Hồng Hộc kiếm đối với Trường Lăng mà nói chỉ là một vệt sóng gợn nhiều năm về trước, một đường ánh sao băng không thể tính là tên kiếm, cũng không được tính là tên Kiếm kinh, chỉ tương đương với ấn ký độc đáo của một vị Tông sư nào đó.
Có rất nhiều Tông sư từ nơi khác đến Trường Lăng đều gặp phải kết cục như vậy, bọn họ chỉ xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngủi ở nơi này, thế cho nên Tu hành giả Trường Lăng có rất ít hiểu biết về bọn họ, thậm chí còn không biết tên cùng với kiếm mà bọn họ sử dụng, hay là Kiếm kinh mà họ tu luyện.
Hồng Hộc kiếm này chính là như thế.
Đối với vị Tông sư này, cho dù là thế lực có tin tức linh thông nhất như quận Giao Đông thì cũng chỉ biết gã xuất thân từ quận Dương Sơn, lúc ra tay kiếm quang như thiên nga lượn tầng trời, khí thế bàng bạc.
Xưa kia Thương gia thực hiện biến pháp dưới sự ủng hộ của Ba Sơn Kiếm Tràng, thế nhưng quận Dương Sơn lại không phải là quận đầu tiên triển khai, tuy vậy nơi này lại là quận đầu tiên hoàn thành việc này.
Sở dĩ như thế bởi vì có quan hệ rất lớn với Hồng Hộc kiếm này.
Năm đó, khi cựu quý tộc quyền quý phản đối biến pháp nhất ở quận Dương Sơn dùng thủ đoạn cứng rắn trấn áp đất đai của một thôn nào đó, liền gặp phải Hồng Hộc kiếm trong thôn này.
Tên tông sư không có thanh danh này liên tục chém hai gã Thất Cảnh, diệt trừ gần hết thế lực của cực quý tộc quyền quý này, gây ra chấn động cực lớn ở toàn bộ Đại Tần lúc ấy.
Quận Dương Sơn trở thành quận đầu tiên hoàn thành biến pháp, nhưng kết cục lại không hề tốt đẹp so với tên Tông sư này cùng với Thương gia về sau.
Sau khi thất bại trong cuộc chinh chiến với vương triều Đại Sở, quận Dương Sơn đã được chia cho quốc gia này.
Quận đầu tiên hoàn thành biến pháp được nhượng lại cho vương triều Đại Sở, trong chuyện này có ẩn giấu ý gì đặc biệt hay không thì sau khi vương triều Đại Tần đại thắng ở Lộc Sơn hội minh, quận Dương Sơn bị thu hồi thì cũng không có ai đi nghiên cứu sâu hơn nữa.
Thế nhưng chinh chiến với Sở năm đó, quận Dương Sơn phải thuộc quản lý của người Sở, cho nên người Tần ở quận này đương nhiên là không muốn, trong những năm đầu tiên đã có không biết bao nhiêu chuyện trấn áp và phản kháng nổ ra, cũng đã có ghi chép chứng thực rằng tên Tông sư xuất kiếm như thiên nga kia đã chết trong chiến đấu phản kháng người Sở trấn áp.
Đối với Trường Lăng mười mấy năm sau, đây đã là chuyện cũ ít người biết đến, thậm chí rất nhiều người mặc dù nghe được đều cảm thấy đó là chuyện cũ được bịa đặt ra, song hiện tại tên Tông sư quận Dương Sơn ngày xưa hiển nhiên đã lưu lại truyền nhân.
Truyền nhân kia vậy mà lại xuất hiện đúng lúc này, hơn nữa tu vi cảnh giới chỉ sợ cũng không thua gì tên Tông sư quận Dương Sơn năm đó.
Thế nhưng có tác dụng không?
Cũng giống như tên Tông sư quận Dương Sơn năm đó, khi quận Dương Sơn bị cắt cho vương triều Đại Sở, thì cũng đã định trước kết cục của y.
Đây là tranh đấu quyền thế chân chính, cho nên một vị Tông sư như vậy chẳng qua cũng chỉ là sóng biển thoáng qua trong cơn thủy triều.
Trịnh Bạch Điểu cũng không hề cảm thấy chuyện này có thể thay đổi được điều gì.
Cho nên vẻ mặt y cũng chỉ thoáng hơi ngưng trọng bởi vì thực lực mà hai đường kiếm quang kia biểu hiện ra trong nháy mắt, sau khi hiểu rõ lai lịch của hai đường kiếm quang này, lão cũng chỉ lắc đầu đồng tình.
Thân Huyền đang xuyên qua một gian đình viện của một gia đình bình thường.
Trong đình viện của gia đình bình thường này có trồng mấy cây cam, quả bên trên cây vẫn chưa được thu hoạch sạch sẽ, mặc dù nhìn qua có chút khô quắp khi trải qua một mùa đông, nhưng vẫn có màu sắc rất bắt mắt.
Thân Huyền nhanh chóng xuyên qua những cây cam này, màu cam đỏ tươi giống như nhuộm trên gương mặt xám xịt của y, cũng ánh thêm mấy phần tươi vui.
Suy nghĩ trong lòng y hiện tại lại khác biệt hoàn toàn với Trịnh Bạch Điểu.
Bởi vì chỉ mình y biết, sau khi bản thân trở thành Trung Hình lệnh, y đã đi gặp Dạ Sách Lãnh.
Dạ Sách Lãnh thân là Ty thủ của Giám Thiên Ty, nghiêm khắc mà nói cũng không được tính là cự đầu ở Trường Lăng, song y lại hiểu rất rõ, nàng hiện tại không chỉ đại biểu cho Giám Thiên Ty, mà còn đại biểu cho Ba Sơn Kiếm Tràng.
Dạ Sách Lãnh giống như người chủ sự của Ba Sơn Kiếm Tràng ở Trường Lăng, cho dù nàng không thể ra tay, nhưng nhất định sẽ có biện pháp khác thay đổi cục diện chắc chắn phải chết của y.
Theo y thấy, kiếm quang của Hồng Loan kiếm hiện tại chính là khởi đầu, cũng là dấu hiệu cực tốt.
Đây không phải là cuộc chiến giữa cự đầu mới sinh chưa đủ lông cánh như y và quận Giao Đông, mà là trò chơi của tất cả các cự đầu mới sinh ở Trường Lăng, của Ba Sơn Kiếm Tràng và quận Giao Đông.
Hoàng Chân Vệ đứng trên vọng lâu hiển nhiên không biết liên hệ giữa y và Dạ Sách Lãnh, nhưng đúng lúc này, hắn lại có cái nhìn giống Thân Huyền đối với trận chiến đấu này.
Đứng càng cao sẽ có thể nhìn được càng xa.
Gã tiếp nhận vị trí của Mặc Thủ Thành, chính là ánh mắt của Trường Lăng, cũng là người có thể nhìn thấy rõ ràng nhất ở Trường Lăng lúc này.
Trong nhận biết của gã, ngoại trừ hai đạo kiếm quang bắt mắt kia ra, còn có rất nhiều thiên địa nguyên khí lưu động kịch liệt ở những nơi còn lại của Trường Lăng.
Chiến đấu giữa các cường giả đã không chỉ có ở một chỗ.
Sự thay đổi đã bắt đầu.
Hơn nữa người có năng lực điều động nhiều Tu hành giả cường đại, hoàn toàn ảnh hưởng đến ván này như vậy... Cũng nhất định là một cự đầu.
Cho nên có thể nói, ngoại trừ gã và Thân Huyền ra, chắc hẳn đã có thêm một cự đầu mới sinh khác ở giữa vô thanh vô tức ở Trường Lăng, hơn nữa cự đầu mới sinh này còn có được lực lượng vượt qua gã và Thân Huyền.
......
Trịnh Bạch Điểu khẽ nhíu mày.
Hơi nước ngưng kết trên đuôi lông mày lão tựa như giọt sương óng ánh trong suốt, trong nháy mắt vừa mới hình thành đã bị phong lưu thổi đi, thuận theo hai bên đầu gã rồi bắn ngược ra sau. (phong lưu: luồng gió lưu thông)
Đã đến gần vùng ngoại ô.
Khoảng cách đến bụi cỏ lau mà Hà Xuân Ý chờ đợi lúc trước đã rất gần, mà khoảng cách tới Vị Hà cũng đã không còn bao xa.
Hà Xuân Ý vẫn chưa xuất hiện, điều này có nghĩa là cho dù Tu hành giả mạnh nhất Lệ Hầu phủ ở lại Trường Lăng cũng đã bại trong tay Hồng Loan kiếm.
Ngoại trừ Hà Xuân Ý ra, những Tu hành giả nên bù đắp lại vị trí của hắn cũng không xuất hiện.
- Là ai dám nhúng tay vào?
Sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh, hơi nước trước mặt dần dần không thể nào tiếp cận cơ thể hắn, toàn bộ đều bị nguyên khí trên người hắn chấn động bắn ra ngoài.
Ở bên ngoài cơ thể hắn có một khối khí trong suốt bất quy tắc được hình thành.
Mặt ngoài khối khí không ngừng mọc ra những cây gai dài vô hình bất quy tắc, chỗ mũi nhọn nhất của những gai dài hơi sáng lên, giống như những ánh sao vậy.
Trên bầu trời cực cao có rất nhiều vì sao sáng lên giống như hô ứng từ xa với khối khí ngoài cơ thể hắn.
Thân Huyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Y cũng không dừng lại.
Chẳng qua là mười cái hô hấp, đã có hơi nước cực kỳ nồng đậm trực tiếp phất lên mặt y.
Đã đến Vị Hà.
Hơi nước nồng đậm đến từ mưa rơi và những con sóng mãnh liệt trên mặt sông, càng bắn tung tóe ra nhiều hơi nước.
Không giống như nước mưa tinh khiết rơi xuống từ trên bầu trời, hơi nước bắn tung tóe trên Vị Hà mang theo rất nhiều mùi tanh, là hương vị mà y càng thêm quen thuộc.
Dạ Sách Lãnh trở về từ trong mưa lớn trên Vị Hà, mà y lại chạy ra từ trong Trường Lăng, bước vào trong dòng sông lạnh lẽo kia ở trong cơn mưa cuối mùa đông này.
Y đạp sóng đi tới bên trên Vị Hà.
Bốn phía mênh mông.
Hơi nước và sương mù làm cho y không thể nhìn thấy cảnh hai bên bờ Vị Hà.
Sau đó y chợt ngừng lại, xoay người, đối diện với Trịnh Bạch Điểu vẫn đang đuổi theo như trước.
- Thì ra thủ đoạn tu hành của quận Giao Đông vốn có liên quan đến tinh thần nguyên khí này.
Y nhìn Trịnh Bạch Điểu, thần sắc có chút kỳ quái nói:
- Xem ra ngay từ đầu nàng cũng không hề tình cờ tiếp cận Ba Sơn Kiếm Tràng.
Trịnh Bạch Điểu có chút khó có thể hiểu được biểu tình trên mặt Thân Huyền lúc này, nhưng cũng chỉ lạnh nhạt nói:
- Trên đời này không có gì ngẫu nhiên cùng tất nhiên, chỉ tồn tại ở sự lựa chọn của mình.
Sau khi nói một câu này, trên mặt Trịnh Bạch Điểu xuất hiện thần sắc trào phúng, lão hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hoàng thành rồi nói tiếp:
- Ngươi đạt được ân thưởng của nàng mới ngồi vào vị trí Trung Hình lệnh này, nhưng nghe ý trong câu nói vừa rồi của ngươi thì ngươi cũng không hề toàn tâm toàn ý đối với nàng. Tâm phúc mà nàng bồi dưỡng ra cũng chỉ là như thế, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy có chút buồn cười. (ân thưởng là một từ tiếng Hán, nghĩa chỉ ban thưởng của triều đình.)
Thân Huyền lắc đầu, cười lạnh nhìn lão, nói:
- Lời ngươi nói cũng không chính xác, ta không hề được nàng ân thưởng, mà là xuất phát từ trao đổi mới ngồi vào vị trí này. Chỉ vì nhu cầu của nàng.
Thân Huyền dừng một chút, đưa mắt nhìn về phía Hoàng thành rồi nói tiếp:
- Nếu thật sự là người nàng xem như tâm phúc, vậy hôm nay nàng sẽ không để ngươi xuất hiện trước mặt ta, truy sát ta. Cũng giống như những người Ba Sơn Kiếm Tràng mà nàng thân cận năm đó, đối với nàng, ta chỉ là người thỏa mãn nhu cầu nhất thời mà thôi.
- Nếu đã có nhận thức như vậy, cần gì phải đau khổ giãy dụa?
Tất cả cảm xúc rõ ràng trên mặt Trịnh Bạch Điểu biến mất, lão nghiêm túc nhìn Thân Huyền.
Áo giáp thối rữa trên người Thân Huyền chậm rãi biến mất trong làn nước mưa cọ rửa, biến mất trước tiên chính là những cành lá khô và bụi bặm dính vào máu tươi, sau đó là một lớp máu tươi sền sệt.
Bởi vì mất máu rất nhiều cho nên cơ thể Thân Huyền hiện tại có vẻ lạnh lẽo như băng, hơn nữa cực kỳ tái nhợt, giống như thi thể đã bị ngâm trong Vị Hà rất lâu.
- Ba Sơn Kiếm Tràng đối với nàng mà nói là như nhau, ta cũng thế, cũng như quận Giao Đông đối với nàng mà nói thì cũng giống như vậy, lúc trước khác, hiện tại khác.
Thân Huyền nhìn Trịnh Bạch Điểu, chậm rãi nói,
- Người nắm giữ Trường Lăng là Nguyên Vũ và nàng, nếu muốn sống sót thật tốt ở Trường Lăng, vậy phải chứng minh mình hữu dụng đối với Nguyên Vũ, hoặc là có tác dụng đối với nàng.
- Hoặc có lẽ đối với cô ấy mà nói, quận Giao Đông bây giờ chỉ là xiềng xích mà thôi?
Trên người Thân Huyền xuất hiện một ít kiếm ý "mới mẻ", cỗ kiếm ý này vừa mới được phóng thích, dòng nước Vị Hà dưới chân y đã sôi trào như cháo nóng.
Ánh mắt Trịnh Bạch Điểu chợt kịch liệt lóe lên.
Lão ngửi được một tia khí tức nguy hiểm một cách khó hiểu.
Thân Huyền cũng không thích nói quá nhiều về chủ đề này, tựa như mục đích duy nhất chính là để cho áo giáp mục nát trên người đều tan biến đi. Sau khi tất cả đã không còn, lúc đó thân thể y sẽ có thể phóng thích ra nguyên khí tốt hơn, càng dễ dàng triệu hoán thủy ý tràn đầy trên mặt nước này.
Nhưng để cho lão không thể hiểu được chính là Thân Huyền mất đi áo giáp bảo hộ, y dựa vào cái gì để ngăn cản Tâm Niệm kiếm của mình?
- Ngươi cho rằng mình vô địch trong cùng cảnh, thế nhưng ngươi cũng không hề biết, sở dĩ ta đau khổ giãy dụa, chính bởi vì ta có lòng tin rằng chính bản thân có thể một mình thắng ngươi.
- Ngươi cho rằng mình có thể vừa xuất hiện đã quang huy vạn trượng giống như nàng, một mực lóng lánh như vậy ở Trường Lăng, chỉ tiếc ngươi và rất nhiều cường giả đi tới nơi đây chẳng qua đều là khách qua đường. Cũng chỉ là một mảnh lá rụng trong mưa gió đầy trời.
Giọng nói của Thân Huyền tiếp tục vang lên.
Khi hai chữ "Lá rụng" vang lên, kiếm ý của y đã phóng thích hoàn toàn, thân ảnh y hoàn toàn bao phủ trong mưa gió bao trùm mà đến.
Trong nháy mắt khi kiếm ý trên người Thân Huyền bị phóng thích, màu máu trên mặt Trịnh Bạch Điểu cấp tốc rút đi, trở nên tái nhợt như sắc mặt y.
- Đây là kiếm ý gì?
Lão ra tay còn nhanh hơn so với Thân Huyền, thế nhưng khi tâm niệm của lão vừa động, Niệm lực và chân nguyên của lão phóng thích tác động đến thiên địa nguyên khí, lại đều bị mưa gió này thổi đến vặn vẹo ngổn ngang.
Trong quá trình chân nguyên và thiên địa nguyên khí nâng đỡ tâm niệm của lão, lưu chuyển đến bên cạnh Thân Huyền, lập tức có một thanh phi kiếm bị thổi bay bốn phía ở trong mưa gió.
Bay bổng bốn phía có nghĩa đã chậm.
Giống như một thanh phi kiếm có thể trực tiếp xuất hiện bên người đối phương, hiện tại lại phải trải qua mưa gió vô song, như lá rụng bay về phía đối thủ.
Tất cả ưu thế của Tâm Niệm kiếm đã không còn tồn tại.
Đối với dùng kiếm mà nói, Tâm Niệm kiếm của Tâm Gian Tông đã bị kiếm ý mưa gió vô song của Thân Huyền phá vỡ!