Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 546 - Q6 - Chương 47: Sản Nghiệp

Q6 - Chương 47: Sản nghiệp Q6 - Chương 47: Sản nghiệp

Trịnh Tụ không nói gì nữa, nàng xoay người đi vào thư phòng của mình.

Nam tử áo bào vàng đang dạo bước trên lối đi ngoài thư phòng lại rất hài lòng.

Có một số lời nếu nói quá rõ ràng thì sẽ không có ý nghĩa, mấy năm nay Trịnh Tụ không quá coi trọng ý kiến trong nhà ở quận Giao Đông, cũng vẫn còn ẩn chứa ý uy hiếp giống như lão nói. Song điều khác biệt với lời nói của lão quận Giao Đông vẫn không thể đáp lại và phản kích mạnh mẽ đối với uy hiếp của Trịnh Tụ.

Trịnh Tụ có thể rời khỏi quận Giao Đông, rời khỏi nơi này thì nàng vẫn là Hoàng hậu của vương triều Đại Tần, song quận Giao Đông lại không thể rời khỏi Trịnh Tụ, rời khỏi nàng, bọn họ sẽ chẳng còn thứ gì cả.

Mặc dù có được một ít Tu hành giả thần bí mà cường đại, nhưng trong suy nghĩ của mọi người, thậm chí những thứ này còn không quan trọng bằng Linh Hư Kiếm Môn và Mân Sơn Kiếm Tông.

Hơn nữa sau khi thu phục quận Dương Sơn, Lộc Sơn hội minh, quận Giao Đông trong mắt người ngoài giống như một chiếc chiến xa huy hoàng vạn trượng, thanh thế to lớn đã đạt tới đỉnh điểm, nhưng theo suy nghĩ của bọn họ thì chiếc chiến xa này đang chạy ở rìa vách núi, mặc dù cường đại nhưng lại quá mức nặng nề, hơn nữa không cách nào ngăn cản nó chậm rãi trượt xuống vực sâu.

Bởi vì không thể từ bỏ thì chỉ có chờ đợi.

Chờ đợi là đáng giá.

Ít nhất người quận Giao Đông xem ra, theo những người bên cạnh Trịnh Tụ chết đi, nàng gần như đã không còn người có thể dùng, cũng chính là thời điểm nàng yếu nhất từ khi trở thành Hoàng hậu tới nay. Mặc dù cuộc đối thoại ngày hôm nay không làm cho người vui vẻ, nhưng Trịnh Tụ vẫn không thể nào áp dụng cách phản kháng kịch liệt, mà chỉ có thể bị ép thuận theo.

Mà cuộc chiến đánh Sở vào mùa xuân lại cực kỳ quan trọng với quận Giao Đông.

Cho nên tự nhiên tựa như ngàn dòng sông chảy về biển, đã đến thời cơ bọn họ phải nhúng tay vào tất cả những chuyện này.

Chiến xa lệch đường nhất định phải trở về quỹ đạo, thuận theo đại thế mà không thể nghịch, ít nhất đối với nam tử áo bào vàng này mà nói là cho rằng như vậy.

Chỉ tiếc Trịnh Tụ lại không cho rằng như vậy.

"Ngay cả các ngươi cũng cho rằng ta hoàn mỹ, vậy nếu ta đã không có nhược điểm, các ngươi sao có thể chiến thắng ta?"

Nàng nhìn hồ Linh tuyền trong trắng không tỳ vết dưới sân, nghe tiếng bước chân của nam tử áo bào vàng kia đi xa, ở trong lòng lạnh lùng nói.

......

Sòng bạc Ngân Nguyệt không được tính là phường cờ bạc dễ thấy nhất ở Trường Lăng, thế nhưng tất cả các con bạc ở nơi đây đều biết sòng bạc này là nơi khác biệt nhất.

Trong căn nhà gỗ nhìn như bình thường, trên mấy chục cái bàn lớn rải rác lại ẩn chứa sinh ý đáng sợ.

Đối với con bạc mà nói, một sòng bạc có thể làm cho người ta kính sợ hay không, đầu tiên phải nhìn vào độ lớn của dòng nước chảy trên mặt bàn sòng bạc này, thứ hai phải xem sòng bạc này có truyền kỳ hay không.

Sòng bạc Ngân Nguyệt đều có được hai thứ này.

Rất ít người có thể đánh giá rõ ràng lượng tiền mặt của sòng bạc Ngân Nguyệt hiện tại là bao nhiêu, ở nơi này, trên mỗi mặt bàn có thể đặt cược không có giới hạn cao nhất, chỉ cần áp hổi, chỉ cần dám áp, sòng bài Ngân Nguyệt chắc chắn sẽ tiếp nhận. (áp: thế chấp, mang tài vật giao cho người khác để làm tin)

Truyền kỳ chính là có người từng thua cả một đội thuyền hải ngoại ở nơi này, cũng có người không xu dính túi, cuối cùng lại giành được mấy chục cửa hàng, hoặc một con hẻm ở Trường Lăng.

Chí ít có mấy cái bàn lớn ở nơi đây, lượng tiền mặt qua tay trong một ngày có thể vượt qua cả kho tiền của một nhà giàu có.

Cái mâm càng lớn, số lượng khách đặt cược càng nhiều.

Xưa kia, mấy chục cái bàn của sòng bạc này gần như đều chật ních, không có chỗ đứng.

Song bầu không khí ngày hôm nay lại có chút khác biệt, chung quanh mười mấy cái bàn lớn ở trung tâm lại có vẻ cực kỳ vắng vẻ.

Nơi quạnh quẽ nhất chính là một cái bàn ở trung tâm nhất, cách đánh cược cũng là Trúc trù đơn đôi đơn giản nhất.

Trúc trù đơn đôi song này là độc quyền của một ít sòng bạc ở Trường Lăng, trong tay bất kể người chia bài hay là con bạc đều có một số lượng Trúc trù nhất định, trước khi mỗi lần áp xuống, song phương đều có thể bỏ số lượng tùy ý Trúc trù vào trong thùng chứa được chế riêng, sau đó con bạc sẽ áp đơn hay đôi (chọn là đơn hay đôi), cuối cùng đếm số lượng Trúc trù xác định họ đặt cược có đúng hay không.

Loại phương thức đánh bạc này cực kỳ công bằng, Trúc trù và bình chứa nó đều được chế riêng, thậm chí ngay cả Tu hành giả cũng không thể cảm nhận được.

Song ở trên bàn này lại có một gã nam tử trung niên sắc mặt hơi đen, nhìn qua rất giàu có đã thắng liên tiếp hơn hai mươi trận, hơn nữa vẫn yên ổn ngồi ở đối diện với người chia bài, không có ý rời đi, nhìn qua còn muốn tiếp tục giành được phần thắng.

Trên bàn đánh bạc này ngoại trừ người nam tử trung niên có bộ dáng giống thương nhân giàu có và người chia bài ra, đã không còn bất kỳ người nào khác.

Dưới tình huống không cách nào xác định thủ đoạn gian lận của đối phương, sòng bạc chỉ có thể thừa nhận một bộ phận tổn thất, để cho đối phương cầm tiền tài rời đi, nhưng bọn họ cũng không phải là hạng người lương thiện, mọi việc đều có quy củ, nếu như không hiểu được đạo lý thấy tốt thì lấy, vậy cứ tiếp tục ngồi yên ở chỗ này, tiếp tục thắng nhiều tiền, cuối cùng cũng chỉ có một khả năng là cố ý đến đập phá quán.

Hai lão chưởng quỹ mặc áo đen đã ngưng thần nhìn ở một góc phòng này hồi lâu, cuối cùng bọn họ xác định cần phải mời một người cung phụng ra mặt.

Vị cung phụng từ bên trong đi ra là một nam tử mặc áo gấm màu xanh, khuôn mặt anh tuấn, theo lý làm cung phụng ở loại địa phương như sòng bạc Ngân Nguyệt sẽ có được cơm ngon áo đẹp, hơn nữa có thể trở thành cung phụng sòng bạc như vậy, nhất định là Tu hành giả cường đại, cho nên khuôn mặt hiển nhiên sẽ có vẻ trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật. Thế nhưng khuôn mặt nam tử này lại có chút tiều tụy và già nua, làm cho người ta luôn có cảm giác dù tuổi tác mới hơn ba mươi tuổi, nhưng lại có khuôn mặt lúc bốn mươi, năm mươi tuổi.

Da thịt của gã, nhất là da thịt chỗ bàn tay có vẻ cực kỳ thô ráp, trái lại giống như nông dân quanh năm làm công việc nông nghiệp.

Song chỉ cần liếc mắt một cái, vị cung phụng của sòng bạc Ngân Nguyệt này lại không đi về phía cái bàn còn đang tiếp tục đánh cược, mà chỉ dạo bước tới một cái bàn khác đang còn đánh cược nhỏ, ngồi xuống ở đối diện một gã thanh niên.

- Còn muốn tiếp tục sao?

Gã nhìn người trẻ tuổi ăn mặc trên mình cực kỳ hoa lệ ở đối diện, không chút cảm xúc mà hỏi.

Người trẻ tuổi cười cười, mà tên nam tử trung niên sắc mặt hơi đen, nhìn qua rất giàu có trên cái bàn kia lại lập tức dừng tay.

- Sao ngươi có thể nhìn ra được?

Người thanh niên cực kỳ hứng thú nhìn người cung phụng này, hỏi.

- Ngươi không có niềm vui thú với cờ bạc, trong mắt ngươi thắng thua ở nơi này đều không quan trọng, cho nên ngươi không phải con bạc.

Tên cung phụng này nhìn thoáng qua nam tử trung niên phúc hậu kia, lại nhìn thoáng qua một gã như có vẻ nhàn rỗi muốn xem náo nhiệt, ngồi cách người trẻ tuổi này cũng không xa, nói:

- Tu vi của ngươi không cao, nhưng lực chú ý của hai gã Tu hành giả cường đại kia lại thường xuyên ở chỗ ngươi, cho nên ngươi mới thực sự là chủ nhân.

Người trẻ tuổi nở nụ cười, trong nụ cười của hắn tràn ngập hài lòng,

- Ngô Khải, có người bình phán không hề sai đối với phán đoán của ngươi. Bất kể tâm trí hay tu vi, ngươi đều là vô danh mà có thực.

Tên cung phụng này nhíu mày,

- Sao ngươi biết được tên ta.

Người trẻ tuổi không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói ra:

- Bên người ta đã có mưu sĩ đủ mạnh, có không ít Tu hành giả, thậm chí có không ít thích khách và tử sĩ, nhưng ta còn thiếu một Tông sư như ngươi, cường đại tới mức có thể bảo đảm an toàn cho ta ở mọi lúc mọi nơi.

Hai vị chưởng quỹ già mặc áo đen nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy cực kỳ vô lý.

Một lão già gầy gò trong đó nở nụ cười ôn hòa, nhưng giọng nói lại cực kỳ rét lạnh,

- Vị tiểu huynh đệ này, không biết ngươi có hiểu được hay không, trong ngõ nhỏ Trường Lăng ngày xưa có một tên thủ lĩnh giang hồ tên là Vương Thái Hư, hắn được Binh Mã ty ủng hộ, gần như nắm giữ toàn bộ sinh ý sòng bạc, hoa lâu ở Trường Lăng, nhưng sòng bạc Ngân Nguyệt chúng ta vẫn luôn ở ngoài quyền quản lý của hắn...

- Ta biết sòng bạc Ngân Nguyệt các ngươi ở Trường Lăng có thể coi là độc lai độc vãng, làm ăn đứng đắn. Thế nhưng chuyện này chả có chút liên quan, sở dĩ sòng bài Ngân Nguyệt có thể như thế, phần lớn nguyên nhân đều do các ngươi có một vị cung phụng mạnh như vậy. (Độc lai độc vãng: Theo Trang Tử, ‘độc vãng độc lai’ (một mình đến, một mình đi) là cảnh giới cao nhất của đời người. Những người đạt đến cảnh giới này giống như những bậc thầy vô song, bế quan tu luyện sau đó trở thành bất khả chiến bại.)

Người trẻ tuổi rất có khí thế kinh thường nhìn lão chưởng quỹ kia, nói:

- Mấu chốt còn phải xem ý của vị Ngô tiên sinh này.

Lão chưởng quỹ nhìn tên hậu bối không biết trời cao đất rộng này, cười lạnh,

- Ngươi đã hiểu được sòng bài Ngân Nguyệt chúng ta có nhân vật như Ngô tiên sinh, chẳng lẽ không biết vì sao ngài ấy lại chấp nhận ở lại chỗ này?

Người thanh niên chỉ khinh bỉ nhìn lại lão già này, nói:

- Ta đương nhiên biết mẹ ngài ấy bị bệnh nặng, cần những loại thuốc quý giá để trị liệu trong nhiều năm cho nên mới ở chỗ này.

- Chẳng lẽ ngươi không hiểu ân nghĩa?

Lão chưởng quỹ đột nhiên có chút tức giận, có chút không sẵn lòng đối thoại với người trẻ tuổi này, đang muốn đuổi khách.

- Người trẻ tuổi như ta cũng không vội, ngươi đã lớn tuổi như vậy thì cần gì phải gấp gáp.

Người trẻ tuổi càng thêm trào phúng nhìn lão chưởng quỹ này, sau khi dừng một chút mới nói:

- Ta đương nhiên hiểu được cái gì gọi là ân nghĩa, chỉ là sòng bài Ngân Nguyệt này đều là sản nghiệp của ta, bất kể sòng bài này tiêu phí bên trên người hắn, nhưng dù sao cũng có ân tình với hắn nhiều năm như vậy, nghiêm khắc mà nói cũng đều xem như là của ta. Ta hỏi Ngô tiên sinh, chẳng qua là tôn trọng ý kiến của ngài ấy, để xem ngài muốn tiếp tục ở lại đây hay là đi theo ta.

Những lời này của hắn vừa ra khỏi miệng, hai gã chưởng quỹ già áo đen đều lâm vào trong khiếp sợ thật lớn.

Người thanh niên lúc này đã không còn kiên nhẫn, hắn lấy ra một khối sừng tê giác đen nhánh từ trong ngực, đặt ở trên bàn trước người.

Ở người ngoài, thậm chí là những người còn lại trong sòng bạc này xem ra, sòng bài Ngân Nguyệt này hiển nhiên là thuộc về sản nghiệp của hai gã lão nhân kia, song hai người này lại cực kỳ rõ ràng, bọn họ chỉ đang trông nom cái sòng bạc này thay người khác.

Sòng bạc này đã đổi chủ mấy lần, nhưng người có được khối Điêu bài này chính là chủ nhân thực sự của nó. (Điêu bài: khối lệnh bài được chạm trỗ hoa văn đặc biệt)

Nhưng dù như thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ tới, chủ nhân của sòng bạc này hiện tại dĩ nhiên là một người trẻ tuổi như vậy.

Ngô Khải vẫn rất trầm mặc khi nghe tên chưởng quỹ này đối thoại với người trẻ tuổi kia, cho đến lúc này gã mới hít sâu một hơi, chuẩn bị lên tiếng.

- Thực ra ta không muốn ngươi cự tuyệt, bởi vì chuyện có chút khẩn cấp, chỉ có Tu hành giả như ngươi mới có thể ứng phó.

Người thanh niên thu nụ cười lại, trang trọng nhìn gã rồi nói:

- Ngươi đi theo ta sẽ tương đối nguy hiểm, nhưng nếu ngươi từ chối thì ta sẽ không ép buộc, ngươi ở lại nơi đây giúp ta tiếp tục trong nom sòng bạc này.

- Ngươi không dối trá, ân nghĩa cũng tốt, sinh ý cũng tốt, đầu tiên phải nói rõ ràng.

Ngô Khải gật đầu, nhìn người thanh niên này rồi nói:

- Ta đi với ngươi.

Người trẻ tuổi kia đứng lên, nghiêm túc khom người hành lễ với gã, sau đó thu hồi khối Điêu bài đại biểu cho thân phận chủ nhân sòng bạc Ngân Nguyệt, xoay người rời đi.

Hai gã chưởng quỹ già cũng có chút hoảng hốt.

- Xin chủ nhân dừng bước...

Vẫn là lão chưởng quỹ đối thoại lúc trước lên tiếng, sau đó vội vàng thi lễ vừa hỏi:

- Sao ngài có thể thắng được Trúc trù đơn đôi vừa rồi?

Đối với hai lão chưởng quỹ này mà nói, đây là việc làm ăn mà bọn họ phải quan tâm.

Bọn họ thật sự nghĩ không ra, Trúc trù đơn đôi không thể nào bị đụng tay đụng chân, vậy thuộc hạ của chủ nhân làm cách nào để thực hiện được, mấu chốt chính là nếu có thể động tay động chân, vậy sau này có lẽ cũng sẽ có người làm được như vậy.

- Ta thích nhất là thủ đoạn bạo lực trực tiếp. Không thể động tay chân vào dụng cụ đánh bạc, nhưng lại có thể mua chuộc được người. Cho nên sau này nếu có chút chuyện nghĩ không ra thì không nên bắt đầu từ tử vật (vật chết), mà phải đổi ý nghĩ khác, suy nghĩ vấn đề từ trên phương diện con người.

Người trẻ tuổi hơi nghiêng người, nhìn hai lão chưởng quỹ và người chia bài kia một cái, nói.

Ánh mắt hai gã chưởng quỹ già mở to, tràn ngập vẻ không thể tin.

Vấn đề nhìn hồi lâu nhưng vẫn không thấy rõ, cuối cùng lại do mấy tên chia bài được thay đổi lúc trước đều bị người trẻ tuổi này mua chuộc, chẳng qua là đã bàn bạc xong việc mở lớn hay mở nhỏ trước đó?

Muốn mua chuộc mấy tên chia bài đã không xảy ra vấn đề trong nhiều năm, vậy cái giá phải trả lớn tới mức nào?

Đây thực sự là thủ đoạn quá bạo lực và trực tiếp.

Ông chủ trẻ tuổi này... thực sự rất khác thường.

- Ngươi là ai?

Ngô Khải đi theo người trẻ tuổi này ra khỏi sòng bạc, khi nhìn mấy chiếc xe ngựa cùng một ít tôi tớ trên xe ngựa đi tới, gã cũng nhịn không được tò mò hỏi.

Người trẻ tuổi khẽ cười,

- Tạ Trường Thắng.

Ngô Bảo ngẩn ra.

- Không cần ngạc nhiên, Tạ gia ta thực sự không có thủ đoạn như vậy.

Người trẻ tuổi kia nhìn thấu suy nghĩ trong lòng gã lúc này, nói:

- Chuyện này không liên quan đến nhà ta, sòng bạc Ngân Nguyệt này cũng chỉ là sản nghiệp một người bạn tặng cho ta mà thôi.

Ngô Bảo vẫn có chút nói không nên lời.

- Rất lợi hại phải không?

Người trẻ tuổi chính là Tạ Trường Thắng, hắn vẫn mang theo tư thái không ai sánh được, cười cười,

- Nếu nói về kết giao bằng hữu và tiêu tiền, ta hiển nhiên là lợi hại đến cực điểm, nếu nói đứng thứ hai, chỉ sợ không ai dám nhận đứng đầu.

Ngô Khải hít sâu một hơi, sau khi đi theo Tạ Trường Thắng tiến vào toa xe ngựa lại hỏi:

- Hiện tại ngươi đã có nhiều môn khách cường đại và tôi tớ như vậy, trong Trường Lăng cũng không có bao nhiêu người có thể sánh cùng, nhưng ngươi vẫn cố ý tới tìm ta, là có chuyện khẩn cấp gì sao?

- Có một cuộc ám sát, tất cả người liên quan đến đều là đại nhân vật.

Tạ Trường Thắng nhìn mưa rơi bên ngoài rèm xe, khuôn mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc:

- Ta có một người bạn không tiện ra mặt, cần ta làm hết sức mình.

Bình Luận (0)
Comment