Trận chiến giữa Trịnh Kinh Thành và Phan Nhược Diệp diễn ra cách Trường Lăng rất xa, nhưng không phải tất cả những người tu hành đều không thể cảm nhận được.
Bởi vì tu hành công pháp chân nguyên giống nhau, đồng thời tu vi lại đủ cường đại, cho nên nam tử áo bào vàng ngồi ở trong xe ngựa lăn bánh trong mưa phùn ở Trường Lăng vẫn có thể cảm nhận được kết quả trận chiến giữa Trịnh Kinh Thành và Phan Nhược Diệp.
Y không thể nào biết được quá trình giao thủ giữa hai người, nhưng lại có thể cảm nhận được được khí cơ của Trịnh Kinh Thành rốt cuộc đã biến mất.
Quận Keo Đông đều có sự chú ý nhất định đối với những Tu hành giả nổi tiếng, thậm chí là những chốn tu hành mới nổi ở Trường Lăng, bao gồm cả một ít học sinh vừa mới bắt đầu tiếp xúc tu hành lại có biểu hiện rất tốt.
Bọn họ có mấy gian nhà kho, bên trong đó chất đầy tư liệu tường tận của Tu hành giả mà bọn họ chú ý chặt chẽ.
Hơn nữa bọn họ đều có đánh giá tỉ mỉ đối với Tông sư trên Thất Cảnh.
Đánh giá của quận Giao Đông chỉ sợ là đánh giá có uy quyền nhất trong toàn bộ thế giới người tu hành, bởi vì từ rất nhiều năm trước, khi Trịnh Tụ tiến vào Trường Lăng thì quận Giao Đông đã thực hiện ước định với nhóm tài tuấn trẻ tuổi cùng thời với nàng, như quỹ tích phát triển, tu vi tiến cảnh của những tài tuấn trẻ tuổi này, phần lớn đều cực kỳ chuẩn xác với sự đánh giá của quận Giao Đông.
Trong đánh giá của quận Giao Đông, việc Trịnh Bạch Điểu giết Thân Huyền và Trịnh Kinh Thành giết Phan Nhược Diệp đều là chuyện tuyệt đối không có bất kỳ sơ hở nào.
Bất kể đứng từ bất kỳ phương diện nào mà xem, Thân Huyền và Phan Nhược Diệp đều không phải là Tu hành giả cùng đẳng cấp với Trịnh Bạch Điểu, Trịnh Kinh Thành.
Quận Giao Đông xác định Thân Huyền là mục tiêu phải giết chết đầu tiên, nguyên nhân lớn nhất là đổi lấy lợi thế trầm mặc của quyền quý Trường Lăng.
Đây là sự cân bằng giữa các quyền quý.
Thân Huyền là cự đầu mới sinh, tổn hại đến lợi ích của rất nhiều người ở Trường Lăng, thế nhưng y lại là cánh tay của Hoàng hậu, cho nên ngoại trừ người của quận Giao Đông ra, những quyền quý còn lại ở Trường Lăng cũng không dám động đến y.
Quận Giao Đông vốn không muốn Hoàng hậu Trịnh Tụ quá mức cường đại, cho nên đối với bọn họ và quyền quý ở Trường Lăng mà nói thì giết chết Thân Huyền là lợi ích kép.
Phan Nhược Diệp được xác định là mục tiêu nhất định phải giết chết thứ hai, đầu tiên là bởi vì cô từng là tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu, biết được quá nhiều bí mật của quân Giao Đông, hơn nữa cô cũng biến thành lục bình vô chủ sau khi rời khỏi Hoàng hậu, ngay cả Mặc Thủ Thành có chút quan hệ sâu xa với cô cũng đã chết, cho nên giết cô sẽ không khiến cho bất kỳ bên nào cảm thấy bất mãn.
Từ một độ cao nào đó mà xem, Thân Huyền và Phan Nhược Diệp chính là phải chết.
Song hiện tại, Thân Huyền và Phan Nhược Diệp còn sống, mà Trịnh Bạch Điểu và Trịnh Kinh Thành thì không còn.
Trong cuộc nói chuyện bí mật giữa Trần Giám Thủ và Dạ Sách Lãnh, hắn từng đề cập tới việc có ba người từ quận Giao Đông tới cho Dạ Sách Lãnh nghe, song quận Giao Đông bắt đầu chính thức bước lên sân khấu Trường Lăng, đương nhiên không thể nào chỉ có ba người tới.
Sở dĩ nói là ba người, cũng đã nói rõ sức nặng của ba người này đã đủ ảnh hưởng đến kết cấu Trường Lăng.
Nhưng hiện tại lại chỉ còn một mình nam tử áo bào vàng trong xe ngựa này.
Trận chiến giữa Phan Nhược Diệp và Trịnh Kinh Thành chỉ là cuộc quyết đấu một chọi một giữa người tu hành, mà quận Giao Đông lại chỉ dựa trên lòng tin tuyệt đối với Trịnh Kinh Thành,thế nhưng giết Thân Huyền ở Trường Lăng thì bọn họ lại làm ra vô số an bài, cho nên người có thể phá giải sát cục này cũng đã âm thầm điều động không biết bao nhiêu lực lượng.
Bởi vì rất nhiều phương diện lực lượng của Trịnh Tụ trùng hợp với quận Giao Đông, cho nên động tác của nàng không thể nào gạt được bọn họ, vì vậy người âm thầm phá giải sát cục này cũng không phải là Trịnh Tụ, mà là một gã khổng lồ mà quận Giao Đông vẫn chưa hề ý thức được.
Từ khi nào Trường Lăng lại có thêm một cự đầu có được lực lượng cường đại như vậy, hơn nữa còn giấu được cả quận Giao Đông?
Trên phương diện mưu lược thì chuyện này có vẻ cực kỳ đáng sợ, song nam tử áo bào vàng này hiện tại cũng không vì vậy mà kinh hoảng, y còn đang yên lặng suy tư.
Nội dung mà y suy tư vẫn là giết người như trước.
Y hiện tại đang suy nghĩ, vẫn nên đi giết người nào thì mới có thể hoàn toàn vãn hồi lại cục diện hiện tại.
Ý nghĩ lúc này của y cũng chỉ sợ có mỗi người của quận Giao Đông và Trịnh Tụ mới có thể lý giải.
Bởi vì y không chỉ là một Tu hành giả có bối phận cao nhất, cũng lớn tuổi nhất trong ba người này, đồng thời y cũng là Tu hành giả đáng sợ nhất trong ba người, thậm chí là cả quận Giao Đông.
Y có một cái tên rất cường hãn và khí phách, Trịnh Hổ Sa. (Hổ Sa: cá mập hổ)
Quận Giao Đông giáp biển, lấy biển để sinh tồn.
Mà ở trong biển, cá mập hổ hung tàn chính là bá chủ, là danh từ đồng nghĩa với giết chóc.
Nhưng muốn giết ai thì là cả một vấn đề.
......
Xe ngựa vẫn chậm rãi lăn bánh trong mưa phùn ở Trường Lăng, Trịnh Hổ Sa yên lặng mà nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Thế nhưng trong thế giới nhận biết vô cùng nhạy cảm của y lại chợt xuất hiện một chút tạp âm.
Đối với Tu hành giả như y mà nói, cho dù dùng toàn bộ tinh thần để suy nghĩ về vấn đề quan trọng, nhưng đều có thể cảm nhận rõ ràng được bất kỳ biến hóa rất nhỏ nào trong vòng vài trăm trượng quanh người minh trong mọi thời điểm, có thể cảm giác được hình dạng của bất kỳ một giọt nước nào biến hóa khi bắn tung tóe trên mặt đất, có thể cảm nhận được bất kỳ hoạt động nào của một con côn trùng, thậm chí có thể cảm nhận được được rễ cây cỏ trong bùn đất, hấp thu nước mưa như thế nào, cùng với dòng nước đó chảy xuôi ra sao trong hệ thống rễ.
Khi tiếng tạp âm này vàng lên, y đã "nhìn thấy" nguồn gốc nơi nó phát ra.
Đó là một Kiếm sư dựa người vào cửa sổ một lầu trà cách đó trăm trượng.
Một thanh phi kiếm mỏng manh không chuôi trượt xuống từ trong ống tay áo của Kiếm sư kia, rơi vào trong mương nước dưới cửa sổ, sau đó thanh kiếm này giống như một con cá nhanh chóng bơi trong dòng nước này, nhanh mẽ xuyên qua môi trường trong đó, sau đó kiếm ý lập tức chỉ thẳng chiếc xe ngựa của y.
Trịnh Hổ Sa nhíu mày.
Hành động đánh lén của Kiếm sư có tu vi như thế thậm chí còn không khiến cho y có quá nhiều hứng thú.
Y vươn tay ra khỏi chiếc xe ngựa tối tăm này, làm ra một động tác cực kỳ đơn giản - giống như là đang nắm tay.
Trong không khí trước người Kiếm sư ngồi ở cửa sổ cách xa trăm trượng kia đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy.
Màn mưa bay trong vòng xoáy này càng làm cho nó trở nên vô cùng rõ ràng.
Kiếm sư thao túng phi kiếm trong nháy mắt nhìn thấy vòng xoáy này, gã chỉ cảm thấy cỗ lực lượng vòng xoáy xoay tròn kia đã thấm vào trong tâm mạch của mình.
Gã thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không có kịp biến hóa, toàn bộ tâm mạch đã bị một cỗ lực lượng cường đại vặn thành một đoàn. (tâm mạch: trái tim và mạch máu)
Gã cúi đầu vô lực mà chết đi.
Máu tươi điên cuồng phun trào ra từ trong miệng gã, dọc theo vách tường lầu trà rơi xuống mương nước phía dưới.
Mà thanh phi kiếm kia còn cách xe ngựa hơn mười trượng, giờ phút này đã mất đi lực lượng duy trì, tựa như một mảnh lá cây nhẹ nhàng trôi nổi một lúc ở trong nước, sau đó im ắng chìm vào trong bùn mương nước.
Một thích khách ám sát còn chưa ra tay, trái lại đã bị y đánh chết, song hiện tại Trịnh Hổ Sa lại không hề có cảm xúc đắc ý.
Y từ từ thu hồi tay lại, ngẩng đầu lên.
Y đang nghĩ giết người, nhưng bây giờ lại có người muốn giết y.
Điều này dường như có chút buồn cười, nhưng lại tuyệt đối không thể cười.
Có mấy tiếng kinh hô vang lên, xe ngựa vốn lăn bánh không nhanh không chậm vội vàng ngừng lại.
Trên con đường phía trước xe ngựa chợt có một nam tử mặc áo vải như tháp sắt.
Hai tay của gã ôm một cây trụ Huyền thiết lớn đến mấy người cùng ôm, ngay trong một tiếng quát lớn như tiếng sét, gã trực tiếp ném ngang cây trụ huyền thiết này về phía xe ngựa! (Huyền thiết: thép đen)