Sau một hồi đối thoại không có gì vui vẻ với Trịnh Tụ, nam tử áo vàng đi ra khỏi Hoàng cung.
Bước chân lão rất chậm chạp, ngoại trừ chuyện mà bản thân đang không ngừng suy nghĩ ra, chuyện xảy ra ở Trường Lăng hôm nay đã nhất định sẽ phát sinh, không cần lão phải nhúng tay vào nữa.
Mặc kệ ý kiến của Trịnh Tụ như thế nào, hôm nay là ngày quận Giao Đông chính thức bước lên sân khấu Trường Lăng.
Nguyên Vũ và hai tướng sẽ không từ chối.
Bởi vì theo một ý nghĩa nào đó mà nói, lợi ích của quận Giao Đông và bọn họ đều giống nhau.
Vì vậy theo quan điểm của lão, ngay hôm nay sẽ có một ít người nhất định phải chết.
Mà tính mệnh của một số người thì nằm ở sự lựa chọn của họ.
......
Trong ánh nắng ban mai, một Tu hành giả trẻ tuổi có vẻ cực kỳ tràn đầy sức sống đi vào một gian đình viện của Phương Hầu phủ.
Gian đình viện hẻo lánh mà u lãnh này ban đầu là nơi bế quan tu hành của Phương Tú Mạc, nhưng hiện tại lại là nơi dưỡng thương của Phương Hướng.
Điều kỳ quái chính là khuôn mặt của Tu hành giả trẻ tuổi này có vài phần tương tự với Phương Hướng, song Phương Hướng lại chưa từng thấy qua gã.
Phương Hướng khoác chăn lông thật dày ngồi trên ghế mây, ánh mắt của hắn rời khỏi thân cá vì rét lạnh mà nằm bất động ở bên dưới đáy ao, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nếu không có sự đồng ý của hắn, không ai có thể tiến vào đình viện này.
Mặc dù tu vi của hắn đã bị phế bỏ toàn bộ trên Lộc Sơn hội minh, thương thế ẩn bên trong người khó lành lại, song hắn dù sao cũng là tướng lĩnh chém đầu vô số người phong Hầu, có vô số bộ hạ trung thành.
Có thể phong đạm vân khinh đi vào nơi này, sẽ không khác biệt so với việc đánh vào chỗ sâu của Đại Phù Thủy Lao.
Hắn hơi nheo mắt lại dưới tia nắng của buổi sáng, ánh mặt trời chiếu nửa khuôn mặt hắn tới vàng óng, hắn không hề lên tiếng mà chỉ trầm mặc nhìn Tu hành giả trẻ tuổi có khuôn mặt mang vài phần tương tự với mình.
Tu hành giả trẻ tuổi mà hắn chưa bao giờ gặp này đi đến trước mặt hắn, sau đó trực tiếp quỳ xuống, nói,
- Cha.
Tên Tu hành giả trẻ tuổi từ lúc đi vào gian đình viện này vẫn cực kỳ kính cẩn, cho dù ở bất kỳ phương diện nào đều giống như một đứa con xa quê trở về đến yết kiến cha mình.
Thế nhưng Phương Hướng tự biết mình không thể nào có đứa con trai như vậy.
- Trường Lăng thật sự là một tòa thành rất kỳ diệu, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thứ gì cũng có thể thấy được.
Phương Hướng cảm khái cười khổ một cái, sau đó nhìn tên Tu hành giả trẻ tuổi vẫn quỳ lạy trên mặt đất, hỏi:
- Ai bảo ngươi tới đây?
- Ta là Lý Tín.
Tu hành giả trẻ tuổi kia không ngẩng đầu, chỉ nói:
- Từ hôm nay trở đi, tên ta là Phương Tín.
- Lại là người của Lý tướng.
Phương Hướng nhíu mày, không hề che dấu sự khinh bỉ của mình,
- Phương gia ta còn có người, hắn không sợ đệ đệ ta trở về giết hắn?
Tu hành giả trẻ tuổi tên là Lý Tín này dường như đã sớm biết Phương Hướng sẽ nói như vậy, gã vẫn kính cẩn nói:
- Đây là thời thế, xem như hồi báo khi không can thiệp vào hành động của quận Giao Đông.
Phương Hướng trầm mặc.
- Nếu như ta không đồng ý, không muốn có đứa con trai như ngươi thì sao?
Một lúc lâu sau, hắn nhìn Lý Tín vẫn quỳ gối trên mặt đất, hỏi.
- Vậy thì ta sẽ giết ngươi. Sau đó sẽ tuyên bố cho người bên ngoài biết thương thế của ngươi quá nặng không thể trị, mà ta vẫn sẽ trở thành con riêng lưu lạc bên ngoài của ngươi, trở thành người thừa kế cùng chủ trì của Phương Hầu phủ. Kết quả cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Lý Tín không chút do dự nói.
- Đương nhiên ta không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, như thế cũng chẳng có bất kỳ chỗ tốt nào cho chúng ta.
Sau khi dừng một chút, gã ngẩng đầu lên, nhìn Phương Trăn một cách cực kỳ thành khẩn, nói tiếp:
- Nếu ngài không đồng ý, sẽ có rất nhiều người không đồng ý giống như ngài chết đi, mà rất nhiều người trong Phương Hầu phủ không thừa nhận thân phận của ta cũng sẽ không còn. Dù sao kết quả sẽ không thay đổi, cho nên điều đó không có ý nghĩa. Huống chi khi ta là con của ngài, ngài sẽ sống thật tốt, Phương Hầu phủ cũng có thể nối tiếp.
Phương Hướng nở nụ cười:
- Chẳng lẽ không cần lo lắng ý nghĩ của Hầu phủ khác?
Li Tín nghiêm túc trả lời:
- Ngài dưỡng thương ở nơi đây, rốt cuộc cũng không giống như lúc lĩnh quân ở bên ngoài, vì vậy tin tức mà ngài đạt được không đủ nhanh.
Xuân đến đánh Sở chắc chắn sẽ có đầy đủ chiến công, sẽ có Vương hầu mới được sinh ra, mười ba Vương hầu Đại Tần vốn môi hở răng lạnh, kẻ yếu sẽ bị tiêu diệt, cường giả sẽ đứng vững bước chân, đây là thay đổi của tự nhiên. Đối với tuyệt đại đa số Hầu phủ mà nói, cam đoan những Vương hầu Đại Tần này có đủ lực lượng, nhiều hơn một nhà hai nhà càng quan trọng hơn nhiều so với thay đổi cả một nhà.
Phương Hướng không nhìn gã nữa, ánh mắt lại rơi vào trên thân những con cá đang nằm bất động như bị đông cứng dưới đáy ao, chậm rãi nói:
- Nếu các ngươi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, vậy ta còn có ý kiến gì nữa.
Lý Tín dập đầu một lần nữa, không nói thêm bất kỳ lời dư thừa, chỉ nói:
- Cha.
Từ xưa chỉ có chuyện vì quyền thế mà nhận giặc làm cha, nhưng hôm nay lại xuất hiện tình huống bị ép nhận con. Chỉ là Phương Hướng cũng không hề suy tư loại chuyện có chút châm chọc này, lúc Lý Tín đứng dậy, hắn hỏi:
- Quận Giao Đông muốn làm gì?
Lý Tín cũng không do dự, nói:
- Ngày hôm nay, Thân Huyền sẽ chết.
Phương Hướng khẽ thở dài một tiếng.
Đối với toàn bộ Trường Lăng mà nói, chủ nhân của Đại Phù Thủy Lao này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thế nhưng Trung Hình Lệnh nắm giữ hình luật, định tội bách quan lại là cự đầu mới sinh.
Bất kể ở một bên nào đều cho rằng khi người bên cạnh Trịnh Tụ lần lượt chết đi, nàng không còn người để dùng nên phải sử dụng y, do vậy Thân Huyền hiển nhiên chính là tâm phúc của Trịnh Tụ, cũng là một trong những quân cờ quan trọng nhất.
Quận Giao Đông không muốn nhìn thấy đôi cánh của Trịnh Tụ quá mạnh mẽ.
Hai tướng không muốn nhìn thấy một cự đầu như vậy hồi sinh.
Hoàng thất không muốn nhìn thấy hình luật có thể thoáng ràng buộc Vương quyền.
Cho dù là Lý gia năm đó cũng không chịu nổi nhiều không muốn và ghét bỏ như vậy, huống chi là Thân Huyền hôm nay.
Thân Huyền là đại Tông sư Thất Cảnh, tu vi rất cao.
Song chuyện này lại không liên quan đến tu vi, mà ở chỗ gần như toàn bộ Trường Lăng đều muốn Thân Huyền chết.
Vậy còn ai có thể khiến y không chết?
......
Trong ánh ban mai buổi sáng, Thân Huyền đang uống rượu ở trong sân.
Người bình thường ở Trường Lăng thường uống trà vào sáng sớm, chỉ có sâu rượu mới có thể không kìm được rót một chén rượu ngay khi ngày mới bắt đầu.
Thân Huyền không phải là loại người này.
Y uống rượu vào sáng sớm là do bởi vì quanh năm ở sâu trong Đại Phù Thủy Lao, trong cơ thể có qua nhiều khí lạnh lẽo ẩm ướt, cho nên uống rượu có lợi cho khí huyết. Hơn nữa lượng rượu vừa phải có thể làm cho khí huyết lưu động nhanh hơn, làm cho đầu óc y càng thêm tỉnh táo.
Ở Đại Phù Thủy Lao y đã không bao giờ uống nhiều, chứ đừng nói đến sau khi trở thành Trung Hình Lệnh.
Phủ đệ của Trung Hình Lệnh cách Hoàng thành rất gần, nhưng trạch viện y đang ở lại có chút xa xôi.
Sau khi Hoàng hậu ban cho y đủ quyền thế, công việc sinh hoạt hằng ngày hiển nhiên cũng sẽ có cự đầu ở Trường Lăng phân phối, trạch viện của y hiện tại cũng đã không hề thua kém phủ của một vị tướng quân nào đó. (cự đầu: bá chủ, đầu sỏ)
Song từ lúc y nắm giữ Đại Phù Thủy Lao thì đã không làm cho quyền quý Trường Lăng vui mừng, sau khi thành Trung Hình Lệnh lại càng ngày càng lớn hơn, cho nên mặc dù xe ngựa trong trạch viện đều được chuẩn bị đầy đủ, nhưng ở phương diện dùng người, các bên đều cố ý hoặc vô tình gây khó dễ. Người được sắp xếp cho y sử dụng gần như là kẻ tầm thường bị loại sau khi các ty chọn lựa, thậm chí là ghét bỏ.
Nhưng cho dù là như thế, số lượng thuộc hạ của y vẫn không đủ, không thể điều phối một cách hoàn mỹ.
Bên ngoài trạch viện của y lúc này cực kỳ vắng vẻ, chỉ có một chiếc xe ngựa đang chờ, bên cạnh chiếc xe này còn có một quan viên còn đang ngáp dài.
Thiếu người ra sức hầu hạ và nghe lệnh, cho nên mặc dù trạch viện của y chiếm diện tích cực lớn, nhưng qua một mùa đông lại có vẻ có chút hủ bại, hơn nữa không có quá nhiều hoa cỏ tươi mới, chỉ tràn ngập một màu khô héo u ám.
Thế nhưng Thân Huyền hâm rượu tự uống một mình cũng không thèm để ý chuyện này.
Đối với y mà nói, phong cảnh bên ngoài còn tệ đến mức nào đi nữa, thì vẫn tốt hơn rất nhiều so với bên trong Đại Phù Thủy Lao âm u.
Người thường xuyên tiếp xúc với tử vong có sự nhạy bén vượt xa người thường đối với cái chết, ngay ở buổi sáng không hề khác biệt so với xưa kia này, Thân Huyền chợt ngửi được khí tức tử vong.
Trong mi tâm người quan viên đang còn ngáp dài bên cạnh xe ngựa chợt xuất hiện một giọt máu tươi, giống như mọc ra một nốt ruồi son phú quý.
Sau đó hô hấp của tên quan viên này chợt dừng lại, duy trì tư thế ngáp, lập tức chết đi.
Một gã nam tử áo bào vàng xuất hiện trước người hắn, sau đó đẩy cửa viện khép hờ, đi vào phủ đệ của Thân Huyền.
Nam tử áo bào vàng này có khuôn mặt dịu dàng, hơi mập mà không tính là quá béo, nhìn qua rất là ôn hòa dễ gần.
Thế nhưng gã tới giết Thân Huyền, lại tiện tay giết chết một gã quan viên hầu như không có bất kỳ quan hệ nào, bất cứ Tu hành giả thực sự hòa ái dễ gần nào đều tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Thân Huyền uống một hơi cạn sạch lượng rượu còn lại trong bình.
Khi trong tầm mắt xuất hiện loại áo bào vàng đặc biệt này, y đã đứng lên, hít sâu một hơi, ngực và bụng phồng lên cao cao, dường như hít tất cả không khí và ánh nắng buổi sáng trong đình viện này vào trong ngực phổi.
Thân Huyền tuyệt đối không thích nói nhảm, chỉ là thân phận của y lúc này là Trung Hình Lệnh.
Cho nên sau khi hít sâu một hơi, y nhìn nam tử áo bào vàng xuất hiện trong tầm mắt của mình, nói:
- Ta có thể khẳng định tên quan viên kia mặc dù tầm thường, nhưng chắc chắn không phạm bất kỳ tội lỗi nào, mà ngươi cũng không có bất kỳ quyền lực nào để xử tử hắn, giết chết quan viên triều đình là tội chết.
Nam tử áo bào vàng ghe được lời nói của y, cực kỳ hứng thú nở nụ cười,
- Cho nên ý của ngươi chính là nếu có thể định tội thì sẽ có lý do giết ta, nhưng vốn ta tới đây để giết ngươi, ai giết ai chỉ phụ thuộc vào người nào có thể giết chết kẻ còn lại.
- Điều này rất quan trọng.
Nghe lời nói cuồng vọng của gã, Thân Huyền chỉ lạnh nhạt nói:
- Quan trọng ở chỗ, chỉ cần lý pháp đều ở bên này, chỉ cần ngươi không giết được ta, vậy ta vẫn là Trung Hình Lệnh. (lý pháp: lý lẽ và pháp luật)
Nam tử áo bào vàng này cười cười.
Ánh nắng ban mai giữa gã và Thân Huyền dường như chợt tối sầm lại.
Thân Huyền khẽ quát một tiếng, thân ảnh của y nhanh chóng bay về phía bên trái, một cỗ kiếm khí xẹt sát qua cổ y, cắt ra một đường dây đỏ nhàn nhạt.
Đây là một đạo kiếm khí thực sự vô hình, theo ý niệm mà sinh ra.
- Tâm Gian Tông!
Bóng người Thân Huyền còn mang theo tàn ảnh trong ánh sáng ban mai, thanh âm đã vang lên.
Trong giọng nói của y mang theo vẻ khiếp sợ không cách nào che dấu.
Nam tử áo bào vàng này rõ ràng là Tu hành giả cường đại của quận Giao Đông, thế nhưng thi triển ra kiếm ý lại là Tâm Niệm kiếm của Tâm Gian Tông!
Trên mặt nam tử áo bào vàng đều tràn ngập thần sắc trêu tức như mèo vờn chuột, Thân Huyền có thể tránh được một kiếm này càng khiến cho gã cảm thấy càng thêm thú vị.
- Ánh mắt không tệ.
Gã mỉm cười trêu tức, cũng không vội ra tay mà chỉ nói:
- Ta là Trịnh Bạch Điểu, là nhị thúc của Hoàng hậu Trịnh Tụ, mười bảy năm trước thân phận của ta là đệ tử chân truyền của Tâm Gian Tông, ta xếp thứ chín theo thứ tự nhập môn trong số đệ tử thế hệ đó, nhưng tuyệt đại đa số kỷ lục tu hành của Tâm Gian Tông đều do ta lưu lại. (Nhị thúc: chú hai)
Thân ảnh Thân Huyền lúc này chợt dừng lại, tàn ảnh quanh người y biến mất, gió cuốn theo vẫn đang lưu động kịch liệt như trước, khiến cho cơ thể hắn giống như chậm rãi phân ra ở trong một tầng sương mù trong suốt.
Khuôn mặt của y đã tái nhợt hơn nhiều.
Y cũng không có bất kỳ hứng thú gì đối với quá trình tu hành của Trịnh Bạch Điểu, song y lại cực kỳ rõ ràng, trong mấy chục năm nay cũng chỉ có lác đác vài Tu hành giả trong toàn bộ Tâm Gian Tông có thể tìm hiểu ra Tâm Niệm kiếm, có thể vận dụng nó một cách hoàn mỹ.
Mấy Tu hành giả này đều là thiên tài như Dịch Tâm từng tham gia Mân Sơn Kiếm hội.
Lực lượng mạnh nhất của Tâm Gian Tông chính là Tâm Niệm kiếm.
Chỗ đáng sợ và khó phòng bị nhất của nó chính là theo ý niệm mà sinh ra, trực tiếp xuất hiện trong thiên địa nguyên khí bên ngoài đối thủ, hoàn toàn không có khoảng cách với cơ thể đối thủ.
Giống như kiếm xẹt qua cổ y vừa rồi chính là một đường kiếm trực tiếp sinh ra ở sát bên phải cổ, sau đó cắt vào trong thân thể y.
Không có khoảng cách, càng không có thời gian phản ứng.