Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 556 - Q6 - Chương 57: Gia Biến

Q6 - Chương 57: Gia biến Q6 - Chương 57: Gia biến

*Biến cố trong gia đình

Hình cảnh tay y cầm sao trời lúc này uy mãnh và cường hãn đến cực điểm, ba người từ quận Giao Đông đến nơi này đều là Tông sư Thất Cảnh không tầm thường, là tồn tại khiến Hoàng hậu Trịnh Tụ cùng với hai tướng đều cực kỳ kiêng kỵ.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, cho dù bọn họ làm việc ở bên trong quy củ nhất định, nhưng đều làm cho những quyền quý này kiêng kỵ giống như những Tu hành giả của Triệu Kiếm Lô hay Bạch Sơn Thủy tạo ra trong những năm trước.

Thuần túy lấy tu vi mà nói, ba người này vốn đã đại biểu cho lực lượng cường đại nhất của quận Giao Đông, đều đã vượt qua Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ ở Lộc Sơn hội minh trước đó.

Trịnh Hổ Sa lại là người mạnh nhất trong ba người này, mặc dù Trịnh Bạch Điểu cho rằng mình có thể vô địch cùng cảnh, nhưng tuyệt đối không liệt Trịnh Hổ Sa ở bên trong những người này.

Bởi vì trong mắt Trịnh Bạch Điểu, Trịnh Hổ Sa cũng không phải là Tu hành giả cùng cảnh giới với lão, cho dù Trịnh Hổ Sa vẫn chưa hoàn toàn phá cảnh, bước vào Bát Cảnh.

Có vài người tu luyện công pháp khác biệt, thiên phú cũng không giống nhau sẽ tạo thành lực lượng chân nguyên của bản thân và số lượng chân nguyên tích góp bên trong cơ thể hoàn toàn khác biệt với Tu hành giả bình thường.

Vương Kinh Mộng năm xưa là một trong số đó, mà Trịnh Hổ Sa bây giờ cũng là một người như vậy.

Đối mặt với một mũi tên vừa rồi, dùng tu vi của y thì hoàn toàn có thể lựa chọn cách đơn giản hơn, càng ít hao tổn chân nguyên, càng không có khả năng tổn thương đến phương thức ứng đối của chính mình.

Y cần lập uy.

Y cần làm cho toàn bộ Trường Lăng, nhất là khiến cho rất nhiều Tu hành giả nhận lệnh đến ám sát mình trong vài hơi thở ngắn ngủi đã hoàn toàn nhìn thấy thực lực của y. Y không muốn những Tu hành giả có tu vi không chênh lệch quá nhiều so với mình đều đồng loạt gia nhập chiến đấu, dù sao cả đàn kiến cũng đủ để gặm nuốt xong bọ cánh cứng có hình thể lớn hơn mình rất nhiều lần, cho nên y phải dùng thủ đoạn kiêu ngạo cường liệt nhất để cho những Tu hành giả không phải là tử sĩ rời khỏi trận chiến đấu này.

Tuy nhiên đây không phải là kết quả tốt nhất mà y muốn đạt được.

Kết quả tốt nhất mà y muốn nhìn thấy chính là gã cự đầu âm thầm bố cục kia sau khi nhìn thấy lực lượng mà y bày ra, trong đầu sẽ hoàn toàn bỏ đi ý niệm muốn giết chết y.

Nhưng một gã Tiễn sư cường đại như vậy lại đến từ nước Sở, cho thấy lực lượng bị điều động đã vượt xa tưởng tượng của y.

......

Hào quang trên quả cầu vàng óng ánh trong tay nhanh chóng biến mất.

Nơi đường đi xa xa bị mưa phùn bao phủ ở cuối tầm mắt phía trước người y lại vang lên tiếng bước chân rõ ràng.

Tiếng bước chân rất thanh thúy, có thể nghe rõ ràng chỉ có một người đang chậm rãi đi đến, nhưng lại làm cho tất cả phòng ốc trong ngõ hẻm này đều run rẩy.

Trịnh Hổ Sa hé mở đôi môi.

Lông mày của y nhíu lại thật sâu.

Mặt đất rung động theo hai chân không ngừng truyền vào thân thể y, mỗi một khối máu thịt nhỏ bên trong thân thể y đều theo đó chấn động, tác động đến tâm mạch của y đều thoáng có chút không thoải mái.

Y cần chậm rãi hô hấp thổ nạp để phá vỡ áp lực đến thực chất của đối thủ.

Cũng cũng đúng lúc này, bầu trời lại chợt ảm đạm.

Tên Tiễn sư làm y kiêng kỵ tiếp tục bắn tên.

Mũi tên lần này mang theo một loại lực xuyên thấu khủng bố, đầu mũi tên và thân tên có cấu tạo độc đáo, mũi tên tự do xoay tròn với tốc độ cao, nhưng thân tên lại ổn định đến cực điểm, hơn nữa phù văn trên thân tên không ngừng tụ tập thiên địa nguyên khí trong phi hành cấp tốc, mỗi khi tiến thêm một đoạn khoảng cách trên không trung, lại dẫn phát một lần nguyên khí nổ tung, mà mỗi một lần nổ thì mũi tên lại giống như nhảy vọt biến mất trên không trung, sau đó lại chợt xuất hiện.

Trịnh Hổ Sa hít sâu một hơi.

Tay trái của y làm ra một động tác ném cực kỳ đơn giản, quả cầu kim loại bị y nhẹ nhàng nắm kia nổ tung tạo thành một đạo sóng khí xoắn ốc trước người y, sau đó biến mất trong nháy mắt.

Lần thị uy của y trước đó không chỉ là đối với riêng người bố trí sát cục này, mà còn phóng thích ra một tin tức rõ ràng đối với người bắn tên này: "Nếu ta là một Kiếm sư, trong tình huống không dùng kiếm bản mệnh mà chỉ dùng tay đã có thể nắm được mũi tên của ngươi, vậy ta đương nhiên có năng lực giết chết ngươi ở bất cứ khoảng cách nào.

Ở trên một mái nhà cách y cực xa, một gã Tiễn sư cao gầy mặc áo xanh cầm trường cung màu xanh đậm, dây cung còn đang chấn động với tần số cực kỳ cao.

Động tác vung mạnh tay trái của Trịnh Hổ Sa vừa mới hoàn thành, quả cầu kim loại kia đã phát ra một tiếng "oanh" xuất hiện trước người y, trong nháy mắt này quả cầu kim loại giống như ngưng đọng trên không trung, song nguyên khí bốn phía quả cầu kim loại lại hiện ra màu vàng óng, như một đóa hoa hướng dương khổng lồ đang nở rộ.

Khoảng không đối diện tên Tiễn sư áo xanh này bị lực lượng trên quả cầu kim loại này nở rộ bức bách tạo thành một thanh trường kiếm trong suốt bằng nguyên khí, mũi kiếm cực kỳ chuẩn xác đâm vào ngực gã.

Tiễn sư áo xanh nhìn kiếm khí đâm vào ngực mình, đồng tử kịch liệt co rút lại, thế nhưng sắc mặt gã lại không có bất kỳ thay đổi nào, thân thể cao gầy trong nháy mắt này có vẻ vô cùng mềm mại, giống như cành dương liễu uốn lượn trong gió.

Một tiếng "bành" vang vọng, trường cung màu xanh đậm trong tay gã không hiểu sao lại đã bay ra ngoài, một cỗ lực lượng mà gã khó có thể địch nổi tiếp tục rơi vào trên người gã, khiến thân thể gã bay ngược ra sau, hung hăng phá nát mặt nhà, đâm vào trong một mảnh tường vụn.

Thân thể tên Tiễn sư áo xanh này rung động như dây cung, bắt đầu ho ra máu, nhưng gã cuối cùng vẫn còn sống.

Cũng trong nháy mắt này, tiếng bước chân rõ ràng liên tục vang lên trên con đường dài trước người Trịnh Hổ Sa chợt biến mất.

Một cái bóng người giống như trực tiếp từ trên trời nhảy xuống, gió mạnh quanh người trực tiếp tạo thành một khoảng trống thật lớn ở trên bầu trời, cuốn cơn mưa bên trong hẻm này đến xa xa.

Ánh tên lúc trước khiến cho ánh sáng vốn đã u ám trong mưa càng thêm ảm đạm, mà lúc này người này đến lại khiến cho bầu trời không còn che lấp, nhanh chóng sáng ngời lên.

Trịnh Hổ Sa ngẩng đầu nhìn lên cao.

Y nhanh chóng thấy rõ bóng hình tên Tu hành giả từ xa lướt tới, giờ phút này lại giống như trực tiếp từ trên trời nhảy xuống.

- Tứ thúc?

Hô hấp của y chợt dừng lại, giữa môi răng lại cố nặn ra hai chữ, như tiếng sắt thép ma sát vang lên.

Đây là một lão già.

Trên mặt già nua đã tràn đầy nếp nhăn, thậm chí còn mọc ra đốm màu đen đặc hữu cho sự lão hóa của người già.

Song hiện tại kiếm ý từ trên người lão giả này đáp xuống lại cường đại đến mức giống như Thiên phạt. (Thiên phạt: hình phạt của trời)

- Hóa ra là người một nhà... Suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là cuộc chiến nội bộ.

Khóe miệng Trịnh Hổ Sa toát ra ý tự giễu, tay phải của y trong nháy mắt này cũng nâng lên, nắm nhẹ giữa trời!

"Ầm" - một tiếng nổ lớn.

Bầu trời hiện ra một mảnh vàng óng.

Phía trên đầu Trịnh Hổ Sa xuất hiện một cái sừng rồng màu vàng.

Hào quang màu vàng óng như thác nước cuốn ngược lên trên, thân thể của lão giả từ trên bầu trời nhảy xuống bị bắn bay trong nháy mắt này, biến thành một chút điểm nhỏ trên không trung.

- Long Giác kiếm, ngươi quả nhiên là Tu hành giả mạnh nhất quận Giao Đông. (Long giác: sừng rồng)

Trong Hoàng cung thanh tịch, Trịnh Tụ ngẩng đầu nhìn phiến ánh sáng màu vàng kia, nàng mang theo tán thưởng chân chính, lạnh lùng nói nhỏ một câu.

Lúc giọng nói của nàng vang lên, trong không trung cực cao mà thậm chí Tu hành giả quận Giao Đông cũng không thể cảm nhận được lại có một ngôi sao ảm đạm chợt lóng lánh một cái, một cái Tinh hỏa cực nhỏ rơi xuống.

Một cỗ thiên địa nguyên khí mờ nhạt từ đó sinh ra, trong nháy mắt đã thấm vào trong bùn của mương nước con hẻm này.

Trong bùn mương nước dọc theo con hẻm này cũng có một thanh phi kiếm đang yên tĩnh nằm bên dưới.

Thanh phi kiếm không chuôi này đến từ trận sát cục kia, chính là đồ vật của tên Kiếm sư vô danh đã bị Trịnh Hổ Sa giết chết trước tiên.

Thanh phi kiếm chìm trong bùn này hiện tại đang cách Trịnh Hổ Sa rất gần.

Khi Trịnh Hổ Sa vung sừng rồng màu vàng ra, dùng một kích chém bay lão giả đang từ trên bầu trời rơi xuống thì thanh tiểu kiếm mỏng manh này bay lên, mang theo tốc độ khó có thể tưởng tượng, trong nháy mắt đâm vào sau lưng Trịnh Hổ Sa, sau đó xuyên ra từ ngực y.

Một tiếng "xùy".

Một cỗ sóng khí kèm theo sương máu phun ra từ ngực Trịnh Hổ Sa.

Trịnh Hổ Sa kịp phản ứng theo trực giác, sừng rồng màu vàng rơi xuống, phát ra một tiếng "đinh", thanh tiểu kiếm mỏng manh kia đã bị chém thành rất nhiều mảnh, song cùng lúc đó, Trịnh Hổ Sa nở nụ cười cay đắng, đầu chợt rũ xuống.

Bình Luận (0)
Comment