Lão không phải là chưa từng nghĩ tới có thể dùng chiêu số như vậy để phá giải Tâm Niệm kiếm, nhưng sở dĩ lực lượng hiện ra lực phá hoại chính là bởi vì tụ tập vào một điểm, cô đặc đến cực hạn.
Một lượng lớn thiên địa nguyên khí chảy qua trong thiên địa này, nếu không thể hội tụ thì cũng không khác gì so với gió nhẹ phất qua mặt.
Trong thiên hạ này mỗi ngày đều có vô số người đánh bắt cá trong nước, đi lại trong gió, nhưng sẽ không bị dòng nước cắt ra, hay sẽ bị gió thổi thành mảnh nhỏ.
Kiếm ý bao trùm không gian càng lớn thì hiển nhiên lực lượng càng phân tán, thường thường chỉ có thể dùng để ứng phó với quân đội và Kiếm sư tầm thường.
Trường Lăng không có bất kỳ một bộ kiếm kinh nào có thể giống như kiếm ý mà Thân Huyền thi triển lúc này, đầy trời mưa gió mà kiên quyết vô song, phạm vi bao trùm rộng đến mức có thể cắt thiên địa nguyên khí và tinh thần nguyên khí từ trên bầu trời cao cao rơi xuống.
Đây tuyệt đối không phải là Kiếm kinh của Trường Lăng.
Thân Huyền chiếm được loại Kiếm kinh này từ chỗ nào?
Trong nháy mắt này, khuôn mặt tái nhợt đến cực hạn của Trịnh Bạch Điểu lộ ra vẻ hoàn toàn hiểu được, Thân Huyền vẫn luôn có lòng tin giết chết lão, sở dĩ phải bỏ ra cái giá lớn như thế để chạy trốn đến Vị Hà, cũng không phải là muốn mượn nước chạy trốn, mà chỉ muốn dựa vào hơi nước và mưa gió của con sông này, che dấu thủ đoạn y ra tay!
Chỗ sâu nhất trong con ngươi Trịnh Bạch Điểu xuất hiện một tia vẻ sợ hãi, bên trong một tiếng gào thét, chân nguyên trong cơ thể lão cũng điên cuồng phun ra mà không hề giữ lại chút nào.
Một đạo Niệm kiếm với tốc độ hình thành nhanh hơn mấy phần đang bay bổng trong mưa gió vô song.
Cùng lúc đó, toàn bộ thân thể của lão giống như thiên thạch bay ngược lên trời, dùng tốc độ kinh người bắn ra ngoài.
Chỉ cần có thể lao ra khu vực mưa gió bao trùm này, Tâm Niệm kiếm của lão sẽ có thể khôi phục uy lực vốn có, đồng thời ở trên cao, Thân Huyền dù có ra tay cũng không thể nào che giấu được ánh mắt của những Tu hành giả còn lại.
Trong tầm nhìn của lã, bầu trời kịch liệt tỏa sáng.
Chỉ cần thêm khoảng một hơi thở thì lão sẽ có thể lao ra trận mưa gió vô song này.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, chợt có hai đường ánh sáng xuất hiện phía dưới thân thể lão.
Hai đường sáng này tràn ngập khí tức kiên quyết và thô bạo, cũng không phải là kiếm quang, mà là ánh mắt của Thân Huyền!
Một tiếng "xùy" vang vọng, cũng là từ không sinh có, một mảnh bọt nước ngưng kết thành thanh kiếm mỏng manh lập tức sinh ra ở lòng bàn chân Trịnh Bạch Điểu, giống như hai ánh mắt này của Thân Huyền đã trực tiếp rơi vào trên chân lão.
Trên mu bàn chân Trịnh Bạch Điểu lập tức xuất hiện hai đường màu đỏ.
Trong nháy mắt này, hai bàn chân của lão bị đạo kiếm kia cắt đứt!
- Thiên Sinh Nhất Thủy!
Một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương, mang theo khiếp sợ cực độ và khó có thể tin phát ra từ giữa môi răng của lão.
Đây là tuyệt học của sư môn Dạ Sách Lãnh, thế nhưng từ đủ loại chuyện trước kia cho thấy Dạ Sách Lãnh chắc chắn là người thân cận với Ba Sơn Kiếm Tràng nhất trong những Tu hành giả quyền quý Trường Lăng hiện nay, mặc dù nàng thật sự trung thành với Nguyên Vũ, cũng không thể nào thân cận với chủ nhân Đại Phù Thủy Lao là Thân Huyền.
Song kinh hãi vô cùng chân thật lại nhắc nhở đây tuyệt đối là sự thật!
Trong tiếng gào thét thê lương, hai tay lão đồng loạt vung ra.
Trong không gian chật chội này, hai cỗ chân nguyên bàng bạc bỏ qua kiếm lý Tâm Niệm kiếm tuôn ra từ trong lòng bàn tay lão, trực tiếp dung hợp thiên địa nguyên khí biến thành hai thanh đại kiếm trong suốt như cột băng, đâm tới ánh mắt Thân Huyền.
Kiếm ý sắc bén đâm thẳng vào hai đồng tử của Thân Huyền, song trong nháy mắt phát hiện ra bí mật của Thân Huyền, Trịnh Bạch Điểu đã không chút nghĩ tới khả năng một mình giết chết y, lão chỉ muốn chạy ra khỏi Vị Hà.
Bởi vì mất máu rất nhiều cho nên khuôn mặt Thân Huyền vẫn tái nhợt đến cực điểm, song đôi mắt u lãnh của y vào lúc này lại xuất hiện vẻ tuyệt lệ. (tuyệt lệ: nghiêm túc và dứt khoát)
Y không lùi trái lại còn tiến tới, thân thể thoáng nhướng lên trên, ống tay áo tay phải vung lên đập xuống, mang theo một mảnh sóng nước cùng mưa gió cứng rắn đập nát một kiếm mà Trịnh Bạch Điểu thi triển ra, bên trong tiếng xé vải chói tai sau đó, y dùng thân thể của mình mạnh mẽ nhận một kiếm khác của lão.
Đồng tử của Trịnh Bạch Điểu kịch liệt co rút.
Một tiếng "coong" nổ vang.
Đạo kiếm này của lão cũng không thể đâm vào thân thể Thân Huyền, mà chỉ vỡ nát thành vô số mảnh ở trong va chạm kịch liệt!
Một mảnh hào quang u lãnh từ ánh phản quang độc đáo của kim loại mang theo tử ý chân chính tràn ngập thế giới nhận biết của y lúc này.
Cánh tay phải của Thân Huyền đã bị chặt đứt từ trận chiến Đại Phù Thủy Lao, song căn bản không ai nghĩ tới, y lại giấu một đoạn huyền thiết trong ống tay áo trống rỗng này! (huyền thiết: thép đen)
Đoạn huyền thiết này hiện tại lại như là cánh tay phải của y.
Y dùng "cánh tay phải" của mình, mạnh mẽ ngăn cản một kiếm của Trịnh Bạch Điểu!
Chấn động kịch liệt khiến cho đôi mắt của Thân Huyền trong nháy mắt đều phủ đầy tơ máu, đồng tử có chút hơi hơi phồng lên.
Thế nhưng động tác của y vẫn lạnh lùng và ổn định đến cực điểm.
Giữa ngón tay y kẹp một mảnh bọt nước, trong khoảnh khắc đã kéo thành sợi tơ, rồi biến thành một kiếm đâm vào khí hải của Trịnh Bạch Điểu.
Một tiếng nổ tung vang lên trong cơ thể Trịnh Bạch Điểu.
Nó giống như âm thanh từ vụ nổ của một chiếc bè da dê được thổi hơi qua giới hạn mà tạo thành.
Trịnh Bạch Điểu lần đầu tiên nghe thấy âm thanh như vậy.
Thì ra khí hải của một người bị đâm thủng mà nổ tung lại phát ra âm thanh như vậy.
Giờ phút này lão vô cùng hoảng sợ cho nên ý niệm như vậy theo bản năng hiện lên trong đầu.
Ngay trong nháy mắt sau đó, toàn bộ thân thể của lão lại thật sự giống như một chiếc bè da dê nổ tung, bắn tứ tung ra bên ngoài.
Máu thịt bị chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí nổ tung phá hủy thành sương mù trong nháy mắt, đồng thời thứ người ta cảm thụ được trong tích tắc này cũng không là huyết tinh, chỉ có vô số khí lưu xuyên thẳng qua bốn phía.
Thân Huyền kịch liệt ho khan.
Thân thể y cong lại, giống như một con tôm luộc thống khổ mà co giật rơi xuống bên dưới, phốc một tiếng đập vào mặt nước Vị Hà.
......
......
Trên bầu trời cao mà thị lực khó có thể nhìn tới, những ngôi sao vừa mới sáng lên nhanh chóng biến mất.
Trong thành Trường Lăng, có ba người cảm nhận được kết quả của trận chiến này trước tiên.
Hoàng hậu Trịnh Tụ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của nàng xuyên qua tia sáng mê ly rơi xuống Linh tuyền trước người, tựa như thấy được những ngôi sao kia tiêu tan, sau đó khóe miệng nàng xuất hiện một vệt ý cười.
Trường Lăng có rất nhiều người ăn nói có ý tứ, cho nên cũng cực kỳ khó thấy được nụ cười của bọn họ.
Thế nhưng nụ cười của nàng lại càng thêm hiếm thấy.
Không có quá nhiều người trên thế giới này nhìn thấy nụ cười của nàng.
Nhất là khuôn mặt vốn hoàn mỹ nhưng tràn ngập lãnh khốc lúc này lại nở rộ phơi phới, giống như đóa hoa nở rộ đến cực điểm bên trong máu tươi, kinh tâm động phách nhưng lại tràn ngập yêu dị.
Hai tên Tu hành giả áo bào vàng từng rời khỏi quận Giao Đông cùng Trịnh Bạch Điểu cũng đồng thời ngẩng đầu lên.
Một người trong số họ vừa mới tiến hành một cuộc đối thoại không vui với Trịnh Tụ cách đây không lâu, lúc này lão vừa lên một chiếc xe ngựa.
Khi cảm nhận được Trịnh Bạch Điểu ngã xuống, lão nhanh chóng lâm vào trong khiếp sợ mãnh liệt.
Còn có một Tu hành giả áo bào vàng cũng không ở Trường Lăng lúc này.
Hắn đội một chiếc nón tre, đứng ở mũi của một chiếc thuyền nhỏ đang trôi theo dòng nước chảy.
Phía trước thuyền nhỏ của hắn còn có một chiếc thuyền khác.
Người bị khí tức của hắn luôn luôn tập trung trên chiếc thuyền kia chính là một cánh tay trước kia của Hoàng hậu, một trong những tâm phúc mà nàng tín nhiệm nhất lúc trước, chính là cung chủ Vị Ương cung - Phan Nhược Diệp.
Hắn đã đi theo Phan Nhược Diệp mấy ngày, sở dĩ không vội ra tay cũng chỉ vì muốn như chim ưng, nghiền nát nhuệ khí của cô, để chuyện giết chết cô trở nên đơn giản hơn.
Trong mắt hắn và Trịnh Bạch Điểu, tính cả Tu hành giả áo bào vàng trong thành Trường Lăng lúc này, Thân Huyền và Phan Nhược Diệp đều chỉ là con mồi, mà bọn họ là thợ săn mang theo vũ khí sắc bén.
Thế nhưng hiện tại, một tên thợ săn là Trịnh Bạch Điểu đã chết.
Cái chết của lão làm cho lòng tin của hắn lúc này xuất hiện một chút dao động, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không lành.