Chạng vạng, cửa đại điện của hoàng cung Kim Loan Đại Sở hé mở, lộ ra ánh sáng mờ nhạt, tựa như một con quái thú khẽ mở miệng.
Từ bên trong, một cung nữ eo thon đi ra, vẻ mặt ôn hòa mà cung kính mời một vị quan viên đang đứng ở trước cửa đi vào đại điện.
Sở khí đứng đầu thiên hạ, đẹp đẽ mỹ lệ, mà kiến trúc Hoàng cung cũng thế. (Sở khí: vũ khí nước Sở)
Thoạt nhìn bề ngoài Kim Loan điện này cũng không có vẻ quá rộng lớn, chỉ là tinh xảo hoa mỹ, nhưng bên trong lại rộng rãi trống trải, khiến cho long ỷ (ghế rồng của vua) ở cuối trông vô cùng xa.
Trên long ỷ, Ly Lăng Quân lấy tay chống cằm, có vẻ như đang trầm tư, lại giống như vì tâm tình không tốt cho nên không hề mở mắt nhìn vị quan viên này.
Vị quan viên này từ Trường Lăng đi theo y đến Lộc Sơn, lại là một trong những môn khách đến Sở đô. Sau khi Ly Lăng Quân chính thức trở thành Sở đế, tên môn khách này được phong làm ‘Thanh Tàng’. Trong triều đình vương triều Đại Sở, đây là một quan viên phụ trách kiểm kê tàng thư, tuy rằng quan giai không thấp, nhưng thật ra lại là một chức vụ nhàn rỗi có thể dưỡng lão.
Vào thời điểm này, quan viên như vậy vốn dĩ sẽ không có chuyện gì để diện thánh.
Cung nữ eo nhỏ thối lui ra khỏi đại điện, ngoại trừ một quân một thần này, trong đại điện trống trải cũng không còn người ngoài nào khác.
Mặc dù không hề có một chút gió thổi nhưng rèm châu buông xuống lại bị khí tức nào đó lay động, nhẹ nhàng va chạm, phát ra thanh âm thanh thúy.
Bàn tay của Ly Lăng Quân rời khỏi cằm, y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vị quan viên có vẻ rất nho nhã yếu đuối này, mặt không thay đổi nói:
- Ý của Trịnh Tụ có thể truyền đến nơi này nhanh như vậy sao?
Quan viên này vẫn duy trì bộ dáng khiêm tốn, nhưng lại không lên tiếng trả lời.
Khuôn mặt Ly Lăng Quân cũng không có gì thay đổi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, y mới nhìn vị quan viên này, nói:
- Nàng muốn nói gì với ta?
Quan viên lặng lẽ nhìn lên, nói:
- Nàng yêu cầu ta nói với ngài một câu, nàng sẽ cho ngài một cơ hội nữa.
Nhìn tư thái an tĩnh như vậy của gã, Ly Lăng Quân chợt nghĩ đến người nào đó, trong ngực phổi có cảm giác khó chịu trào ra, nhưng khi nghe được những lời lúc nãy, hô hấp của y lại đột ngột dừng lại.
Y từng suy đoán rất nhiều về lời Trịnh Tụ nói sẽ với y, nhưng lại không ngờ vị quan viên này lại nói ra một câu như vậy.
- Có ý gì?
Sau khi trầm mặc một lát, y lạnh lùng nói:
- Muốn ta sửa đổi, nếu không sẽ giết ta?
Quan viên này lắc đầu, nói:
- Cho ngươi một cơ hội khác chính là nghĩa trên mặt chữ, chính là chuyện lần này qua đi, sẽ cho ngài thêm một cơ hội.
Ly Lăng Quân không nói gì nữa, chỉ là hai tay đặt trên long ỷ khẽ run rẩy không thể phát hiện.
…
Đại Động sơn.
Đây là một ngọn núi nổi tiếng ở nước Sở, cảnh sắc kiều diễm, dưới chân núi, khắp nơi đều là rừng đào.
Đại Động sơn cũng không phải là núi có đại động. Ở nước Sở, cái gọi là đại động thật ra là hồ lớn, mực nước ở đây cũng không quá sâu, ở các triều đại khác rộng tới hàng vạn khoảnh, dù nước sâu hay không sâu cũng đều gọi là hồ. (khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta))
Dưới chân núi phía nam Đại Động sơn, mặc dù rừng đào tràn ngập khắp nơi, nhưng lại có một chỗ là rừng trúc. Sâu trong rừng trúc có một hàng rào, ngoại trừ vài gian nhà tranh, xung quanh trồng đầy bạch quả và sơn trà.
Lúc này, một quân sĩ đang kính sợ đứng ở trong nội viện.
Trước mặt gã có bốn năm người, phía sau viện còn có mấy người, đều là nam, hơn nữa dáng người cao thẳng, mỗi một động tác đều như được quy định qua, vô cùng chuẩn mực. Mấu chốt nhất chính là trên người có một loại khí tức thiết huyết cứng cỏi không cách nào che dấu, hiển nhiên đều là Tu hành giả trong quân.
Sau khi người quân sĩ giao một phong thư cho nam tử trung niên ngồi trên ghế trúc, lập tức cáo từ rời đi, không hề lưu lại.
Nam tử trung niên xoay hai ngón tay mở bức thư ra, chỉ mới nhìn thoáng qua nội dung trên giấy đã không nhịn nổi mỉm cười.
- Đại tướng quân, Lý Mộc không tự mình đi mà đề cử ngài đi, lần này lại cố ý cho người truyền thư tới, không biết có ý gì đây.
Nhìn thần thái của nam tử trung niên này, một nam tử áo đen bên cạnh y vẫn luôn nghiêm mặt nhịn không được, lạnh giọng nói một câu.
- Các ngươi xem hắn viết cái gì?
Người nam tử trung niên được xưng là ‘Đại tướng quân’ này cảm thán lắc đầu, tiện tay búng ra, lập tức tờ giấy trong tay nhẹ nhàng bay lên.
Phía trên chỉ có bốn chữ nho nhỏ ‘Ghi danh sử sách’.
- Ghi danh sử sách?
Nam tử áo đen hơi sửng sốt, lại nhíu mày, sắc mặt không tốt nói:
- Hắn có ý gì?
Nam tử trung niên thở ra một hơi, đứng lên, chắp tay sau lưng. Nhưng chỉ là vừa đứng lên, dường như thân thể của y bỗng chốc vô cùng cao lớn, khí khái trên người giống như đang ở trên sa trường điểm binh, mà quân đội ở phía trước đứng vững vàng, rậm rạp chằng chịt nhìn không thấy điểm cuối.
Y không nhìn mấy thuộc hạ phía sau, chậm rãi nói:
- Người đời đều biết Đường Muội ta và Lý Mộc không hợp, dẫn đến ta quy ẩn sơn lâm. Nhưng các ngươi hẳn là biết ta và hắn không hợp, chỉ là một núi không thể chứa hai hổ, ta không cam lòng chịu hiệu lệnh của hắn. Quan trọng nhất là trận chiến Chu Sơn quan ngày xưa, hắn hy sinh một chi quân hữu không cứu. Tuy rằng cuối cùng hắn thắng trận chiến này, nhưng trong chi quân hữu kia có rất nhiều ái tướng của ta, rất nhiều huynh đệ cùng các ngươi đồng sinh cộng tử, cho nên các ngươi cũng có rất nhiều hận ý đối với hắn. Nhưng kết quả của trận chiến đó, ta cực kỳ bội phục. Tuy ta và hắn không hợp, nhưng nếu luận mức độ hiểu nhau về nhân phẩm, tính tình thì toàn bộ vương triều Đại Sở, chỉ sợ là không ai có thể so sánh được. Nếu Lý Mộc nghe theo sự an bài của Triệu Hương Phi ở lại Sính*, vậy đã đại biểu hắn có lòng tin rất lớn đối với sự an bài của Triệu Hương Phi và kết quả trận chiến này. (quân hữu: đơn vị bạn)
*Sính: đô thành nước Sở thời Chiến quốc, nay ở phía bắc Giang Lăng, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
- Theo hắn thấy, ngoại trừ hắn, ta là tướng lãnh lĩnh quân mạnh nhất, là thống soái tốt nhất.
Dừng một chút, người nam tử trung niên cảm khái nở nụ cười:
- Nếu hắn cho rằng có thể chiến thắng, hắn lại tiến cử ta thay thế hắn làm thống soái, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ ý tứ bốn chữ này?
Nam tử trung niên này không đợi mấy thuộc hạ thay đổi sắc mặt phía sau trả lời, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, nói:
- Thắng một cuộc chiến hơn trăm vạn đại quân như vậy… nhất định sẽ ghi danh sử sách, hắn muốn cho ta cơ hội để ghi danh sử sách. Về phần hận thù cá nhân, trước thù của đất nước này chẳng là gì cả, dù chết không chối từ.
Thân thể các thuộc hạ phía sau y đồng loạt chấn động, bọn họ dồn dập hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Dù chết không chối từ.
Khi thanh âm như vậy vang lên, mấy người làm việc ở hậu viện cũng đồng loạt đứng thẳng người.
- Đao đều đã rỉ sét, chỉ sợ phải mài một phen.
Một người hơi phàn nàn nói.
- Chỉ sợ sẽ không kịp thời gian.
Một người đàn ông đang hái rau hẹ rừng nghiêm túc trả lời.
…
Trong thành Trường Lăng, khi đóa hoa đón xuân đầu tiên bắt đầu nở rộ, mặc dù không có bất kỳ ý chỉ rõ ràng nào ban hành, nói rằng đó là phản bội và coi thường minh ước của Lộc Sơn hội minh, thế nhưng toàn bộ Trường Lăng, toàn bộ thiên hạ, thậm chí là dân chúng bình thường trong ngõ nhỏ, đều biết vương triều Đại Tần đã bắt đầu chinh phạt nước Sở.
Ngay cả dân chúng bình thường cũng biết, vương triều Đại Tần đã tụ tập hơn sáu mươi vạn quân đội ở vùng Âm Sơn giao giới hai nước Sở Tần, mà ở khu vực Vu Sơn và quận Dương Sơn, số lượng quân đội còn nhiều hơn cả lúc trước.
Tương tự như vậy, quân đội của vương triều Đại Sở đã vượt xa trăm vạn người trên tuyến biên giới dài này.
Trong mắt dân chúng bình thường, tuy rằng trận đại chiến này vội vàng, nhưng số lượng quân đội của song phương đưa vào chỉ sợ vượt qua bất kỳ chiến dịch nào trong lịch sử vương triều Đại Tần.
Cho dù là trong trận chiến diệt Triệu gian khổ nhất, vương triều Đại Tần đã tiêu diệt hơn bốn mươi vạn người của vương triều nước Triệu, những cũng còn lâu mới có quy mô như vậy.
Vương triều Đại Sở liên tục thu lợi trong những chiến dịch quy mô nhỏ trước đây đối với vương triều Đại Tần. Cho đến ngày nay, không chỉ là quốc lực của vương triều Đại Tần bây giờ vượt xa trước kia, vương triều Đại Sở cũng rất cường đại, cũng không vì đế vương đổi liên tục mà suy yếu, vượt xa ba triều Hàn, Triệu, Ngụy khi đó.
Vương triều Đại Tần do Ty Mã Thác trong mười ba Vương hầu tiếng tăm lừng lẫy Đại Tần làm chủ, Liên Ba, Phương Khải Lân và Ngụy Vô Cữu làm phụ, tổng cộng tụ tập bốn vương hầu.
Mỗi một vương hầu của vương triều Đại Tần không chỉ là biểu tượng của quân công, mà còn đại biểu cho một binh đoàn cường đại, rất nhiều Tu Hành giả, tử sĩ, và môn khách phối hợp chặt chẽ với nhau.
Trong bốn người này, Ty Mã Thác vốn xuất thân từ quân sư, là quân sư ưu tú nhất của vương triều Đại Tần ngày xưa. Ngoại trừ Lâm Chử Tửu ra, lúc này y và Liên Ba chính trực tráng niên, mà Phương Khải Lân và Ngụy Vô Cữu lại là hai lão tướng.
Sự kết hợp của hai thiếu tráng và hai lão tướng, Phương Khải Lân tuổi cao nhưng ổn trọng, Ngụy Vô Lỗi nổi danh cáo già gian xảo, quỷ kế đa đoan, vốn nổi danh thiên hạ với chiến pháp dẫn quân xuất kích nhiều chỗ, thích hợp nhất cho loại giao chiến của đại quân trên trận tuyến cực dài này.
Đội hình như vậy, trong mắt bất luận kẻ nào cũng đều kinh người, có thể nói là hoàn mỹ.
Nhưng điều khiến vô số người khó hiểu là thống soái cuối cùng của vương triều Đại Sở lại là tướng lãnh Đường Muội đã mãn nhiệm rất nhiều năm trước.
Khi Đường Muội còn chưa giải ngũ về quê, y cũng không tính là một trong những tướng lĩnh cao cấp nhất vương triều Đại Sở.