Trịnh Hổ Sa cúi đầu xuống, hai chân dần dần không chịu nổi sức nặng của bản thân, chậm rãi quỳ trên mặt đất.
Thanh tiểu kiếm mỏng manh kia xuyên qua tâm mạch của y, bất kể là Tu hành giả thuộc cảnh giới nào, theo lý hiện tại đều đã chết đi.
Song Trịnh Hổ Sa lúc này lại còn chưa chết.
Thậm chí trên con đường này hoàn toàn yên tĩnh lại, khi tất cả thiên địa nguyên khí bạo loạn hoàn toàn biến mất, tiếng mưa tí tách đã thống trị nơi này, nhưng y vẫn đang còn sống.
Trận chiến này đã kinh động đến không biết bao nhiêu người, nhưng khi chiến đấu chấm dứt thì lại không có ai dám đi vào con hẻm nơi đây.
Nước mưa cuốn trôi đi vết máu.
Máu tươi trên người thi thể không đầu đối diện y cũng bị rửa sạch hoàn toàn, máu thịt trở nên tái nhợt như bông liễu.
Trong ngõ nhỏ cực kỳ tĩnh mịch này rốt cục có tiếng bước chân truyền đến.
Một chiếc ô che mưa bằng giấy mỡ bò vòng qua cỗ thi thể không đầu kia, nhẹ nhàng đi tới
Người cầm ô là một đứa bé mặc áo bào màu vàng, gã đang che mưa cho một lão nhân rất già.
Lão nhân già nua này chính là tên Tu hành giả phảng phất tựa như từ trên trời nhảy xuống trước đó, nhưng lại bị Trịnh Hổ Sa dùng một kiếm đánh bay đến nơi nào không biết.
Hiện tại lão đã không còn uy thế như lúc trước, tinh thần có chút uể oải, đang dùng một tấm khăn gấm che miệng, liên tục ho khan.
Kèm theo tiếng ho khan, không ngừng có bọt máu giống như bệnh nhân ho lao thấm ra từ giữa môi và răng của lão.
- Cố một hơi không chịu chết đi, khổ cực a?
Lão nhân này đi tới chỗ mà Trịnh Hổ Sa cúi đầu mới có thể nhìn thấy vị trí mũi chân lão, mang theo một chút cảm khái thực sự, nhẹ giọng nói.
- Khổ cực.
Trịnh Hổ Sa không ngẩng đầu lên được, y nhìn mũi chân của lão nhân này, có chút đắng chát nói:
- Nhưng Tứ thúc, có chút lời không nói rõ ràng thì thật sự chết không nhắm mắt.
Lão nhân trầm mặc mấy hơi thở, sau đó nói:
- Không biết có bao nhiêu người chết không nhắm mắt ở Trường Lăng này, không chỉ có mỗi mình ngươi, mà ngươi cũng nên hiểu rõ rằng ta hiện tại đến nơi này nói chuyện với ngươi, chỉ bởi vì ta biết một kiếm ngươi chém ta vừa rồi còn chưa dùng hết sức.
- Thế nhưng ngoài chuyện đó ra thì chúng ta vẫn là người một nhà. Ngài là người chủ sự trong gia đình, hơn nữa còn là người mà ta đã dõi theo rất lâu từ khi còn nhỏ.
Hào quang trong mắt Trịnh Hổ Sa lại ảm đạm thêm mấy phần,
- Trịnh Tụ sắp đặt rất khéo léo, chỉ lãng phí tính mạng của hai tên Tu hành giả, nhưng cuối cùng có thể hình thành ra sát cục như vậy, còn chọn thời cơ khống chế một kiếm đâm ta ngay thời điểm ngài hấp dẫn một kiếm kia của ta. Nếu không phải nhìn thấy ngài ra tay với ta thì tâm thần cũng sẽ không chấn động như thế, nếu không phải một kiếm này của nàng khiến cho ta không thể kịp thời cảm nhận được, ta cũng sẽ không chậm hơn chút nào. (Chủ sự: người đứng đầu giải quyết công việc trong gia đình)
Lông mày của lão nhân áo bào vàng khẽ rung động, lão cúi đầu nói:
- Ngươi nói là sự thật, ta thừa nhận lợi dụng thủ đoạn này có chút không quang minh chính đại.
Trịnh Hổ Sa không để ý đến những lời này của lão mà chỉ nói tiếp:
- Trịnh Tụ có thể dùng một kiếm như vậy, chắc hẳn nàng cuối cùng cũng đã chiếm được Tục Thiên Thần Quyết... Nhưng Tứ thúc, ngài cũng nên hiểu rõ, mặc kệ như thế nào thì ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn giết nàng.
Lão nhân áo bào vàng trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Ngươi quá mạnh, cho nên nếu ngươi không chết thì rất nhiều chuyện chỉ cần ngươi không đồng ý, sẽ không thể nào thành công được.
Trịnh Hổ Sa không tranh cãi gì thêm, chỉ có chút gian nan đáp lại vấn đề này:
- Nhưng ta chết đi, Trịnh Bạch Điểu và Trịnh Kinh Thành đã không còn, đây thực sự là kết quả mà các ngươi muốn nhìn thấy? Quận Giao Đông vốn cường đại, bây giờ lại trở nên nhỏ yếu.
Lão nhân áo bào vàng lắc đầu.
Lần này lão không hề do dự, thần sắc cực kỳ kiên định và nghiêm túc.
- Quận Giao Đông không hề trở nên nhỏ yếu, mà sẽ càng thêm cường đại.
Lão nhìn Trịnh Hổ Sa, nói:
- Muốn để cho Trịnh Tụ và quận Giao Đông thực sự liên hợp thành một thể thì chỉ có hai loại lựa chọn, một loại là lựa chọn của ngươi, một loại là lựa chọn của chúng ta. Ý chí tất cả lực lượng của quận Giao Đông và của nàng hòa làm một, lực lượng cùng đặt về một chỗ. Mà điều quan trọng nhất chính là chúng ta không giống như ngươi, chúng ta nghĩ nàng sẽ mạnh mẽ hơn ngươi.
Sau khi dừng một chút, lão nói tiếp:
- Sau này không còn Trịnh Tụ và quận Giao Đông, mà chỉ có mỗi Trịnh Tụ.
- Thật sự là một đám người điên.
Trịnh Hổ Sa nở nụ cười,
- Nàng là người điên, các ngươi cũng là như vậy, nếu như cuối cùng các ngươi chết sạch, chỉ có một mình nàng ngồi hưởng thụ thành tựu, các ngươi cũng không thèm để ý sao?
Lão nhân áo vào vàng khẽ gật đầu, nghiêm túc trả lời:
- Nếu muốn đạt được chút thành tựu lớn thì đều phải mang theo chút điên cuồng.
- Từ ý nghĩa nào đó mà nói, mặc dù quận Giao Đông chúng ta lần này tổn thất rất nhiều Tu hành giả cường đại, song tất cả lực lượng lại quy về một điểm một lần nữa, không còn những ý kiến khác biệt, đây mới là thời điểm quận Giao Đông chúng ta mạnh nhất từ trước đến nay.
Lão nhìn Trịnh Hổ Sa cười đến mức trong miệng mũi phun ra máu, một hơi cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán, khẽ gật đầu làm lễ.
......
"Ngài cuối cùng cũng chết."
"Chết ở trên tay ta, chết ở trên tay người được ngài dạy bảo ra, cho nên ngài không nên phẫn nộ mà nên kiêu ngạo."
Sâu trong Hoàng cung thanh lãnh, Hoàng hậu Trịnh Tụ vẫn luôn đứng sau Linh tuyền nhìn phía trên con hẻm nơi khí tức Trịnh Hổ Sa đoạn tuyệt, khẽ lẩm bẩm.
Khuôn mặt của nàng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt lại nhộn nhạo ra thần thái động lòng người.
Thần thái này tràn ngập hào quang bởi vì vui mừng thực sự.
Từ khi nàng bắt đầu tu hành, trên đỉnh đầu đã bị bao phủ vô số bóng ma.
Những bóng ma này đã quy hoạch ra cuộc đời của nàng, áp đảo phía trên ý chí của nàng, và những bóng ma này đã hủy hoại những điều mà chúng không muốn nhìn thấy.
Cho đến khi nàng tiến vào Trường Lăng, trở thành Hoàng hậu thì những bóng ma này mới dần dần ít đi, nhưng Trịnh Hổ Sa có tu vi và chiến lực thậm chí còn cường đại hơn nàng, cho nên y có được tiếng nói rất lớn ở quận Giao Đông, đồng thời vẫn là một bóng ma lớn nhất bao phủ trên đỉnh đầu nàng.
Cho đến hiện tại, rốt cuộc ngay cả bóng ma lớn nhất cuối cùng cũng đã tiêu tan.
Bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là quận Giao Đông, mà nơi đó cũng chính là nàng.
Ý chí của nàng chính là ý chí của quận Giao Đông!
......
Hoàng Chân Vệ đứng ở chỗ cao nhất vọng lâu, từ xa xa nhìn Trịnh Hổ Sa chết đi.
Cùng với gã xem xong toàn bộ quá trình này còn có những tướng thủ vọng lâu lạnh lùng như sắt kia.
Ngoại trừ tên cự đầu mới sinh ngăn cản Trịnh Bạch Điểu giết chết Thân Huyền ra, trong thành Trường Lăng đã không còn có thêm cự đầu mới sinh thứ tư.
Cái chết của Trịnh Hổ Sa chỉ là một cuộc gia biến. (gia biến: thay đổi trong nội bộ gia đình)
Chỉ cần trả cái giá khá nhỏ để giết chết một Tu hành giả cường đại như vậy trên đường phố, tất cả những người nhìn thấy và sau này sẽ biết được trận gia biến này, chỉ sợ cũng sẽ không hề cảm thấy lực lượng của quận Giao Đông suy yếu quá nhiều, mà chỉ cảm thấy nữ chủ nhân Trường Lăng này càng thêm cường đại.
Đây thực sự là thị uy.
Nhắc nhở tất cả mọi người một lần nữa hiểu được nàng lãnh khốc và cường đại đến mức nào.
Hoàng Chân Vệ biết nàng đã bị đả kích rất nhiều trong mùa đông vừa qua, nhưng tất cả mọi người đều không nhìn thấy cử động và phản kích của nàng, chỉ sợ có một số người đã cho rằng nàng ngoại trừ điên cuồng vô dụng ra, đã không còn năng lực phản kích.
Song cuộc phản kích của nàng hóa ra cũng đã bắt đầu.
Dẹp yên bên trong trước tiên.
Trước khi trận đánh mùa xuân sắp bắt đầu, một tay nàng đã hoàn toàn nắm giữ quận Giao Đông!
Hoàng Chân Vệ vẫn duy trì trầm mặc.
Nhưng hô hấp của gã lại không tự chủ được có chút hỗn loạn.
Dường như gã cảm nhận được một con cự thú hoàn toàn giãy thoát khỏi lồng giam.