Sắc mặt Trịnh Hổ Sa hờ hững, trong lòng nhanh chóng xác định mình cần giết rất nhiều người mà không phải là một người.
Nam tử áo vải giống như cột sắt này trong nháy mắt ném trụ sắt đã bộc phát ra tất cả chân nguyên và thiên địa nguyên khí tích súc trong cơ thể, cộng thêm Thần lực trời sinh, cũng có thể coi là dị chủng bên trong thế giới người tu hành, trên chiến trường chắc chắn có thể phát huy tác dụng phá trận cường đại, thậm chí có thể giết chết mấy Kiếm sư điều khiển phi kiếm ở bên ngoài chỉ trong tích tắc.
Người tu hành như vậy là nguồn lực quý giá trong quân đội, cho dù những Hầu phủ kia dùng những Tu hành giả như vậy, để cho gã chết ở trong đường phố Trường Lăng, thì bọn họ cũng không thể gánh vác lửa giận đến từ Hoàng cung.
Tên Kiếm sư lúc trước kia, cộng thêm nam tử áo vải đang chính thức cản đường trong giờ phút này để cho y xác định có một trận sát cục cực kỳ khủng bố vây quanh mình.
Cũng giống như y không cách nào suy đoán ra tên cự đầu mới sinh ở Trường Lăng kia là ai, y hiện tại cũng không thể nào đoán được rốt cuộc là ai dám bố trí sát cục như vậy để thử giết mình.
Nhưng trong khoảnh khắc này, y đã thực sự làm ra lựa chọn.
Khi Trịnh Bạch Điểu và Trịnh Kinh Thành chết, quận Giao Đông tiến vào Trường Lăng đã không thể nào có kết thúc ôn hòa, không còn bất kỳ chỗ trống nào để thay đổi.
Đối với y mà nói, nếu như thoát khỏi Trường Lăng thì điều đó có nghĩa là quận Giao Đông mãi mãi không thể thay thế vị trí của Trịnh Tụ ở nơi này nữa.
Vì vậy y quyết định đánh cược vào thẻ đánh bạc cuối cùng.
Nhìn mình sẽ bị giết chết, hay là y sẽ giết đến khi người bố trí sát cục như vậy sợ hãi, giết đến khi đối phương không cách nào gánh chịu được hậu quả do tổn thất như vậy mang đến.
- Rốt cuộc là người nào?
Khi nam tử áo vải như cột sắt này ngang nhiên ra tay trên đường lớn, vậy có thể khẳng định Trường Lăng đã xuất hiện một cự đầu mới, người hơn xa cả bản thân Trịnh Hổ Sa.
Khiếp sợ nhất chính là Trần Giám Thủ của Thần Đô Giám.
Chức trách của Thần Đô Giám chính là giám sát người tu hành trong thành Trường Lăng, cho nên nếu có một cự đầu mới sinh ra như vậy, gã chắc hẳn phải là người phát hiện đầu tiên.
Nhưng mà ngay cả hắn cũng không biết là ai phá sát cục quận Giao Đông giết Thân Huyền.
Song hiện tại, hắn lại không thể biết được những Tu hành giả ngang nhiên ám sát Trịnh Hổ Sa này đến từ đâu.
Cây trụ huyền thiết khổng lồ bay bổng trên không trung, khiến cho trong lòng rất nhiều người sinh ra hàn ý lạnh như băng.
Khi cái bóng phía trước của cây huyền thiết khổng lồ này bao phủ trên đầu xe ngựa, gió mạnh cuốn theo đã khiến cả chiếc xe ngựa đều kêu lên cót két, có loại cảm giác gần như tan thành từng mảnh, mà Trịnh Hổ Sa chỉ lạnh lùng vươn tay trái ra một lần nữa.
Tay trái của y nhẹ nhàng vươn về phía trước, ấn một cái.
Dường như không mang theo bất kỳ lực lượng cường đại nào, thế nhưng cây trụ huyền thiết trước mặt kia chợt trầm xuống, hung hăng nện vào trong gạch đá trên đường phố.
Xung lực cực kỳ khủng bố khiến cho một mảnh đất rất lớn lại bị nhấc lên như mảnh giấy yếu ớt.
Đối với việc khống chế lực lượng thì Trịnh Hổ Sa đã cường đại và tinh xảo đến cực điểm, mặc đất bị nhấc lên chỉ cách đầu xe một thước đã dừng lại, bắt đầu nổ vỡ, phun trào khói bụi và mảnh vụn.
Tay Trịnh Hổ Sa khẽ ấn xuống cũng không hề tiếp tục hạ thấp nữa, ngón tay của y chỉ khẽ búng lên.
Một mảnh vụn xuyên qua bụi bặm, điên cuồng gia tốc, bốc cháy lên, rồi mang theo ánh sáng chói mắt, hào quang có thể so với ánh sáng của kim cương.
Một tiếng "phốc" trầm đục.
Mảnh vụn sáng đến chói mắt này mang theo tia sáng thật dài trên không trung, trong tích tắc đã xuyên thấu qua trán nam tử áo vải như cột sắt kia.
Trong nháy mắt tiếp theo, đầu lâu của gã mãnh liệt nổ tung, những mảnh vụn kia hóa thành khói bụi mang theo nhiệt độ cực cao, thiêu đốt tất cả máu thịt thành tro tàn.
Tên nam tử áo vài này biến thành một cỗ thi thể không đầu, đứng ở ngay giữa đường.
Chân nguyên trong cơ thể gã vốn đã hao hết trong một kích vừa rồi, hoàn toàn không còn lực tái chiến, Trịnh Hổ Sa cũng có thể không cần lãng phí chân nguyên để giết chết địch nhân như gã.
Tuy nhiên đó không phải là tùy hứng.
Đó là thái độ.
Đây là thị uy.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, một mũi tên từ phía tây bắn tới.
Đó là một mũi tên, chứ không phải một thanh kiếm.
Một đường ánh tên này đến từ phía tây, nhưng không hề rơi vào trong xe y đang ngồi, mà đánh về phía tên phu xe đang ngồi trước đầu chiếc xe.
Trên đầu xe vang lên một tiếng gào thét.
Có kiếm quang sáng lên.
Trong tay phu xe dâng lên khí tức bản mệnh, một đạo kiếm quang màu đỏ tươi chém về phía đường ánh tên này.
Mặc dù chỉ là phu xe lái xe cho y, thế nhưng gã cũng đã là một kiếm sư đáng giá được khen ngợi.
Cũng không có quá nhiều người dưới Thất Cảnh ở Trường Lăng có thể tiếp được một kiếm này.
Thế nhưng một đường kiếm quang màu đỏ tươi này hoàn toàn không có khả năng chém trúng đường ánh tên kia.
Kiếm quang xuyên qua trong quang ảnh mà đuôi tên lưu lại.
Trong ánh mắt hoảng sợ của tên phu xe này, cơ thể gã nổ tung ra bên ngoài.
Một tiếng "ầm" nổ tung.
Xe ngựa nhổng lên phía trước.
Tên phu xe và đầu xe đều biến mất hoàn toàn.
Ngón tay trái của Trịnh Hổ Sa khẽ run lên một chút.
Mí mắt trái của y cũng hơi hơi nheo lại.
Trong nháy mắt đó, y đã cảm nhân được sự cường đại của một mũi tên này, cũng muốn xuất thủ ngăn cản một mũi tên này.
Y xác định mũi tên này của đối phương chỉ là đáp trả lại lần thị uy trước của mình.
Song y vẫn chưa kịp phản ứng như cũ.
Nhưng tâm cảnh dao động cũng chỉ tồn tại ở trong một cái chớp mắt.
Y để cho nguyên khí bên trong lòng bàn tay trái rung động tuôn ra bên ngoài.
Toa xe dễ dàng bị xé rách như mảnh giấy, vặn vẹo như sóng nước, sau đó biến thành một phiến tro bay khuếch trương ra bên ngoài.
Toa xe cũng biến mất.
Trịnh Hổ Sa đang đứng giữa đường.
Sau đó y ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh mặt trời trên không trung chợt ảm đạm trong chớp mắt.
Bởi vì có một đường ánh tên vô cùng chói mắt, thậm chí che lấp cả ánh sáng gay gắt của mặt trời.
Đường ánh tiễn này chính thức bắn về phía y.
Trịnh Hổ Sa đưa mắt nhìn đường ánh tiễn này, trên mặt đột nhiên nở rộ ra một ý cười lạnh.
Y dùng một loại tư thái cường hãn khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung mà vươn tay trái ra, nắm chặt đường ánh tiễn kia.
Mũi tên đối diện với lòng bàn tay y.
Một nguồn sức mạnh mênh mông phun ra từ lòng bàn tay của y phun trào ra ngoài.
Chung quanh mũi tên phát ra tiếng rít chói tai khiến màng nhĩ con người nhói nhói.
Đây là thanh âm quỷ khóc sói gào.
Thế nhưng tốc độ của đường ánh tên này còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với thanh âm, hiện tại thanh âm vang lên theo ánh tên, đã cho thấy tốc độ của nó bắt đầu chậm lại.
Khi còn cách giữa lòng bàn tay y còn có mấy thước, đường ánh tiễn này chợt dừng lại.
Nó giống như một tia lửa đập vào một bức tường băng rất dày.
Ánh tên như vạn sợi kim tuyến, cực kỳ tinh xảo nở rộ ra bên ngoài, lộ ra phần thân của mũi tên.
Đây là một mũi tên màu xanh đậm, toàn thân được chế tạo từ vàng nguyên chất, ngay cả lông đuôi cũng không ngoại lệ.
Chỗ đầu mũi tên không ngừng bạo phát ra từng đoàn gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, thế nhưng lại không thể nào tiến thêm.
Trong nháy mắt tiếp theo, lực lượng ở phần thân sau không ngừng va chạm về phía đầu mũi tên, khiến cho mũi tên vàng óng này liên tiếp vỡ vụn ra, lơ lửng như hạt bụi dưới áp lực do nguyên khí cường đại trong lòng bàn tay Trịnh Hổ Sa tuôn ra, sau đó bị ép thành một đoàn theo năm ngón tay của y co vào, biến thành một quả cầu tròn trịa.
Trịnh Hổ Sa nhẹ nhàng nắm quả cầu vàng óng này, hiện tại hào quang của mũi tên lúc trước vẫn còn đang nở rộ ra bên ngoài.
Y giống như bắt được một ngôi sao trời chân chính.
Loại khí thế này tựa như là Thiên thần thực sự.
Thế nhưng thần sắc trên khuôn mặt y lúc này cũng rất cổ quái, y nhìn quả cầu này, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Vậy mà còn có người Sở?