- Chúng ta nên làm gì?
Một giọng nói nặng nề vang lên từ vọng lâu Trường Lăng, khiến những chiếc chuông đồng treo trên góc mái hiên mưa rung động kêu leng keng.
Mấy gã tướng thủ thành ở vọng lâu nhìn Hoàng Chân Vệ, đợi hắn trả lời.
Dù sân nhỏ của Thân Huyền ở một trong những khu vực khó quan sát nhất của vọng lâu, nhưng khi các tông sư trên Thất cảnh chính thức giao thủ, Thân Huyền một đường xuyên ngõ hẻm, tường đổ ngói vỡ, bỏ chạy về phía Vị Hà. Y như một con giao long dài lướt đi trong làn mưa gió, nhưng làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của nhiều tướng thủ trên vọng lâu.
Lúc trước, Trường Lăng bố trí những vọng lâu như người khổng lồ này chính vì để kịp thời phát hiện những Tu hành giả cường đại ở nơi này. Cũng nhờ nó mà vương triều Đại Tần có thể ngăn chặn và giết địch nhân một cách nhanh chóng hơn.
Lúc trước, sở dĩ đám Tu hành giả kể cả Bạch Sơn Thủy và Triệu Kiếm Lô luôn kính sợ đối với Trường Lăng, không muốn tiến vào tòa thành này, nguyên nhân lớn nhất là vì ở đây tồn tại những vọng lâu nhanh chóng phát hiện hướng đi của bọn họ.
Chỉ cần bọn họ ra tay bên trong Trường Lăng thì nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất giết ra ngoài, nếu không sẽ không còn cơ hội rời đi nữa.
Trên mỗi một tòa vọng lâu đều được bố trí thuật khí cường đại, những tướng thủ thành cũng đều là Tu hành giả không hề tầm thường. Thân Huyền lại là trọng thần của Đại Tần, cho nên nếu y bị ám sát thì quân thủ thành coi giữ vọng lâu phải có chức trách bảo hộ.
Hơn nữa sau khi Mặc Thủ Thành chết, quân thủ thành đã được giao cho Hoàng Chân Vệ, hắn và Thân Huyền đã cùng nhau trở thành cự đầu mới sinh trong thành Trường Lăng.
Theo quan điểm của chút tướng thủ thành trung thành với Hoàng Chân Vệ, Thân Huyền và hắn là những cự đầu mới sinh được Trịnh Tụ nuôi dưỡng, là hai cánh tay đắc lực của nàng. Hiện tại người quận Giao Đông đến ám sát Thân Huyền, cho nên người bị ám sát tiếp theo có thể là Hoàng Chân Vệ.
Đây là đạo lý môi hở răng lạnh.
Song Hoàng Chân Vệ đang trầm mặc nhìn con trường long hơi nước đang lướt đi trong màn mưa kia, khi nghe được câu hỏi như vậy lại chỉ lắc đầu nói:
- Không nên hành động.
- Tại sao?
Những gã tướng thủ thành này cảm thấy cực kỳ khó hiểu, cho nên vẫn là tên tướng lĩnh lúc nãy tiếp tục đặt câu hỏi.
Hoàng Chân Vệ nói:
- Ta khác với Thân Huyền, quận Giao Đông dù giết hắn thì thánh thượng cũng không có ý kiến, nhưng ngài sẽ không cho phép bọn họ giết ta.
Những tướng thủ thành này đều cùng nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở Lộc Sơn hội minh, lập tức hiểu rõ ý của Hoàng Chân Vệ.
- Chỉ thế thôi sao?
Tên tướng lĩnh cầm đầu trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Thánh thượng sẽ không hề luôn luôn có nhu cầu, càng không thể nào mãi mãi ỷ lại vào người nào đó.
Hoàng Chân Vệ khẽ gật đầu:
- Nhưng cho dù muốn hành động, cũng sẽ có thời điểm thích hợp hơn.
Trong làn hơi nước như trường long, không ngừng có trường kiếm vô hình được tạo ra.
Những trường kiếm này không ngừng rơi xuống trên người Thân Huyền, người đã tạo ra con trường long bằng hơi nước này. Không chỉ có một đám màu xám như mùn đất bay văng về phía sau, mà còn bắn ra những bông hoa máu màu đỏ tươi.
Trịnh Bạch Điểu chắp tay bay vun vút trong mưa gió.
Lão rất thỏa mãn.
Bất kể là trong tầm mắt của Tu hành giả nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hay là trong nhận thức của lão thì Thân Huyền giống như một con rồng, mà lão là Tu hành giả có thể thoải mái đứng lên trên lưng con rồng đó.
Con trường long này chắc chắn rất cường đại, nhưng khi đối mặt với kiếm ý của lão cũng vô lực phản kháng. Hiện tại lão càng thoải mái thì càng lộ ra sự cường đại của mình.
Mấu chốt nhất chính là đang có vô số Tu hành giả của Trường Lăng chứng kiến một trận chiến như vậy.
Càng nhiều người biết mình cường đại, càng thỏa mãn hơn so với cảm giác bản thân tự biết mình cường đại.
Có một chiếc thuyền lá nhỏ ngừng lại giữa dòng một con sông nhỏ ở vùng đồng nội Trường Lăng.
Một đạo nhân mặc áo xanh đang ngồi lặng lẽ ở mái của chiếc thuyền lá nhỏ này.
Dòng sông lăn tăn gợn sóng, thuyền nhỏ xuôi theo xong cọ nhẹ vào cỏ lau.
Hắn đang đợi con trường long từ mưa bụi kia lao ra khỏi Trường Lăng, thẳng tới nơi này.
Bây giờ hẳn là còn rất xa, vì vậy hắn vẫn đang nhàn hạ.
Nhưng đạo nhân áo xanh đột nhiên biến sắc. Trong nhận biết của hắn, có một đạo khí tức như thiên thạch rực lửa từ trên trời lao xuống, thế rơi của nó không chỉ lớn gấp đôi so với tốc độ của con trường long từ mưa bụi đang chạy trốn khỏi Trường Lăng.
Giống như xuất kiếm vậy, bất kể là Tu hành giả ở cảnh giới nào, nếu thế ra quá nhanh sẽ không thể mang theo được lực lượng quá lớn, nhưng lại mang ý nghĩa tàn nhẫn và không thể né tránh.
Sẽ không thể nhìn ra tuổi tác nếu chỉ dựa vào gương mặt của người này. Gã đạo nhân áo xanh không chút do dự, mặc dù trong tay không có kiếm nhưng trong cơ thể đột nhiên vang lên âm thanh sắc bén của kiếm sắc ra khỏi vỏ.
Trong tay hắn sáng lên một đạo kiếm quang như dương chi bạch ngọc, chiếc thuyền nhỏ mà hắn đang ngồi lập tức hóa thành vô số mảnh vỡ, giống như vô số con bươm bướm cất cánh bay ra ngoài. (Dương chi bạch ngọc: Dương chi ngọc thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm. Mang trên mình một màu trắng tinh khiết)
Theo kiếm thế của y hướng thẳng lên, trên bầu trời vang lên một tiếng ầm vang, như một ngọn núi khổng lồ trượt xuống. Tất cả cỏ lau trong vùng sông nước hoang vu này đều bị gãy, bị kiếm thế của hắn dẫn dắt, như ngàn vạn mũi tên vùn vụt bắn lên.
Những cây cỏ lau này đã khô vào mùa đông, thực tế khi bị bẻ gãy lúc này lại càng không có sức sống, nhưng vẫn dùng tốc độ còn nhanh hơn mũi tên bắn ngược lên không trung. Thiên địa nguyên khí cũng bị hắn dẫn dắt mà ma sát kịch liệt, nhưng sức sống và lục ý tỏa ra thật sự khiến lòng người kinh hãi. (lục ý: chất diệp lục bên trong cây cỏ)
Thiên địa nguyên khí giống như núi không ngừng vọt tới, khiến cho những cây cỏ lau này xanh ngắt như có kỳ tích xuất hiện, nhanh chóng sinh trưởng từ trong bùn đất, trong nháy mắt tạo nên một mảnh màu xanh giữa không trung.
Cùng lúc đó, kiếm bản mệnh như dương chi bạch ngọc trong tay hắn cũng sinh ra vô số kiếm quang màu xanh, như vô số dây leo không ngừng vươn lên bầu trời.
Oanh, một tiếng nổ lớn vang lên.
Tu hành giả từ trên bầu trời rơi xuống đập nát màn xanh, mang theo sóng xung kích cuồng bạo va chạm với kiếm bản mệnh trong tay y.
Đạo nhân kêu lên một tiếng đau đớn, một nửa thân thể đập mạnh vào mặt nước phía dưới. Nhưng dù sao hắn cũng đã tiếp được một kiếm đáng sợ này, khiến người Tu hành giả tập kích từ trên cao cũng bị phản chấn bắn ra ngoài.
- Cần gì phải phân sinh tử với ta!
Ngay cả khi dùng hai bí thuật hiếm thấy trên đời để ngăn cản một kích của kẻ này, khí huyết trong cơ thể đạo nhân cũng sôi trào không thôi, cơ thể đã chết lặng không chịu nổi. Nhưng bây giờ, hắn lại cưỡng ép lên tiếng, hoàn toàn không hề hỏi thân phân phận của người đến, mà chỉ cao giọng quát lên:
- Mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Thân Huyền, nhưng có lẽ ngươi hiểu rõ, Tu hành giả tập trung ở nơi này ngày hôm nay để ngăn cản hắn lại không chỉ có một mình ta! Ngươi chạy đến như thế thì chân nguyên trong cơ thể đã sớm bị đốt hơn phân nửa. Cho dù ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi có thể trốn thoát được sao?
- Xuân ý đậm đặc, ngươi là Hà Xuân Ý, cung phụng của Lệ Hầu phủ trấn thủ Trường Lăng.
Bóng dáng của Ngô Quảng đứng yên trong mảnh vụn màu xanh đang phiêu tán. Quần áo của gã đã bị thiên địa nguyên khí mạnh mẽ xé vụn, còn rách rưới hơn so với tên ăn mày, nhưng kiếm trong tay gã lại cực kỳ chói mắt, toàn thân vàng óng ánh đến cực điểm.
Gã cau mày nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của đạo nhân, không che giấu vẻ khinh thường của bản thân chút nào:
- Lệ Hầu ngày xưa vì nịnh nọt quyền quý nên đã đưa đứa con độc nhất đến quan ngoại. Nhưng bây giờ lại đảo về phía quận Giao Đông, trái lại là Hầu phủ không có cốt khí nhất trong mười ba vương hầu của Đại Tần.
Đạo nhân áo xanh đúng là Hà Xuân Ý, cung phụng trấn phủ Lệ Hầu phủ tại Trường Lăng, là tông sư lớn lên cùng Lệ Hầu trong quân đội, cũng là người mạnh nhất trong số Tu hành giả Thất Cảnh trấn thủ hầu phủ Lệ Hầu ở Trường Lăng.
Lúc này nghe được đối phương nói như vậy, sâu trong mắt gã cung phụng Lệ Hầu phủ này lập tức dấy lên lửa giận, cười lạnh:
- Ngươi cho rằng những Hầu phủ khác thì có cốt khí sao? Nếu có cốt khí, sao trong thành Trường Lăng lại yên tĩnh như vậy? Ta cần gì phải chờ ở chỗ này?
- Đứng ngoài quan sát cũng tốt hơn rất nhiều so với đồng lõa.
Hai chân Ngô Quảng đạp xuống mặt nước trước mặt, giơ kiếm ngang ngực, gã nhìn Hà Xuân Ý, nghiêm túc nói:
- Mời.
Ở Trường Lăng, đây là một lời mời quyết đấu.
Khóe miệng Hà Xuân Ý khẽ co giật, không chút do dự trực tiếp xuất kiếm.
Lực lượng trong cơ thể hắn như hồ nước vỡ đê, cuồng bạo tuôn vào trường kiếm bạch ngọc trong tay. Nhưng kiếm ý tỏa ra từ trên trường kiếm bạch ngọc lại cực kỳ nhu hòa, hiện ra ý đặc biệt hòa hợp.
Thiên địa nguyên khí vốn đang ầm ầm rơi xuống từ trên bầu trời ở phía xa, nhưng lại từ trong đất lao nhanh đến bên cạnh hắn.
Mấy trăm đạo kiếm quang màu xanh lượn vòng quanh người gã, như những dây leo sinh trưởng xen kẽ, đan xen vào nhau.
Một kiếm này của hắn mang ý thủ.
Tuy hắn là cũng một cường giả hiếm thấy trong Thất Cảnh, nhưng hôm nay chẳng qua cũng là một quân cờ không quan trọng. Trong suy nghĩ của hắn, mặc dù mình dây dưa với đối phương ở đây, nhưng vẫn sẽ có người ngăn cản Thân Huyền như trước.
Đối phương đã đốt hơn phân nửa chân nguyên để đuổi đến đây, tuyệt đối sẽ không kiên nhẫn đánh lâu.
Cho dù nhìn từ góc độ nào thì hắn dùng một kiếm mạnh nhất để phòng ngự cũng là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mấu chốt là hắn phải thủ được một kiếm này.
Khi hắn xuất kiếm, Ngô Quảng cũng làm ra động tác tương tự.
Những kiếm quang màu xanh như dây leo bện thành kén, bao bọc hắn vào giữa cực kỳ chắc chắn. Hắn nhìn hai đạo kim quang bay lên từ trên thân kiếm của Ngô Quảng, tựa như hai đôi cánh khổng lồ, càng lúc càng phóng đại trong tầm mắt của hắn, trong nháy mắt chiếm hết mọi cảm giác của hắn, che khuất bầu trời, cũng lấp đầy toàn bộ thiên địa ngoài cơ thể hắn.
Hai đôi cánh khổng lồ này vỗ xuống.
Một tiếng "oanh".
Nước trong sông hoang vu này đã toàn bộ khô cạn, sau đó gã tiếp tục dùng kiếm quang bao lấy đè hắn xuống, không ngừng ép vào lòng đất, sau một hơi đã đi sâu xuống không biết bao nhiêu trượng.
- Không ngờ lại có kiếm ý khoáng đạt như vậy!
Sắc mặt Hà Xuân Ý kịch biến, ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu thì kiếm quang bên ngoài cơ thể hắn đã không thể chịu nổi áp lực, sụp đổ ngay lập tức.
Kiếm quang văng tung tóe, cơ thể y cũng theo đó lập tức vỡ tung ra.
Rắc rắc…
Cơ thể y nổ tung như một hòn đá, hòa vào trong đất bùn xung quanh.
…
- Hồng Hộc kiếm?
Trịnh Bạch Điểu hơn nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Giống như rất nhiều Tu hành giả ở Trường Lăng, lão cũng nhìn thấy hai đạo kiếm quang cánh vàng khổng lồ.