Mùa xuân đang đến.
Khi vương triều Đại Tần không còn cố ý che dấu sự điều động tấp nập của quân đội, trên thực tế cuộc chiến giữa hai vương triều Đại Tần và Đại Sở đã bắt đầu.
- Không để Triệu Mộc lĩnh quân thì khó có thể khiến kẻ dưới phục tùng.
Sâu trong Hoàng cung đất Sở, Triệu Hương Phi yên lặng nhìn Lâm Chữ Tửu ngồi ở phía trước mình, nói:
- Ta hiểu hậu phương còn quan trọng hơn so với tiền tuyến, nhưng dù sao hắn cũng là tướng tài thích hợp thống lĩnh đại quân nhất, trăm vạn đại quân phụ thuộc, lực lượng của cả một nước cho nên không thể nào giao cho người khác, càng không thể nào để các ngươi dẫn quân.
Lâm Chử Tửu đã không còn ở trong thủy lao, lúc này y mặc áo xanh, có vẻ sạch sẽ sảng khoái không thể miêu tả bằng lời.
- Đương nhiên sẽ không từ chúng ta dẫn quân.
Y nhìn Triệu Hương Phi, mỉm cười rồi nói:
- Bởi vì người dẫn quân sẽ là ngươi.
Triệu Hương Phi giật mình, lông mà hơi nhíu lại,
- Do ta thân chinh, để Triệu Mộc ổn định hậu phương, nhưng trước khi Kim Qua quân của Hướng Diễm chưa trở về, nếu dựa theo kế hoạch của ngươi thì sẽ có không ít thất bại, lòng quân khó ổn định, chỉ sợ sẽ càng sinh loạn.
Lâm Chữ Tửu nói:
- Mặc kệ quá trình như thế nào, chỉ cần nhanh chóng giành được đại thắng trong chiến dịch mang quyết định do ngươi thân chinh, vậy ngươi sẽ nhận được uy tín tối cao.
Triệu Hương Phi suy nghĩ một chút,
- Nếu đã như vậy, không bằng làm triệt để hơn một chút.
Lâm Chử Tửu tò mò nhìn nàng,
- Ta không hiểu triệt để hơn là như thế nào.
Triệu Hương Phi nói:
- Nếu như một số chiến dịch nhất định có khả năng thất bại rất lớn, vậy cần để cho những người luôn phản đối ta xuất hiện trong những trận chiến đó.
Lâm Chử Tửu ngẩn người, sau đó cảm thán nói:
- Không thể phủ nhận, chuyện nữ nhân làm còn dứt khoát hơn so với nam nhân rất nhiều.
......
- Dựa vào gì mà không cho ta dẫn quân, lệnh ta ở lại hậu phương giúp nàng giết người?
Trong trướng lớn thuộc quân doanh của vương triều Đại Sở, tên tướng lĩnh mặc chiến giáp màu đen cười lạnh:
- Cho dù ta đồng ý, cho dù ta yên tâm, những người khác cũng sẽ như thế sao?
Tên tướng lĩnh mặt mày lạnh lùng, dáng người thon dài, hai hàng lông mày hẹp dài rất dễ nhìn này chính là Triệu Mộc, người được vương triều Đại Sở công nhận là biết chỉ huy đại quân và hành quân đánh giặc nhất.
Hắn cũng họ Triệu, nhưng là người quận Viên Dương sinh ra và lớn lên ở vương triều Đại Sở, trên người không có bất kỳ quan hệ gì với Triệu Hương Phi.
Trong nhiều năm đã qua, hắn luôn là nơi tạo dựng lòng tin của rất nhiều tướng lĩnh hàng đầu vương triều Đại Sở.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, mệnh lệnh của Triệu Hương Phi cũng cần phải được hắn đồng ý.
Hiện tại hắn đương nhiên không đồng ý.
Thế nhưng cũng đúng lúc hắn cười lạnh thành tiếng với vài tên tâm phúc dưới trướng, hắn lại cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc đang đến gần.
Hắn có chút kinh ngạc thu nụ cười lại, đứng thẳng người lên, sau đó khom người hành lễ thật sâu với người đang vén màn trướng, nói:
- Lão sư.
Đây là một lão nhân cực kỳ già nua, ngay cả mái tóc cũng đã như tuyết trắng.
Mấy gã tướng lĩnh quân đội cao cấp trong doanh trướng này cũng khiếp sợ đến khó có thể nói thành lời khi thấy lão nhân này xuất hiện.
Triệu Mộc sở dĩ có thể nhanh chóng tiến vào cấp cao trong quân đội, nguyên nhân quan trọng nhất bởi vì hắn là đệ tử đắc ý nhất của "Quân thần" Lý Phược của quân Sở ngày xưa.
Mà lão nhân trước mặt hiện tại chính là Lý Phược đã ở ẩn nhiều năm.
Càng làm cho những người này khiếp sợ chính là y phục lão nhân này mặc trên người hiện tại không phải là thường phục bình thường, mà là chiến giáp nặng nề.
- Nếu như lão sư ngài dẫn quân, đệ tử đương nhiên tin phục.
- Người dẫn quân đến tiền tuyến sẽ không phải là ta, ta và ngươi cùng ở lại hậu phương giúp nàng giết người.
- Vì sao?
Triệu Mộc sau khi nghe được câu trả lời ngoài dự liệu lại đột nhiên ngẩng đầu, ra vẻ khó hiểu nhìn lão sư của mình.
Lý Phược nhếch miệng cười nhìn hắn, vẫn thô kệch như lúc trị quân trước kia,
- Vì sao cái gì?
Triệu Mộc hơi do dự một chút, đứng thẳng người, cũng không hề che dấu,
- Đệ tử lo lắng.
- Cũng không phải là hơn thua của bản thân trên chiến trường... Người của Ba Sơn Kiếm Tràng vốn là người biết đánh trận nhất thiên hạ.
Hắn không chờ đợi Lý Phược trả lời, mà chỉ nhìn thẳng ánh mắt lão, nói tiếp:
- Nhưng Đại Sở trước mắt rốt cuộc là Đại Sở của người nào?
Lý Phược nhìn đệ tử đắc ý nhất của mình, chậm rãi thu nụ cười lại, cũng răn dạy một câu cực kỳ đơn giản:
- Ngu xuẩn!
Triệu Mộc sửng sốt.
Mấy gã tướng lĩnh trong doanh trướng này cũng như vậy.
- Cho dù là ngươi thì cũng đã biết được quan hệ giữa nàng và Ba Sơn Kiếm Tràng, biết nàng theo một ý nghĩa nào đó cũng được coi là người của bọn họ, chẳng lẽ tiên đế không biết ư?
Lý Phược dùng ánh mắt như thấy thằng ngu nhìn Triệu Mộc, giọng nói hơi lạnh lại,
- Đến bây giờ mà ngươi còn chưa nghĩ rõ, tiên đế truyền vị cho Ly Lăng Quân, không phải bởi vì tin tưởng hắn, mà vì tin tưởng Triệu Hương Phi?
Cả người Triệu Mộc chấn động, lập tức nói không nên lời.
- Nếu tiên đế đã yên tâm giao Đại Sở vào tay nàng, ngươi còn lo lắng gì nữa?
Lý Phược cười lạnh, nói:
- Không có sắc đẹp của người phụ nữ nào có thể mê hoặc tiên đế, có thể làm cho ngài thực sự yên tâm, ngoại trừ tình yêu chân chính.
- Tiên đế yêu nàng, mà nàng cũng yêu ngài ấy, chỉ có loại tình cảm chân thành nhất trên thế gian này mới có thể khiến Tiên đế an tâm để cho nàng ngồi vào vị trí như vậy. Mà không phải là xuất thân, tu vi hay lực lượng của nàng.
Lý Phược hơi nheo mắt lại, nhìn thẳng Triệu Mộc, sau đó chậm rãi nói:
- Vì tiên đế và vương triều này, nàng đã trả cái giá chắc chắn không ít hơn ngươi, cho nên ngươi... cứ yên tâm.
......
......
"Từ trước đến nay chỉ có ép người lương thiện làm kỹ nữ, chưa từng nghe nói ép người dẫn quân đánh trận!"
"Ta chỉ biết thưởng cá ngắm hoa, đi dạo "yên nhai liễu hạng", chơi bời lêu lổng mới là bản sự lớn nhất của ta." (yên nhai liễu hạng: phố kỹ nữ ngày xưa)
"Ta muốn gặp Triệu Hương Phi!"
"Triệu yêu phi. .....sao ngươi dám làm thế với ta!"
Một gian viện lớn kính cổng cao tường bị trọng binh vây quanh lại không ngừng có tiếng rống lớn vang lên, dần dần biến thành tiếng thét chói tai thê lương.
Một gã nam tử trung niên mập mạp mặc y phục bằng gấm, quanh người có hơn mười thanh phi kiếm bay lượn, trên mặt trắng nõn lộ ra vết thương, miệng đầy máu tươi nhưng lại không ngừng kêu to thê lương.
- Đừng kêu nữa.
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên ngoài thính đường này.
Tiếng kêu của nam tử trung niên mập mạp này đột nhiên dừng lại, gã mở to hai mắt, kinh hỉ nhìn Triệu Mạt xuất hiện trước mắt,
- Triệu Mạt, ngươi tới vừa đúng lúc, mau giúp ta...
- Ta sẽ không giúp ngươi.
Triệu Mạt lắc đầu, cắt ngang lời nói của gã,
- Không chỉ có một mình ngươi sẽ tới biên cảnh, rất nhiều người trong đô thành này cũng sẽ giống như ngươi.
- Ý ngươi là sao?
Nam tử trung niên mập mạp này ngây người, một lúc mới kịp phản ứng lại, giận tím mặt, hô lớn,
- Triệu Mạt, ngươi thế mà lại quỳ rạp xuống dưới váy Triệu yêu phi kia.
Triệu Mạt xoay người không thèm để ý tới.
Nam tử trung niên mập mạp này càng tức giận, gã mắng to:
- Triệu Mạt, mẹ ngươi là nữ tì, chị em với mẹ của yêu phi trong kỹ viện, trách không được các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu.
- Chém.
Triệu Mạt lên tiếng.
Khi hai chữ này ra khỏi miệng hắn, một gã tướng lĩnh cấp cao đi theo bên cạnh đã xoay người.
Một tiếng "xùy" vang lên, trên cổ nam tử trung niên mập mạp này xuất hiện một đường chỉ đỏ.
Giọng nói của nam tử trung niên mập mạp này ngừng lại, gã giơ tay lên muốn sờ về phía cổ mình, nhưng lúc này đã mất đi tất cả khí lực, hoàn toàn không thể chạm tới.
- Sao có thể... sao ngươi dám giết ta...
Nam tử trung niên mập mạp này mở to hai mắt nhìn bóng lưng Triệu Mạt, trong cổ họng ùng ục một tiếng, cái đầu lập tức rơi xuống.
- Thủ đoạn ban đầu càng nghiêm khắc thì càng có thể phục chúng, chỉ tiếc bản thân là đối tượng để giết gà dọa khỉ mà lại không hề hay biết.
Triệu Mạt không hề xoay người nhìn lại, chỉ nhìn tướng lĩnh đi theo bên cạnh, sau đó khẽ nói một câu,
- Nếu như có người nào dị động, thẳng tay giết chết.