Trịnh Kinh Thành nhíu mày thật sâu, hắn cực kỳ không thích cảm giác như hiện tại.
Nếu không nắm chắc tuyệt đối thì không nên dễ dàng đi nếm thử.
Bất cứ người nào thì cũng chỉ có một sinh mệnh, mà hắn lại tiếc mạng hơn so với tuyệt đại đa số người tu hành trên đời.
Cho nên khi nghe những lời này của Phan Nhược Diệp, hắn không chút do dự bóp nát một món Phù khí đã rơi vào lòng bàn tay mình.
Vô thanh vô tức, mặt nước dưới thuyền lá của hắn và thuyền nhỏ trước mặt mãnh liệt lõm xuống.
Nguyên nhân của việc này đến từ thiên địa nguyên khí đột nhiên xuất hiện trong khu vực này.
Những thiên địa nguyên khí này từ trong tay hắn phóng thích khiến cho không khí chung quanh cơ thể hắn trở nên cực kỳ nặng nề.
Trong nháy mắt sau đó, những thiên địa nguyên khí này nở rộ ra bên ngoài, hóa thành từng đoàn mây trắng.
Một mảnh biển mây màu trắng vốn nên hiện lên trên trời, thế nhưng lúc này lại lấp đầy trong mảnh lưu vực con sông này.
Thân thể của Trịnh Kinh Thành và tất cả khí tức trong nháy mắt biến mất ở trong biển mây này.
Phan Nhược Diệp đứng giữa biển mây, không thể xác định được hắn lui về hay tiến tới, tuy trong đám mây trắng tràn ngập tầm mắt không có bất kỳ sát ý nào, nhưng cũng có thể khắp nơi đều là sát ý.
Nhưng mà thần sắc trên khuôn mặt cô lại không có chút thay đổi nào, khi những đám mây trắng này hiện ra, cách cô ứng phó cũng chỉ là đưa chân nguyên tràn vào trong một kiện Phù khí được nắm chặt trong tay trái.
Ngay lúc cô và Trịnh Kinh Thành đối thoại trước đó, tay trái của cô vẫn luốn ẩn giấu trong ống tay áo, món Phù khí này vẫn được cô nắm bên trong tay trái.
Trong thực tế đây là thời cơ mà cô thực sự muốn chờ đợi.
Thanh Phù khí này của cô cũng đang chờ đợi để gặp món Phù khí của Trịnh Kinh Thành.
Phù khí được cô nắm chặt trong lòng bàn tay trái là một viên Tinh cầu, càng chuẩn xác mà nói là một viên nội đan Hải thú được khắc rất nhiều Phù văn.
Viên nội đan bề mặt được khắc đầy Phù văn này hiện ra một loại màu cam sáng bóng, phức tạp giống như gấm hoa rực rỡ. Tổng thể nội đan hiện ra màu lam nhạt, trở nên cực kỳ trong suốt, nhưng bên trong lại giống như có vô số đường nước đang lưu động.
Khi chân nguyên của cô theo Phù văn tràn vào trong viên nội đan này, nó lại phát ra một tiếng "xùy" vang nhẹ, tất cả màu sắc lập tức biến mất, trở nên trong suốt tuyệt đối, vô số sợi thiên địa nguyên khí ngưng tụ như dòng nước chảy cũng bắn ngược ra từ trong tay cô.
Những thiên địa nguyên khí này xuyên qua giữa mây trắng, mây trắng trong nháy mắt biến mất, nở rộ thành từng quang ảnh trùng trùng điệp điệp.
Bóng hình Trịnh Kinh Thành xuất hiện trong tầm mắt cô một lần nữa, ngay trên bờ phía trước cô, quang ảnh trùng trùng điệp điệp dường như hấp thu lấy ánh sáng, khiến cho mảnh thiên địa nhỏ nơi cô và Trịnh Kinh Thành đứng càng thêm sáng ngời, cũng khiến cho bóng hình hắn càng trở nên rõ ràng trong mắt cô.
Nhưng mà Trịnh Kinh Thành không nhìn thấy cô.
Khuôn mặt hắn giống như khi Tâm Niệm kiếm của Trịnh Bạch Điểu bị Thân Huyền phá vỡ, trở nên vô cùng tái nhợt.
Phù khí mà hắn thi triển là Thương Hải Bạch Vân phù, là thứ đặc biệt mà duy nhất chỉ quận Giao Đông có, hơn nữa là Phù khí mà Tu hành giả cấp bậc như hắn mới có thể có được, trân quý đến cực điểm. Song Phan Nhược Diệp lúc này không biết lại kích phát loại Phù khí cường đại nào đó, ngược lại đã rút đi thiên địa nguyên khí mà Phù khí này của hắn phun trào ra, kết thành các loại quang ảnh ở bên ngoài cơ thể hắn.
Bên trong những quang ảnh này có những hòn đảo cao lớn, có mặt biển, có những chiếc thuyền khổng lồ trôi nổi trên mặt biển, thậm chí còn có những thành phố lơ lửng trên bầu trời.
Đây là ảo ảnh có thể ngẫu nhiên thấy được trong chuyến đi thuyền trên hải vực.
Phù khí này của Phan Nhược Diệp giống như trực tiếp chuyển một cái ảo cảnh tới, đập vào quanh người hắn. Loại Phù khí này chỉ có thể dùng nội đan của một ít cự thú biển sâu trong truyền thuyết mới có thể chế thành.
Cho dù là quận Giao Đông thì cũng không có nội đan cự thú như vậy, không có Phù khí như thế, hắn không thể hiểu được vì sao Phan Nhược Diệp lại có loại Phù khí này.
Mà điều làm cho hắn sợ hãi nhất chính là món Phù khí này chỉ có tác dụng khi Thương Hải Bạch Vân phù của hắn được kích phát.
- Sao ngươi biết được ta có Thương Hải Bạch Vân phù, sao có thể đoán được ta sẽ dùng cái Phù khí này!
Hắn hoảng sợ nhìn quang ảnh hư ảo chung quanh, lớn tiếng kêu to.
Một hơi thở trước đó, Phan Nhược Diệp vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, thế nhưng hiện tại tầm mắt và nhận biết của hắn đều bị những quang ảnh hư ảo này ngăn cản, ngược lại biến thành tình huống hắn không nhìn thấy cô ta ở nơi nào.
Trả lời tiếng kêu to này của hắn chính là một đường kiếm quang.
Một đạo kiếm quang mỏng mà nhẹ nhàng giống như một mảnh lá rụng rơi xuống phía sau người hắn, lại giống như một mảnh quầng sáng rơi xuống trong bụi cây.
Một cỗ khí tức bản mệnh cường đại theo đó sinh ra.
Trong tay Trịnh Kinh Thành chợt có một thanh kiếm bản mệnh màu đỏ tươi.
Thanh kiếm bản mệnh này của hắn là dùng một loại san hô huyết trong biển sâu chế thành, loại san hô huyết này sinh trưởng dưới đáy biển không biết bao nhiêu vạn năm mới mọc ra một tấc, chẳng những kết cấu cực kỳ cứng rắn, hơn nữa bản thân chính là vô số hài cốt san hô cùng vật chất trong nước biển tích tụ mà thành, mang theo loại thiên địa nguyên khí đặc biệt, hơn nữa đã được nguyên khí bản mệnh của hắn nuôi dưỡng rèn luyện nhiều năm, đạo kiếm bản mệnh này chỉ vừa mới xuất hiện trong tay hắn đã trút xuống một đạo kiếm khí tự nhiên như một cơn thủy triều chân chính.
Trịnh Kinh Thành vung kiếm, dễ dàng chém nát một đường kiếm quang đánh tới.
Nhưng kiếm bản mệnh lại không cách nào xé nát quang ảnh hư ảo chung quanh cơ thể hắn.
Lại có một đường kiếm quang hiển hiện ở quang ảnh một chiếc thuyền lớn phía trước hắn, đánh tới.
Trịnh Kinh Thành lại vung kiếm, dễ dàng chém đứt một đường kiếm quang này.
Song lại có một đường kiếm quang lộ ra ở một bên, lập tức đánh tới.
Hắn lại vung kiếm chém đứt, nhưng mà lại có kiếm quang khác hiển hiện, những ảo cảnh bao phủ hắn tựa như vĩnh viễn sẽ không biến mất, cho nên những kiếm quang này gần như sẽ không hề ngừng lộ ra.
Màu máu trên môi hắn lặng lẽ rút đi, trắng bạch không gì có thể sánh được.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Phan Nhược Diệp vang lên trong ánh sáng hư ảo bốn phía, truyền vào tai hắn,
- Ngoại trừ những lời ta nói với ngươi lúc trước ra, mấy năm nay Tu hành giả của quận Giao Đông các ngươi còn xem nhẹ mấy chuyện quan trọng nhất. Chính là mấy năm này trôi qua các ngươi quá an nhàn sung sướng, đều hưởng thụ quyền thế cùng hào quang ở dưới bóng râm của Trịnh Tụ. Các ngươi không hề đối mặt với nguy cơ lớn lao trong mỗi giờ mỗi khắc giống như Tu hành giả Trường Lăng, hơn nữa toàn bộ Tu hành giả Trường Lăng đều không thích người của quận Giao Đông các ngươi. Cho nên các ngươi càng có được quyền thế, càng phong quang, thì càng là công địch của người tu hành Trường Lăng.
- Công địch của Tu hành giả Trường Lăng? Là Dạ Sách Lãnh?
Trịnh Kinh Thành dù sao cũng là một trong vài người ở quận Giao Đông mà ngay cả Trịnh Tụ cũng kiêng kỵ nhất, chỉ từ mấy câu nói của Phan Nhược Diệp tiếp tục đả kích lòng tin của hắn, đã nhạy bén nắm được một số tin tức.
Trong lòng hắn sinh ra ý lạnh vô cùng, khiến cho hai tay đều trở nên có chút lạnh lẽo cứng đờ.
Từ khi hắn và đám người Trịnh Bạch Điểu chính thức cất bước tiến vào Trường Lăng, toàn bộ quyền quý Trường Lăng đều duy trì trầm mặc, nhất là Ty thủ Giám Thiên Ty Dạ Sách Lãnh biểu hiện ra vẻ giống như sợ hãi bọn họ đến, không hề phát sinh bất kỳ tiếp xúc nào với bọn họ.
Song ngoại trừ hạm đội Đại Tần đến nay còn ở hải ngoại ra, cũng chỉ có Dạ Sách Lãnh là chém giết rất nhiều yêu thú cường đại ở biển sâu nơi đó, cho nên mới có thể có được Phù khí được chế thành từ nội đan như vậy!
Trước đó hắn đã cảm nhận được Trịnh Bạch Điểu ngã xuống.
Mà hiện tại hắn ám sát Phan Nhược Diệp trái lại đã từng bước rơi vào trong kế hoạch của đối phương, tất cả những chuyện liên quan đến lần đi lại ở Trường Lăng này của quận Giao Đông, nếu như hoàn toàn bại trận, ngược lại là bởi vì nữ tử kia nhìn qua sợ hãi bọn họ nhất, giống như bất cứ chuyện gì cũng không liên quan gì đến mình!
Cho đến lúc này hắn mới bắt đầu thực sự tỉnh ngộ, thu hồi sự khinh miệt đối với Trường Lăng.
Hắn mới rốt cục hiểu được, vì sao những cựu quý tộc quyền quý ngày xưa vẫn luôn coi môn phiệt quận Giao Đông là đồ nhà quê.
Thế nhưng trả giá cho sự tỉnh ngộ như vậy cũng không khỏi quá lớn.