Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 548 - Q6 - Chương 49: Áo Giáp Mục Nát

Q6 - Chương 49: Áo giáp mục nát Q6 - Chương 49: Áo giáp mục nát

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Tâm Niệm kiếm chính là phương pháp sử dụng phi kiếm nhanh nhất thiên hạ.

Các tông môn còn lại cho dù có coi trọng phương pháp điều khiển phi kiếm cập thân với tốc độ nhanh nhất, nhưng từ đầu đến cuối sẽ luôn lượn vòng quanh người kẻ địch, trong lúc lượn vòng nhất định còn có khoảng cách.

Có khoảng cách thì có quỹ đạo phi hành, có quỹ đạo sẽ có đầu đuôi và điểm khởi đầu, đồng thời sẽ dễ dàng bị bắt.

Tâm Niệm kiếm của Tâm Gian Tông lại được sinh ra từ một ý niệm, kiếm khí vận hành theo tâm ý, trực tiếp ngưng tụ thiên địa nguyên khí mà sinh ra, kiếm khí này không chỉ trong suốt vô hình, hơn nữa không hề có một quy luật chung nào đó.

Một kiếm này ở trước người, nhưng kiếm tiếp theo lại có thể đâm tới từ phía sau hoặc từ bất cứ nơi nào khác.

Trừ phi Thân Huyền có thể vận động với tốc độ cực cao mà không ngừng nghỉ, như thế thì Trịnh Bạch Điểu mới không thể trực tiếp ngưng tụ ra kiếm khí vô hình ở sát người y mọi thời điểm.

Chỉ là luôn luôn dùng tốc độ cực cao để hành động sẽ không chỉ tiêu hao lượng lớn chân nguyên trong từng thời khắc, huống chi thân thể dù sao cũng không thể so với phi kiếm, khi vận động mang theo quán tính cực lớn, muốn hành động đến mức lưu loát trôi chảy từ đầu đến cuối, khiến cho Trịnh Bạch Điểu không cách nào nắm bắt chuẩn xác vị trí của bản thân thì cũng chỉ có vài bộ pháp trong truyền thuyết đã sớm thất truyền mới có thể làm được.

Mấu chốt nhất chính là tu vi chân nguyên của Trịnh Bạch Điểu cũng cực kỳ khủng bố, mỗi một đạo phi kiếm mà lão ngưng tụ ra có thể đạt tới thực chất chân chính, không có bất kỳ khác biệt nào với phi kiếm thực sự cường đại.

Loại Tu hành giả thế hệ trẻ tuổi như Dịch Tâm - Tâm Gian Tông khi ngưng tụ ra kiếm khí sẽ tán loạn rất nhanh, nhưng mà phi kiếm mà lão ngưng tụ ra, mặc dù thất bại vẫn sẽ phi hành theo quán tính giống như phi kiếm chân chính.

Cho nên khi lão không ngừng toàn lực xuất kiếm, phi kiếm phía trước còn phi hành trên không trung, phi kiếm phía sau đã được tiếp tục sinh ra.

Những phi kiếm này không ngừng sinh ra chung quanh cơ thể Thân Huyền, dưới sự cố ý gây nên của Tu hành giả cấp bậc như Trịnh Bạch Điểu, tuyệt đối có thể tạo thành một tấm lưới kiếm trong thời gian rất ngắn.

Không thể trốn tránh, không thể gần người, mà nếu ra kiếm ngăn cản lại khiến cho phản ứng của thân thể không có khả năng theo kịp tốc độ Niệm kiếm của đối phương. Cho nên từ vương triều Đại U tới nay, cho dù năm tháng có thay đổi, không biết có bao nhiêu chốn tu hành xuất hiện lại biến mất ở vùng Trường Lăng này, nhưng Tâm Gian Tông mặc dù không thể nào bởi vì thời thế mà đứng ở đỉnh cao một thời kỳ nào đó giống như Mân Sơn Kiếm Tông hay Linh Hư Kiếm Môn, nhưng bởi vì có Kiếm kinh cường đại như vậy tồn tại, cho nên họ vẫn luôn có được chỗ đứng ở vùng Trường Lăng này.

- Ngươi không thể nào trốn thoát, cho nên không cần lo lắng ai chiếm đạo lý, cũng không cần lo lắng ngươi còn sống hay là Trung Hình lệnh.

Trịnh Bạch Điểu liếm liếm khóe miệng như loài thú dữ khát máu, mang theo một tia hưng phấn khó hiểu, trào phúng nói:

- Ngươi nổi danh hơn ta rất nhiều, nhưng tiếc rằng ngươi chỉ là Tu hành giả cùng cảnh với ta.

Trong cuộc đời của Thân Huyền, đại đa số thời gian ngoại trừ tu hành ra thì đều dùng để thẩm vấn tra tấn, y có thể thu được lượng lớn tin tức từ một ít lời nói và thần sắc của đối phương.

Cũng giống như lúc này.

Tên Tu hành giả cường đại của quận Giao Đông tên là Trịnh Bạch Điểu này rất kiêu ngạo.

Lão đã bị đè nén thật lâu.

Cho nên lão rất khát vọng được người đời nhận thức, dù sao đối với tuyệt đại đa số người tu hành mà nói, ai cũng muốn lưu lại hào quang sáng chói trong sử sách.

Nhưng biểu đạt tin tức trần trụi nhất lại là gần như vô địch trong cùng cảnh.

Thân Huyền đón lấy ánh mắt của Trịnh Bạch Điểu, y biết lão hiện tại đã tự tin đến mức chỉ sợ ngay cả Trịnh Tụ và loại Tu hành giả có thể gần sánh ngang với Nguyên Vũ, lão cũng tự tin mình cũng có thể chiến thắng.

Thân Huyền không nói gì, y vẫn luôn duy trì trầm mặc, nhưng khi dư âm mấy chữ cuối cùng của Trịnh Bạch Điểu còn chưa tiêu tan trong không khí, y lại hít sâu một hơi lần nữa.

Sắc mặt của y càng trở nên tái nhợt, ngay cả hai gò má cũng xám xịt đến gần như biến thành màu đen.

Song cũng trong nháy mắt này, bên ngoài cơ thể y tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.

Một tầng máu tươi đậm đặc sền sệt đã bị y bức ra từ trong thân thể trong một hơi thở này, tràn ra từ trong vô số lỗ chân lông trên da người, trải rộng trên bề mặt ngoài cơ thể y, ngay cả gương mặt y cũng không hề ngoại lệ.

Vô số lá khô và bụi bặm trong đình viện lại giống như bị động tác hít vào của y kéo tới, như vô số con thiêu thân nhào vào trên người y.

Những lá khô cùng bụi bặm bám vào trên người y trong tích tắc này lập tức hình thành một kiện áo giáp u ám mục nát, làm cho y trở nên cực kỳ âm trầm khủng bố, tràn ngập khí tức thê lương khiến cho người ta sợ hãi.

Cũng trong nháy mắt này, y bắt đầu bỏ chạy về phía sau, trốn hướng sau lưng đình viện của chính mình.

Mà cùng lúc đó, Trịnh Bạch Điểu cũng đã phát ra kiếm thứ hai.

Một đạo kiếm quang trong suốt mang theo sát ý kiêu ngạo mà cường đại đã bắn về phía bụng trái của y.

Một tiếng "phốc" trầm đục.

Nó giống như một viên đá đập vào vạc tương tràn ngập bột nhão.

Kiếm quang chạm vào tầng máu bên ngoài thân thể y đúng là hơi trì trệ một chút, cũng chỉ bắn ra mấy mảnh hoa máu và mảnh vụn màu xám tro, sau đó tốc độ lập tức chậm lại.

Sau đó là một tiếng kêu khẽ, Thân Huyền bắn ra một đạo kiếm quang, đánh nát đạo Niệm kiếm này.

- Hả?

Trong nháy mắt giao thủ dù sao cũng quá nhanh, thậm chí đã vượt qua tốc độ suy tư, cho đến khi khí lưu đạo Niệm kiếm vỡ vụn này nở rộ ra từng đường vết trắng và xoáy nước đẹp mắt trên không trung, khi trong tầm mắt hiện lên cảnh tượng toàn bộ thân thể đỏ tươi của Thân Huyền đụng vào trong đình viện phía sau, trong mắt Trịnh Bạch Điểu mới hiện lên thần sắc hơi kinh ngạc.

Trong áo giáp mà Thân Huyền lấy máu tươi và thiên địa nguyên khí cùng với vật khô héo tạo thành bên ngoài cơ thể lại có một loại hương vị mục nát độc đáo, đây mới là nguyên nhân khiến kiếm ý của lão không cách nào xâm nhập.

Bí thuật như vậy dường như chính là áo giáp mục nát trong truyền thuyết, như năm tháng phong hóa ăn mòn, nghe nói phải rút ra vô số nguyên khí trong xương cốt mục nát thì mới có thể tu luyện thành.

Thân mang áo giáp chắc chắn là phương pháp đối phó tốt nhất để ngăn cản Tâm Niệm kiếm.

Biểu hiện của Thân Huyền khiến lão cảm thấy bất ngờ một lần nữa.

Nhưng lão lại không hề cảm thấy điều này có thể thay đổi kết quả cuối cùng.

Theo quan điểm của lão, đây chỉ là một loại thủ đoạn như uống rượu độc giải khát.

Ở bên trong tiếng kêu kinh ngạc, hai chân lão liên tục điểm nhẹ trên mặt đất, toàn bộ thân thể sinh ra một cái lỗ hổng thật dài ở trong sương mù xám do Thân Huyền bỏ chạy mà sinh ra.

Tốc độ truy kích của lão còn nhanh hơn so với Thân Huyền.

Nhưng vì bảo đảm ưu thế của Tâm Niệm kiếm, lão đã cố gắng duy trì khoảng cách mấy chục trượng với y.

Phương hướng mà Thân Huyền chạy trốn cũng không phải về phía Hoàng cung, mà thẳng tắp xông về phía Vị Hà.

Xem ra Thân Huyền sớm đã biết nếu người của quận Giao Đông xuất hiện ở chỗ này muốn giết y, vậy sẽ không có ý nghĩa khi y chạy trốn về phía Hoàng hậu, hơn nữa người của quận Giao Đông cũng không thể nào để cho y xông vào Hoàng thành.

Thân Huyền lúc trước ở trong thủy lao, cũng từng chiến đấu với đám người Bạch Sơn Thủy ở trên Vị Hà, cho nên y am hiểu mượn nước chạy trốn hơn nhiều so với tuyệt đại đa số người tu hành khác.

Nhưng đây thực sự là lựa chọn chính xác ư?

Trịnh Bạch Điểu khẽ cười trào phúng.

Hai đạo kiếm quang trực tiếp xuất hiện ở trong bụi đất, rơi về phía sau lưng Thân Huyền đang cấp tốc chạy trốn về phía Vị Hà.

Hai mảnh bụi mù màu xám khô héo bắn tung tóe sau lưng Thân Huyền, tựa như hai cánh thối rữa.

......

Gần như tất cả phủ đệ đều không muốn rơi vào trong tầm nhìn rõ ràng của vọng lâu, tòa phủ đệ này của Thân Huyền cũng nằm ở rìa điểm mù giữa hai tòa vọng gác, nhưng có một gian tầng thượng của khách sạn nào đó giữa đường phố ở khu vực này lại có thể nhìn thấy hơn phân nửa đình viện của Thân Huyền.

- Có thể ứng phó được không?

Tạ Trường Thắng nhìn xuyên qua cửa sổ phòng này, nhìn trận chiến đấu lúc này, nhẹ giọng hỏi Ngô Khải ở bên cạnh.

- Nếu chỉ để cho hắn trốn thoát thì hẳn không có vấn đề gì.

Ngô Khải hiển nhiên rất rõ ràng song phương đối địch này là ai, nhưng gã không hỏi bất kỳ vấn đề dư thừa nào, chỉ nhẹ giọng trả lời một câu này.

Tạ Trường Thắng lại xuất hiện một chút do dự trong chớp mắt.

Ngô Khải nói để Thân Huyền trốn thoát chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, nhưng không nói có thể đối phó được, điều này chứng tỏ Ngô Khải cũng không nắm chắc sẽ chiến thắng khi đối mặt với Tâm Niệm kiếm như vậy. Cái giá phải trả để Thân Huyền trốn thoát là Ngô Khải có thể bị lưu lại.

Đối với Tạ Trường Thắng mà nói, lấy mạng đổi mạng, cho dù đổi lấy mạng của cao thủ quận Giao Đông này cũng không phải lựa chọn tốt nhất.

- Kế hoạch có chút thay đổi.

Cũng trong nháy mắt mà hắn do dự, một thanh âm trầm ổn lại vang lên.

Thanh âm này đến từ một người nam tử ngồi trên xe lăn ở phía sau Tạ Trường Thắng, hai chân của y đều đã đứt đoạn.

- Ngươi không cần ngăn cản người dùng Tâm Niệm kiếm này, mà chỉ cần giết chết quân cờ do quận Giao Đông sắp đặt ven đường, giết chết những Tu hành giả cản trở Thân Huyền bỏ chạy.

Nam tử tóc dài này nhìn Ngô Bảo đang quay đầu lại, nói.

Ánh mắt Tạ Trường Thắng khẽ sáng, vượt trước Ngô Khải hỏi:

- Vì sao?

- Bởi vì chúng ta và Tu hành giả quận Giao Đông này đều đánh giá thấp Thân Huyền.

Nam tử tóc dài này nhìn hắn, nói:

- Thực sự liều mạng để chạy trốn hoàn toàn khác với hành động trốn tránh của hắn lúc này, nếu như ta không nhìn lầm, hắn đang muốn tìm được cơ hội vứt bỏ đồng bạn của Tu hành giả quận Giao Đông này, có nghĩa là hắn có năng lực một mình giết chết người này. Cho nên chúng ta chỉ cần giết chết những trợ thủ có khả năng xuất hiện bên người tên Tu hành giả quận Giao Đông này, chỉ cần sáng tạo cho hắn cơ hội thực sự đối địch với người này.

Thân Huyền có thể một mình chiến thắng người này?

Đây rõ ràng đã là điên cuồng chạy trốn, sao lại nhìn ra được không phải là thực sự liều mạng để chạy trốn?

Tạ Trường Thắng có chút không thể tin, nhưng hắn lại hoàn toàn không hoài nghi lời nói của đối phương.

- Đã như vậy thì cứ làm theo lời tiên sinh nói

Hắn lập tức như trút được gánh nặng nhìn Ngô Khải ở bên cạnh một cái, nói.

Ngô Khải cũng không hề chất vấn điều gì, chỉ là trước khi đi ra khỏi gian phòng này, gã lại quay người hành lễ với người nam tử tóc dài này, nói:

- Xin hỏi danh hào tiên sinh.

Nam tử tóc dài mỉm cười một cách cay đắng,

- Có người gọi ta là Tôn Bệnh, cũng có người gọi là Tôn Quỷ.

Thân thể Ngô Khải chấn động,

- Thượng sư Quỷ Cốc tiên sinh nước Ngụy?

Nam tử tóc dài tự giễu nói:

- Lúc nước Ngụy còn thì đã bị trục xuất, sao có thể coi là Thượng sư nước Ngụy?

Bình Luận (0)
Comment