Đúng lúc này, chiếc thuyền nhỏ vẫn luôn xuôi dòng phía trước cũng dừng lại.
Mũi thuyền vắt ngang trong cỏ chỗ nước cạn, cứ như vậy mà ngừng lại.
Trong cơn mưa tí tách tí tách, Phan Nhược Diệp vẫn an tĩnh ngồi ở trong khoang thuyền nhỏ chợt đi ra, dạo bước tới đuôi thuyền, chờ đợi con thuyền này của hắn đến.
Mặt sông nổi lên hơi nước mờ nhạt mang theo một sắc thái mông lung mà mộng ảo, khiến cho Phan Nhược Diệp mặc áo màu vàng nhạt giống như tiên nữ trong nước trong truyền thuyết.
Tu hành giả áo bào vàng đứng trên đầu thuyền nhỏ từ thượng nguồn trôi xuống có dáng người cao ngất, hai đôi nam nữ đứng trên thuyền nhỏ dần dần tiếp cận nhau như hòa mình với hơi nước lượn lờ lúc này, nếu được họa sĩ vẽ ra, chắc hẳn sẽ làm cho người ta cảm thấy giống như một đôi tình nhân cách xa nhau đã lâu ngày gặp lại.
Song dù hai người trên đầu thuyền bình tĩnh như vậy, nhưng cả hai đều hiểu hôm nay chính thức gặp nhau, cũng chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi nơi này.
- Thực ra ta cũng không thích giết người, ta luôn cảm thấy giết người nhất định phải mang theo chút tâm tình của mình, nếu không phải cừu hận, chính là đối phương làm cho mình không vui, hoặc có thể do khuôn mặt kẻ đó đáng ghét, làm cho người ta vừa thấy đã cảm thấy chán ghét.
Chiếc thuyền nhỏ của Tu hành giả áo bào vàng nhẹ nhàng dừng giữa dòng nước, lông mày nhíu chặt của hắn chậm rãi buông ra, hắn đưa mắt nhìn Phan Nhược Diệp, giống như người quen không mang theo bất kỳ lời mở đầu nào, chỉ tự mình chậm rãi nói,
- Khi ta mới bắt đầu tu hành lúc còn nhỏ, bất kể đọc truyện cổ tích hay là một số chuyện trong điển tịch ghi lại đều khiến ta luôn rất khó hiểu được, song phương nhất định phải phân sinh tử dường như đều rất thích nói chút lời nhảm nhí, nhưng khi ta lớn hơn một chút, bắt đầu thực sự giết người thì mới dần dần hiểu... Bởi vì giết người cuối cùng cũng không phải là chuyện gì đáng mừng, ý nghĩa thực sự của đối thoại chính là có thể giảm bớt loại cảm xúc không vui này, nhất là đối mặt với một đối thủ mà trước đây mình hoàn toàn chưa từng gặp, một người hoàn toàn xa lạ, gặp phải lập tức ra tay giết, sau đó đối mặt với một cỗ thi thể lạnh như băng chính là cảm giác thật sự nhạt giống như nước ốc, trống rỗng tịch mịch mà lạnh lẽo một cách khó hiểu, cho nên cần phải nói cái gì đó?
Sau khi nói xong những lời này, Tu hành giả áo bào vàng này khom người hành lễ với Phan Nhược Diệp, rồi lại bổ sung:
- Tại hạ là Trịnh Kinh Thành.
- Ta biết ngươi là ai.
Phan Nhược Diệp nhìn tên Tu hành giả áo bào vàng này, cũng rất giống như nhìn một người quen nói:
- Thích khách giỏi nhất của quận Giao Đông, một trong bốn Tu hành giả của nơi đó mà Trịnh Tụ kiêng kỵ nhất, khi hạm đội của vương triều Đại Tần mở tuyến đường biển hải ngoại, có không ít Tu hành giả cường đại trên những hòn đảo hải ngoại đã chết trong những lần ám sát của ngươi, nếu thực sự nói về quân công, vậy quân công của ngươi ít nhất sẽ không thuộc về Lương Liên. Ngươi làm việc cẩn thận nhất, không hề xem nhẹ một chút khả năng cản trở mình ra tay. Ngươi lúc trước vẫn luôn đi theo ta nhưng cho đến bây giờ mới nói những lời này với ta, đều là bởi vì ngươi không muốn để cho bất kỳ một ai trong bóng tối tạo thành ảnh hưởng khi mình ra tay.
- Ngươi rất thẳng thắn.
Trịnh Kinh Thành mím môi, nói tiếp:
- Chính bởi vì ngươi quá hiểu rõ Hoàng hậu và quận Giao Đông chúng ta, cho nên ngươi mới xếp hạng thứ hai trong danh sách nhất định phải chết. Thế nhưng ta không rõ, rõ ràng ngươi đã biết ý đồ của ta, vậy vì sao ngươi không tìm kiếm cơ hội ra tay trước trong mấy ngày ta đi theo ngươi? Dùng tu vi của ngươi không thể nào không tìm được một cơ hội để chiếm ưu thế.
Phan Nhược Diệp im lặng thật lâu không trả lời, khi cô lên tiếng lần nữa thì vẻ mặt lại hơi lạnh:
- Bởi vì ta đang suy nghĩ.
Trịnh Kinh Thành cực kỳ tự nhiên đặt câu hỏi:
- Suy nghĩ vấn đề gì?
- Ta đang suy nghĩ, nếu như hoán đổi vị trí của ta và Trịnh Tụ cho nhau, vậy khi gặp phải tình huống như thế, nếu như ta là Trịnh Tụ thì sẽ làm như thế nào.
Phan Nhược Diệp lạnh lùng nói:
- Ta đã suy nghĩ rõ ràng, nếu như bản thân không thẹn với lương tâm, mặc kệ đối phương có tin hay không thì nhất định sẽ tìm cách giải thích một chút, thế nhưng ta lại không thể đợi tới bà ấy phái người tới giải thích, lại chờ được người đến giết mình.
- Cho nên ta không ra tay trước, cũng có thể nói là đang chờ đợi, chờ xem bà ấy có tìm cách làm ra chuyện gì để ngăn cản ngươi giết ta hay không.
Phan Nhược Diệp cười lạnh, nhìn nơi Thân Huyền và Trịnh Bạch Điểu chiến đấu lúc trước, sau khi dừng một chút rồi nói tiếp:
- Kết quả chính là trận giết chóc đã bắt đầu, thế nhưng ta lại không hề nhân được bất kỳ lời giải thích nào của bà ta. Điều này chỉ có thể chứng minh một số suy đoán của ta là chính xác, bà ta biết sự thật thực sự không thể che giấu, vì vậy chỉ có thể mượn bàn tay của ngươi để loại bỏ ta.
Trịnh Kinh Thành nghiêm túc lắng nghe lời nói của cô, sắc mặt không có gì thay đổi, thậm chí còn mang theo một tia đồng tình,
- Suy đoán của ngươi hẳn là chính xác.
- Ngươi muốn nói nhiều một chút với ta chính là vì tâm tình của ngươi có chút dao động, hiển nhiên trận ám sát mà các ngươi nhằm vào người nào đó trong thành Trường Lăng đã thất bại. Chỉ là hiện tại ngươi mặc dù nói với ta nhiều như vậy, cũng đã một lần nữa xác định ta không có đường lui, nhưng chỉ sợ nói chuyện cùng ta sẽ không có lợi cho ngươi ra tay, ngược lại sẽ càng ảnh hưởng đến tâm tình và sự tin tưởng của ngươi.
Phan Nhược Diệp nhìn tên Tu hành giả cẩn thận nhất quận Giao Đông, cười lạnh:
- Bởi vì Tu hành giả quận Giao Đông như các ngươi mãi mãi thiếu đi một vài thứ so với chúng ta.
Lông mày Trịnh Kinh Thành nhảy lên, hắn trầm giọng nói:
- Là cái gì?
Phan Nhược Diệp nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Lần đầu tiên ta và Trịnh Tụ gặp nhau, trước khi bà ta dẫn ta vào Trường Lăng thì ta ở một sơn trấn bên ngoài Ba Sơn, đúng lúc đại quân giao chiến với Ba Sơn Kiếm Tràng, một đội mã tặc chạy trốn qua thôn xóm chúng ta đang ở liền thuận thế cướp bóc mấy sơn trấn xung quanh chúng ta một lần, người lớn trong sơn trấn gần như bị giết chết toàn bộ, chỉ có rất nhiều đứa bé thơ thân hình nhỏ bé có thể trốn ở một vài góc bí mật sống sót. Mà trong số những đứa bé sống sót, ta cũng thuộc một trong những người gầy yếu nhất. Để tranh giành chút thức ăn duy nhất còn sót lại, những đứa trẻ này đã trở thành những con sói tàn sát lẫn nhau, nhưng ta lại là người sống sót cuối cùng. (mã tặc: bọn cướp cưỡi ngựa)
- Lúc này nghĩ lại cũng thực sự quá trùng hợp. Cung nữ dưới trướng của bà ta lại không xuất hiện ở thời điểm khác, vì sao lại là lúc chúng ta tự giết lẫn nhau đến khi chỉ còn lại một mình ta mới theo đó xuất hiện.
Phan Nhược Diệp nở nụ cười,
- Rất nhiều Tu hành giả ở quận Giao Đông các ngươi cũng có thủ đoạn tu hành như vậy, nhưng giữa các ngươi và chúng ta lại có sự khác biệt quan trọng nhất, đó là các ngươi từ khi bắt đầu tu hành đã biết mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, các ngươi có thời gian rất dài để hoảng sợ, để vượt qua sự sợ hãi này cũng như để chuẩn bị. Nhưng chúng ta thì khác... chúng ta đột nhiên gặp phải những chuyện như vậy, chúng ta không có bất kỳ sự chuẩn bị nào khi gặp phải tình cảnh tuyệt vọng như thế. Cho nên các ngươi không có loại khí tức dũng mãnh bẩm sinh như chúng ta. Cho nên con sói sinh ra từ bầy chó sẽ khác biệt với sói đầu đàn trời sinh.
Trịnh Kinh Thành nhíu mày.
Nhưng Phan Nhược Diệp cũng không cho hắn thời gian nói chuyện, cô tiếp tục nói thẳng:
- Cho nên ngươi muốn lựa chọn thời cơ thích hợp nhất để mài mòn khí thế của ta, thế nhưng càng gặp tuyệt cảnh, ngược lại càng khiến ta có thể kích phát ra nhuệ khí của mình. Điều mấu chốt nhất chính là mấy ngày nay ta còn đang bận suy nghĩ một ít kiếm thế trên Kiếm kinh.
Khuôn mặt Trịnh Kinh Thành đột nhiên cứng đờ.
Phan Nhược Diệp nhìn hắn, trang trọng nói:
- Ta đang tìm hiểu một ít kiếm thế trên Trần Vương Kiếm kinh, hiện tại ta đã nghĩ hoàn toàn thông thấu.
- Cho nên ta nói những câu đối thoại về ta này sẽ không thể tiêu trừ một ít cảm xúc xấu của ngươi, chỉ khiến cho ngươi càng thêm không có lòng tin.
Phan Nhược Diệp nhìn Trịnh Kinh Thành vẫn chỉ im lặng không nói, đôi mắt yên lặng chợt biến thành đại dương trong bão táp, sát ý dạt dào:
- Đây chính là thời cơ ra tay mà ta vẫn luôn chờ đợi.