiều năm.
Song Đinh Ninh chỉ cần trong nháy mắt.
Tinh hỏa màu trắng vẫn đang cuộn ngược lên bầu trời.
Trịnh Tụ ở trong Hoàng cung u lãnh và tăm tối của Trường Lăng chậm rãi ngẩng đầu lên, lau sạch một vết máu trên khóe miệng trắng nõn.
Ở trong thức hải của ả, khí tức của một thanh kiếm mà vô số Tu hành giả đỉnh cao của Trường Lăng đều từng nghĩ tới rốt cục biến mất hoàn toàn.
Ba Sơn Kiếm Tràng muốn có được thanh kiếm kia.
Vương Kinh Mộng muốn có được thanh kiếm kia.
Nguyên Vũ cũng muốn có được thanh kiếm kia.
Toàn bộ quận Giao Đông và ả cũng đều muốn có được nó.
Song hiện tại ả biết thanh kiếm kia cuối cùng đã bị người luyện thành kiếm bản mệnh.
Ả biết Cửu Tử Tằm từng ẩn núp ở Trường Lăng, đến giờ phút này rốt cục đã cường đại lên.
Có rất nhiều ngôi sao bên trong tinh không.
Trong thế giới của người tu hành cũng có vô số Tu hành giả, mỗi một thời khắc cũng đều có người luyện hóa hoặc tinh tu vật bản mệnh. (tinh tu: tu luyện đến tinh hoa)
Trong hang động mà lão tăng khổ tu lúc trước, Lệ Tây Tinh ngồi xếp bằng trên giường của y.
Trước người gã có một cái vầng sáng màu vàng óng, không ngừng biến ảo các loại hình kiếm.
Song cho dù biến thành bất kỳ loại hình kiếm thức nào, dường như lại không thể nào chịu đựng được kiếm ý của gã, hoặc có thể nói, gã hoặc là thanh kiếm bổn mạng này đều còn thiếu mấy phần hỏa hầu.
......
Những sông băng vốn muôn đời không đổi ở biên giới Đông Hồ này, nhưng theo thời gian trôi qua, hàn ý trong thành Trường Lăng lại đang dần dần giảm xuống.
Sự khác biệt thực sự giữa một người đàn ông khôn ngoan và một kẻ ngốc cũng chỉ là ở thời gian, chỉ ở trước và sau khi chuyện xảy ra.
Mùa đông lạnh lẽo sắp biến mất, mùa xuân lạnh lẽo đang đến gần.
Trước khi vào đông, rất ít người phát hiện ý định xuân đến đánh Sở của vương triều Đại Tần, nhưng đến lúc này, không khí trong thành Trường Lăng càng ngày càng ngưng trọng, ngay cả phàm phu tục tử trong phố phường cũng đã bắt đầu cảm nhận được khí tức quen thuộc của một ít quân đội và quân lương được liên tiếp điều động.
Khí tức quen thuộc này đến từ trước khi Nguyên Vũ đăng cơ, khi vương triều Đại Tần diệt ba nước Hàn Triệu Ngụy.
Hai chiếc xe ngựa dừng lại bên trên một chiếc cầu gãy.
Cây cầu gãy này nằm ở phía sau của một con hẻm ở Trường Lăng, trên đó tuyết đọng còn chưa tan.
Trong hai chiếc xe ngựa này có một chiếc đến từ Thần Đô Giám, một chiếc đến từ Giám Thiên Ty, mà người ngồi trong xe ngựa chính là Trần Giám Thủ và Dạ Ty Thủ.
Gần như trong mắt tất cả mọi người ở Trường Lăng, đây là hai người tuyệt đối đối lập, thậm chí chức vị của bọn họ có chút giống nhau, đều là giám sát, tranh phong đối chọi.
Có vô số phương pháp nếu muốn tránh đi một người, chỉ có hai người này mới biết được vì sao bọn họ khó có thể gặp nhau.
- Tại sao ngươi không đi?
Trong xe ngựa của Thần Đô Giám, Trần Giám Thủ mặc một bộ quan bào màu đỏ thẫm mới toanh nhưng vẫn có chút chán chường cô đơn như trước, ánh mắt chỉ nhìn thẳng rèm xe phía trước, chậm rãi hỏi.
Xe ngựa Dạ Sách Lãnh đi ra từ ngõ hẻm một con đường khác, tới song song với xe ngựa của Giám Thiên Tư, nàng có chút không vui nhíu mày,
- Nếu như chỉ hỏi vấn đề đã từng hỏi, vậy thì không cần phải cố ý gặp ta ở chỗ này.
- Ngươi không thích nơi này, ta cũng hoàn toàn giống vậy. Ta đã muốn rời đi từ nhiều năm trước, thế nhưng ngươi vẫn còn ở lại.
Trong xe ánh sáng ảm đạm, thế nhưng sâu trong con ngươi Trần Giám Thủ lại dấy lên chút hào quang khác biệt,
- Ta hy vọng ngươi có thể đi, sau đó ta sẽ đồng hành cùng ngươi.
Dạ Sách Lãnh trầm mặc một lát.
Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn xe ngựa ở bên cạnh, nói:
- Có vài thứ nếu nói rõ ràng lại giống như một lớp vải, một khi vạch trần thì sẽ không có ý nghĩa, có lẽ cũng có nghĩa là chấm dứt hoàn toàn.
Trần Giám Thủ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gã quay đầu nhìn toa xe của Dạ Sách Lãnh.
Chỉ là thời gian một cái hô hấp ngắn ngủi này, ánh mắt của gã dường như lại xuyên thấu ngàn vạn tầng rèm, xuyên thấu qua thời gian thật lâu.
- Ta biết.
Gã chậm rãi gật đầu, nói:
- Nhưng vấn đề mà ta hỏi lần này lại khác biệt hoàn toàn với trước kia... Bởi vì quận Giao Đông có ba người.
Dạ Sách Lãnh hơi ngẩn ra.
Quận Giao Đông nắm trong tay vùng ven biển của vương triều Đại Tần, cũng là quận có diện tích lớn nhất vương triều này, thế lực to lớn, thậm chí càng giống một nước phụ thuộc hơn so với Nguyệt Thị, mà không phải một quận trực thuộc, cho nên mới nuôi dưỡng được nữ tử khủng bố như Trịnh Tụ.
Một năm có không biết bao nhiêu người qua lại giữa quận Giao Đông và Trường quận, nhưng nếu gã đã dùng ngữ khí như vậy nói tới ba người, vậy bọn họ sẽ rất khác biệt với những người bình thường của quận Giao Đông.
- Người nào?
Nàng nhíu mày, hỏi.
- Ba người đủ để điều động toàn bộ quận Giao Đông giống như bà ta. Người của quận Giao Đông luôn luôn thần bí, nhất là người trong nhà bà ta, những năm gần đây, người trong nhà bà ta ở quận Giao Đông có thể thực sự tiến vào Trường Lăng cũng chỉ có một mình ả, cho nên ta cũng không thể nào biết được thân phận của ba người này. Nếu nhất định phải dùng ngôn ngữ để hình dung, vậy ba người này đều là người trong nhà, cũng là hạng trưởng bối trong nhà ả.
Trần Giám Thủ cách hai tầng rèm xe nhìn nàng, chậm rãi nói,
- Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, trong nhà ả không hề hài lòng đối với biểu hiện của ả sau khi Cửu Tử Tằm xuất hiện, cho nên nếu là trưởng bối trong nhà thì sẽ có thể hoàn toàn không làm theo ý muốn của ả.
Dạ Sách Lãnh dễ dàng hiểu được ý hàm chứa trong những lời này.
Nàng trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Ái mộ là cảm xúc rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, những người ở Trường Lăng suy đoán ta không thích nơi này, lại nhất định phải ở lại Trường Lăng, chính là vì cho rằng ta ái mộ Vương Kinh Mộng, cũng chính là người dạy kiếm kỹ cho ta xưa kia. Nhưng so sánh với cừu hận, cảm xúc ái mộ như vậy chỉ có thể xếp ở thứ hai. Trong số những người đã chết ở Trường Lăng ngày xưa, có nhiều người là bạn của ta. Và cũng có một số người ban đầu là bằng hữu của ta nhưng lại tiến hành phản bội những người bạn kia. Đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến ta muốn ở lại nơi này. (kiếm kỹ: kỹ thuật sử dụng kiếm)
- Muốn báo một chút mối thù, muốn nhìn một số người chết đi, cảm thấy ta hữu dụng khi ở lại Trường Lăng. Đây mới là lý do quan trọng nhất khiến ta lưu lại nơi này.
Dạ Sách Lãnh đột nhiên nở nụ cười, nhìn Trần Giám Thủ nở nụ cười ở phía sau rèm xe đối diện,
- Ta nhận lời ngươi, nếu đợi đến khi cừu hận này biến mất mà ngươi vẫn còn sống thật tốt, ta sẽ theo ngươi rời khỏi Trường Lăng. Ta có thể dẫn ngươi đi ngắm phong cảnh hải ngoại, những đảo Tiên trong truyền thuyết kia, cảnh tượng kiều diễm kia thực sự đẹp hơn rất nhiều so với nơi ngang dọc như Trường Lăng này... Vì vậy ngươi phải hứa với ta, ít nhất ngươi phải đảm bảo rằng mình có thể sống.
Sau khi nói xong những lời này, xe ngựa của nàng chuyển động, chầm chậm rời đi.
Nàng không cần nghe câu trả lời của đối phương.
Trần Giám Thủ cũng không trả lời.
- Rất khó đấy.
Gã khẽ nói một câu, sau đó cúi đầu xuống.
Nhưng bên trong lời nói này lại có chút hân hoan, lộ ra như gã vẫn có chút trẻ tuổi.