Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 545 - Q6 - Chương 46: Giết Người

Q6 - Chương 46: Giết người Q6 - Chương 46: Giết người

Thời gian trôi qua, mùa xuân còn chưa đến, nhưng Trường Lăng lại có một trận mưa.

Mưa mùa đông không thể so với mưa mùa xuân, thường thường làm cho người ta chán ghét.

Huống chi đối với đại đa số Tu hành giả mà nói, mưa và nước mang ý nghĩa là âm nhu, ở Trường Lăng cũng chỉ có một số ít người tu hành, ví dụ như Dạ Sách Lãnh thì mới có khí tức bản mệnh hợp với thủy ý này.

Mưa có thể tạo thành một ít tác dụng ngăn cách đối với nhận biết của Tu hành giả, đồng thời cũng có thể che dấu rất nhiều khí tức.

Vì vậy trong thế giới của người tu hành, rất nhiều sự kiện lớn thường xảy ra với sự xuất hiện của mưa to.

Hoàng Chân Vệ đứng dưới mái hiên tránh mưa tầng cao nhất của một tòa vọng lâu, trầm mặc nhìn một người Tu hành giả áo bào vàng đi vào Hoàng cung.

Đây là người đến từ quận Giao Đông.

Từ khi Nguyên Vũ đăng cơ, Trịnh Tụ chính thức trở thành nữ chủ nhân của toàn bộ vương triều Đại Tần, màu sắc vàng vọt của loại áo choàng gần giống bùn đất khô ráo này đã trở thành biểu tượng đặc biệt của sứ giả quận Giao Đông.

Có lẽ vì một ít đặc quyền, hoặc muốn biểu hiện địa vị không giống người thường, những sứ giả quận Giao Đông này cũng không hề che dấu thân phận của mình, khi tiến vào Trường Lăng thì chắc chắn sẽ mặc loại áo bào vàng như vậy.

Mà trong mắt rất nhiều lão nhân ở Trường Lăng, đây thậm chí là sự sỉ nhục trần trụi của quận Giao Đông đối với cựu quý tộc quyền quý nơi đây.

Quận Giao Đông sớm đã có ý nghĩa chiến lược đối với toàn bộ vương triều Đại Tần, thế nhưng cũng chỉ có thể cung cấp cảng phong phú hải sản để bổ sung lương thảo cho quân đội, cho dù bằng vào thuyền đánh cá và buôn bán một số Linh dược khan hiếm ở hải ngoại đã để cho bọn họ đã tích lũy được tài phú khổng lồ, nhưng trong mắt quyền quý của Trường Lăng ngày xưa, người của quận Giao Đông cũng chỉ là nhà quê và ngư dân, cao quý hơn thì cũng chỉ là hạng người tiểu thương.

Nhưng cho đến bây giờ, toàn bộ vương triều Đại Tần, thậm chí là cả thiên hạ đều đã nhận ra sự cường đại và đáng sợ của bọn họ.

Chuyện này đáng sợ ở chỗ, đại đa số tài phú khổng lồ của quận Giao Đông đều dùng cho phương diện bố trí tai mắt.

Bọn họ có được nguồn tin tức cực kỳ khủng khiếp.

Rất nhiều chuyện bí ẩn có thể gạt được Thần Đô Giám và Giám Thiên Ty, nhưng lại không thể gạt được quận Giao Đông.

Ngoài ra, những Tu hành giả sẵn sàng chết vì Trịnh Tụ và quận Giao Đông thường đến từ bên ngoài nơi này.

Nhất là "trong nhà" của Trịnh Tụ, nơi bồi dưỡng ra loại Tu hành giả quý tộc Trịnh thị của như nàng, rốt cuộc bên trong có loại Tu hành giả nào tồn tại thì người bên ngoài lại gần như hoàn toàn không biết gì cả.

Chính vì nằm ở vùng sâu vùng xa, nơi đây chỉ là khu vực nông thôn trong mắt người Trường Lăng, cho nên từ khi quý tộc Trịnh thị nắm giữ quận Giao Đông đến nay, chưa bao giờ có chiến hỏa nào có thể bùng lên ở nơi này.

Ngay cả Tu hành giả áo bào vàng Triệu Cao đi theo Trịnh Tụ đến Trường Lăng lúc trước, được tận mắt chứng kiến nàng từ một thiếu nữ nông thôn trở thành nữ chủ nhân của vương triều Đại Tần, thế nhưng vẫn không biết rốt cuộc trong nhà quý tộc Trịnh thị có người như thế nào hay có bao nhiêu người.

Mặc dù năm đó để vây giết Vương Kinh Mộng, tiêu diệt Ba Sơn Kiếm Tràng, Trịnh Tụ đã điều động vô số lực lượng của quận Giao Đông, nhưng lại không hề có Tu hành giả đến từ bên trong quý tộc Trịnh thị chính thức lộ diện và ra tay.

Cho nên mấy năm nay, trong nhà môn phiệt Trịnh thị quận Giao Đông vẫn thần bí như cũ.

Người ra ngoài lịch duyệt đều là một ít đệ tử ngoại môn của quý tộc Trịnh thị, thậm chí có rất ít người thuộc huyết thống họ Trịnh xuất hiện.

Song tên Tu hành giả áo bào vàng ngày hôm nay này lại cho Hoàng Chân Vệ một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Đầu tiên, tuổi tác của Tu hành giả áo bào vàng này quá lớn.

Tên Tu hành giả áo bào vàng này ít nhất đã năm sáu mươi tuổi, vượt qua cả một thế hệ so với sứ giả áo bào vàng của quận Giao Đông lúc trước.

Tiếp theo gã không nhìn ra rốt cuộc tu vi của Tu hành giả áo bào vàng này mạnh bao nhiêu.

Khí tức trên người Tu hành giả áo bào vàng này đã ẩn nấp hoàn mỹ trong mưa, mặc dù không có khả năng đến Bát Cảnh, thế nhưng Hoàng Chân Vệ có một loại trực giác rất mãnh liệt, khiến hắn ý thức được nếu mình đối địch với lão thì chỉ sợ sẽ bị giết chết.

Đối với loại Tu hành giả cấp bậc như Hoàng Chân Vệ mà nói, trực giác mãnh liệt có ý nghĩa là chắc chắn như vậy.

Cho nên tên Tu hành giả áo bào vàng này nhất định là người "trong nhà" của môn phiệt Trịnh thị.

......

Nam tử áo bào vàng có hai bên tóc mai đã điểm trắng, dáng người trung bình, diện mạo nhìn qua hơn năm mươi tuổi này tiến vào Hoàng thành, sau đó tiến hành thông báo theo quy củ, rồi đi thẳng đến trước thư phòng của Hoàng hậu.

Hoàng hậu Trịnh Tụ đã ở cửa thư phòng chờ lão đến.

- Đại bá.

Khi nam tử áo bào vàng này xuất hiện trước mặt, nàng gật đầu làm lễ, chào hỏi một tiếng, sau đó lại mặt không chút thay đổi nói:

- Ngài không nên đến.

Bộ dạng của nam tử này rất bình thường, cũng không hề mang theo bất kỳ khí thế của đại nhân vật nào, song lão lại mỉm cười khi nghe được những lời này của Trịnh Tụ.

Nụ cười của lão cực kỳ quyến rũ.

Khi còn trẻ, chỉ cần nụ cười như vậy đã có thể dễ dàng mê hoặc một số thiếu nữ.

Song khi đối mặt với Trịnh Tụ lại lộ ra nụ cười như vậy, cũng khiến cho lão không hiểu sao tràn ngập một loại khí thế uy nghiêm cùng cường đại.

Lão mỉm cười và hỏi lại:

- Tại sao ta không nên đến?

- Ngài đến, đã lộ ra căn cơ của quận Giao Đông.

Trịnh Tụ nhìn lão, lạnh lùng nói:

- Chính là lộ ra thế yếu cho người khác.

- Yếu thế và thấp kém?

Nụ cười của nam tử áo bào vàng này càng thêm đậm, lão thậm chí có chút đồng tình nhìn Trịnh Tụ, dùng ánh mắt của trưởng bối nhìn ánh mắt tiểu bối,

- Nếu không phải trong nhà cực kỳ thất vọng đối với ngươi, cảm thấy chỉ sợ ngươi sẽ làm đến mức không thể thu tay lại, nếu không ta cần gì phải đến?

Trịnh Tụ lạnh nhạt nhìn lão một cái,

- Thất vọng?

Nam tử áo bào vàng bình thản và cảm thán nhìn nàng:

- Trong những năm gần đây, ngươi đã không quan tâm đến ý kiến trong nhà, thậm chí vẫn còn luôn đe dọa chúng ta. Nhưng trong nhà lúc trước càng ngày càng theo ý ngươi, cũng không phải là do sợ sự uy hiếp của ngươi, mà bởi vì đối với tương lai của vương triều Đại Tần mà nói, địa vị của quận Giao Đông càng ngày càng không vững chắc... Sau khi biến pháp, lương thảo, thậm chí thịt của vương triều Đại Tần cũng không còn quá khan hiếm, cho nên địa vị của quận Giao Đông ta vốn là nơi cung cấp thịt không thể thiếu nhất của vương triều Đại Tần đang dần biến mất, chỗ dựa của quân đội đối với chúng ta cũng càng ngày càng nhỏ. Cho nên theo một ý nghĩa nào đó mà nói, căn cơ của chúng ta đang biến mất, mà ngươi chính là tương lai của quận Giao Đông chúng ta.

Nam tử áo bào vàng này nói đến đây lại mỉm cười thêm lần nữa, nhưng trong nụ cười đã mang theo cảm khái và khẩn thiết chân thành,

- Trước đó trong nhà đã nghe theo ý của ngươi, cũng không phải e ngại bất cứ người bên ngoài nào, mà bởi vì ngươi rất hoàn mỹ. Công bằng mà nói, ngươi là thiên tài hoàn mỹ nhất của quận Giao Đông mấy trăm năm qua. Tất cả biểu hiện của ngươi trước đó đều rất hoàn mỹ, nhưng hai năm này lại không giống, càng ngày càng nhiều biến cố do ngươi tạo thành, bên cạnh ngươi cũng có quá nhiều người chết. Nhưng chuyện này vẫn không phải là điều khiến trong nhà thực sự lo lắng, bọn họ thực sự lo lắng là ý định mùa xuân động binh của ngươi... Ngươi đánh cược quá lớn, rất dễ dàng kéo theo toàn bộ quận Giao Đông vào trong ván cờ này.

Gương mặt Trịnh Tụ vẫn không hề có chút cảm xúc, trên làn da trắng nõn của nàng nở rộ ánh sứ mỹ lệ:

- Cho nên trong nhà không có bất cứ lòng tin nào đối với ta?

Nam tử áo bào vàng này vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ lắc đầu rồi nói:

- Không phải vấn đề về lòng tin, nhưng trong nhà cảm thấy ngươi cũng nên hiểu rõ bản thân và người trong nhà là một. Ngươi nên hiểu rằng cả hai đều đang hướng tới tương lai của vương triều Đại Tần, mà không phải là ngươi đi về phía trước, trong nhà lại trở thành quân cờ của ngươi.

Trịnh Tụ nhìn lão một cái, còn chưa kịp nói chuyện, nam tử áo bào vàng này đã không còn nhìn nàng nữa, lão xoay người qua, nhìn bầu trời phía trên đường phố Trường Lăng xa xa, khẽ nói:

- Ta nhớ rõ con trai Lệ Hầu tên là Lệ Tây Tinh, khi còn bé hắn đã từng dìm chết một con chó... Cho nên ngươi cũng đừng quên, khi mình còn bé cũng đã từng làm ra hành động như vậy.

Trịnh Tụ hơi ngẩng đầu lên, đôi lông mày hoàn mỹ nhíu lại.

Đột nhiên nàng nở nụ cười hiếm hoi, đồng thời cũng cực kỳ lãnh khốc.

- Từ khi còn nhỏ, bất cứ thứ gì ta thực sự yêu thích đều sẽ bị trong nhà tước đoạt, con chó yêu thích bị giết chết, bạn thân cùng nhau học tập tu hành được sắp xếp huấn luyện thành thích khách đánh giết, cuối cùng chết trên tay ta..... Tất cả nhưng thứ có thể là cho ta phân tâm khi tu hành, có thể hình thành vướng bận cho ta đều sẽ bị trong nhà diệt trừ.

Nàng chậm rãi nói:

- Không có chuyện tâm thần không tập trung, không có bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng đến ta thì sẽ không có nhược điểm, cho nên ngay cả Vương Kinh Mộng cũng đã chết trong tay ta. Trong nhà để cho ngài đến đây và nói với ta những lời này, vậy họ và kể cả bản thân ngài đã thực sự suy nghĩ rõ ràng?

- Có lẽ ngươi không có nhược điểm ở trước khi giết chết hắn, nhưng hiện tại lại khác, vị trí và dã tâm của ngươi cũng chính là nhược điểm lớn nhất của ngươi. Trừ phi ngươi cam tâm đứng dưới Nguyên Vũ.

Nam tử áo bào màu vàng cảm khái nhìn nàng, lắc đầu,

- Chỉ tiếc ta quá hiểu ngươi, cho nên trừ phi ngươi để cho trong nhà có lòng tin với ngươi thêm một lần nữa, trong khoảng thời gian kế tiếp, ta sẽ đại diện cho ý của trong nhà mà làm việc.

Trịnh Tụ trầm mặc một lát, sau đó nàng nhìn bóng lưng nam tử áo bào vàng này, hỏi:

- Nếu đã như vậy, ít nhất các vị cũng nên nói cho ta biết tiếp theo các vị muốn làm gì.

- Giết người.

Câu trả lời của nam tử áo bào vàng cực kỳ đơn giản, cười đến mức lộ hàm răng trắng như tuyết.

- Thân Huyền, Phan Nhược Diệp.

Lão hơi quay đầu nhìn thoáng qua Trịnh Tụ, sau đó nói:

- Còn có một người do ta tới giải quyết, nhưng ta vẫn còn chưa nghĩ kỹ.

Bình Luận (0)
Comment