Thống soái tối cao của một đội quân thường đóng vai trò quyết định trong chiến thắng của cuộc chiến.
Điều này không chỉ liên quan đến tu vi, can đảm, mà còn liên quan đến tính tình.
Có đôi khi một chút do dự cùng ôn nhu sẽ có thể ảnh hưởng đến mấu chốt của chiến dịch, mà cổ vũ sĩ khí thậm chí có thể làm cho một đội quân bỏ sống quên chết, điều này càng phụ thuộc vào sự tin tưởng và mị lực cá nhân mà tên chiến tướng kia tạo ra cho thuộc hạ dưới trướng.
Không chỉ ở những vương triều khác, cho dù ở trong vương triều Đại Sở thì cũng có rất nhiều người không có lòng tin vào Đường Muội, một người vốn đã ở nhà nhàn rỗi nhiều năm.
Quân đội của vương triều Đại Tần từ rất nhiều năm trước đã nổi tiếng là dũng mãnh vang danh thiên hạ, nhất là trong thời kỳ có rất nhiều tướng lĩnh dẫn quân của Ba Sơn Kiếm Tràng, lúc đó vương triều Đại Tần vẫn chưa cường thịnh như bây giờ, cũng không có lãnh thổ rộng lớn và khả năng tiếp tế phong phú như hiện tại, dù cho dân số không bằng các triều đại trong thiên hạ bấy giờ. Điều này thể hiện ở trên quân đội, chính là số lượng quân đội có thể nuôi sống khi dốc toàn lực, bao gồm cả khí giới thì đều không bằng ba triều đại Hàn Triệu Ngụy lúc bấy giờ.
Cho nên trong rất nhiều trận chiến khiến Ba Sơn quật khởi, quân đội Đại Tần thường dựa vào Tu hành giả cường đại, mà số lượng quân đội thường bất lợi tuyệt đối, những trận đánh kinh điển dùng mấy ngàn chiến thắng mấy vạn cũng được xuất hiện rất nhiều lần.
Đến năm Đại Tần thứ mười ba của Nguyên Vũ, Ba Sơn Kiếm Tràng lúc này mặc dù đã sớm bị chôn vùi nhiều năm, nhưng số lượng Tu hành giả cường đại của vương triều này vẫn vững vàng áp đảo những vương triều khác, nhất là ở Trường Lăng, phảng phất như có được vận trời, Tu hành giả có thiên phú kinh người lại nhiều vô số kể.
Người đời rất khó tưởng tượng dưới tình huống tỷ lệ Tu hành giả cường đại vốn đã nhiều, khi số lượng quân đội Đại Tần cũng không thua kém đối phương, vậy bọn họ sẽ biểu hiện ra tới mức nào.
Ít nhất trong chiến đấu với Ô Thị, mặc dù Ô Thị ngay từ đầu dùng tư thái điên cuồng tấn công toàn bộ đánh quân đội vương triều Đại Tần trở tay không kịp, giành được thắng lợi cực lớn, thế nhưng trong những trận chiến sau đó, khi rất nhiều Tu hành giả của Trường Lăng chạy tới, lúc này quân đội Ô Thị nhanh chóng không chịu nổi, nương theo rét lạnh lui vào sâu trong hoang nguyên.
Cũng không có quá nhiều người coi trọng vương triều Đại Sở.
Biểu hiện trực quan nhất nằm ở biên giới khá dài của hai nước Sở Tần.
Bên phía vương triều Đại Tần có rất nhiều biên thành, cửa khẩu, còn có một số trấn nhỏ mà quân đội và xe ngựa không thể nào tiếp cận, chỉ có một ít đường mòn bí mật mà đoàn ngựa thồ biết mới có thể thông qua, mỗi ngày đều có thể đón lấy lượng lớn thương đội từ đất Sở trở về.
Thế nhưng thương đội từ vương triều Đại Tần trở về lãnh thổ nước Sở lại rất ít ỏi.
Điều này là chứng minh trực quan nhất cho việc trong mắt những thương đội này và một số cư dân ở biên giới, sau khi chiến tranh bắt đầu, cuộc chiến sẽ lan tràn về phía đất Sở, mà quân đội vương triều Đại Sở chắc chắn sẽ không ngăn cản được sự xâm lấn của quân Tần, cho nên chuyển gia sản về lãnh thổ phía sau quân đội vương triều Đại Tần sẽ tương đối an toàn, nếu không khi hai quân giao chiến, những nơi đi qua chỉ sợ một tấc cỏ không thể mọc, chắc chắn sẽ phải chịu tác động.
Hồng Diêm trấn là một trong những sơn trấn ở cực bắc Âm Sơn của vương triều Đại Sở.
Đúng như tên gọi của nó, những xe ngựa bình thường không thể tiếp cận chỗ này, chỉ có đoàn ngựa thồ đi dọc theo đường mòn bí mật cheo leo trên vách đá mới có thể đến được, có nguồn gốc từ muối đỏ.
Từ xưa đến nay, chung quanh sơn trấn này không có ruộng tốt để canh tác, giao thông lại cực kỳ bất tiện, cách giao thương với thế giới bên ngoài chỉ có thể vứt bỏ ngựa, dựa vào sức lực của con người trèo núi, hoặc là đi theo đường mòn nhỏ được mở ra ở trên vách núi cheo leo giữa không trung. Nơi này sở dĩ có thể trở thành một trong những điểm định cư của dân vùng biên giới là bởi vì dưới mặt đất có chứa lượng lớn nước chát màu đỏ.
Những nước chát màu đỏ này có thể được sử dụng để làm muối.
Muối có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với con người và gia súc, phạm vi trăm dặm chung quanh Hồng Diêm trấn này lại không có nơi nào khác có thể sản xuất muối, vì vậy phụ nữ trong Hồng Diêm trấn dựa vào công việc hút, cõng nước chát và làm ruộng muối kéo dài hàng ngàn năm.
Người chăn gia súc và nông dân ở bên ngoài thông qua đoàn ngựa thồ vận chuyển thịt khô và ngũ cốc đến đây, dùng nó để trao đổi một lượng lớn muối đỏ.
Hồng Diêm trấn hiển nhiên biến thành một nơi buôn bán cực kỳ bí ẩn, mặc dù khó có thể tiếp cận, nhưng bởi vì trong phạm vi trăm dặm chung quanh lại không có nơi nào tốt hơn, cho nên rất nhiều đoàn ngựa thồ đi qua nơi này mặc dù không có bất kỳ giao dịch nào ở nơi đây, đồng thời cũng rất có thể sẽ nghỉ ngơi hồi phục ở chỗ này, bổ sung một ít vật tư, nếu như vẫn còn có thể vận chuyển hàng hóa thì hiển nhiên sẽ mang theo chút muối đỏ đi ra ngoài. Chỉ cần vận chuyển được loại đồ vật này ra ngoài kia, chính là giá cả gấp đôi so với giá ở nơi đây.
Chiến tranh đã sắp tới, ngay cả đại đa số người chăn nuôi cũng đã xua đuổi súc vật tránh né đến đồng cỏ chỗ núi cao ở sâu trong Âm Sơn, cho nên đoàn ngựa thồ đến nơi này cũng trở nên cực kỳ thưa thớt.
Đinh Ninh, Trưởng Tôn Thiển Tuyết và lão tăng khổ tu dọc theo biên cảnh Đông Hồ mà đến nơi này hiển nhiên chính là dạng người khác biệt.
Nhưng sinh sống ở vùng cực bắc này cực kỳ khó khăn gian nan, giao dịch qua lại vốn đã liên thông cùng với Đông Hồ, Ô Thị, cho nên tập tục tình cảm phần lớn cũng giống nhau. Trong mắt dân chúng tầm thường ở những khu vực này, phần lớn tăng nhân khổ tu đều bởi vì tu hành mà có được pháp lực phi phàm, hơn nữa những tăng chúng khổ tu này trong thời gian tu hành bình thường, hễ cứ được người dân biên giới thỉnh cầu đều sẽ vận dụng nguyên khí trân quý chữa bệnh ốm đau cho bọn họ, cho nên trong mắt những người dân ở biên giới này, tăng nhân khổ tu chính là Thích Ca Mâu Ni được cực kỳ tôn sùng. Một số người nơi dân biên giới còn tự nguyện dùng những đồ tốt nhất mà họ có để phụng dưỡng những tăng nhân khổ tu này.
Tăng nhân khổ tu càng lớn tuổi, càng khiến cho người ta có cảm giác khí tượng bất phàm, lại càng có được công đức cao hơn trong mắt những người này, cho nên khi lão tăng khổ tu này dẫn Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết đến nơi này, đã lập tức nhận được trọng đãi cao nhất.
Dân chúng trong Hồng Diêm trấn không chỉ dâng muối tuyết - một loại sương muối kết tinh cực kỳ tinh khiết, ngưng tụ trên đỉnh thanh gỗ sâu trong giếng muối, loại muối tuyết này hiển nhiên đã ngưng tụ một ít thiên địa nguyên khí hữu dụng đối với người tu hành, ở Đô thành như Trường Lăng đều có giá bán kinh người. Ngoài ra khi nghe nói lão tăng chỉ nghỉ tạm ở nơi đây, những dân chúng này còn dâng lên mấy con ngựa tốt nhất, cùng với đầy đủ nước uống và thức ăn.
Về phần dẫn đường thì bị lão tăng từ chối.
Bởi vì bản thân y chính là người dẫn đường tốt nhất, trong thời gian tu hành trước kia, dấu chân của y đã từng đạp khắp phần lớn mảnh đất Âm Sơn này, cho dù là từ khu vực này đi tới Sở, hoặc ngược lại qua đất Tần.
Những con ngựa được người dân biên giới thành kính lựa chọn ra đã cực kỳ quen thuộc đối với con đường nhỏ cheo leo trên vách đá, bước chân chúng nó cực kỳ ổn định, phần lớn đường đi nơi đây đều cực kỳ nguy hiểm, cách vài tấc lại là khoảng không sâu hun hút, phía dưới là những phiến đá lộn xộn dựng thẳng, hoặc có thể là thác nước màu trắng chảy xiết.
Thân thể Đinh Ninh lên xuống như gợn sóng theo lưng ngựa xóc nảy, nhưng hai tay hắn lại cực kỳ ổn định mở một hộp bạc lớn khắc hoa đựng muối tuyết ra.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn thò vào giữa muối tuyết, tiếp theo từ trong đó lấy ra một tờ giấy, nhìn lại.
Hồng Diêm trấn đối với hắn mà nói là con đường chắc chắn phải đi qua, đầu tiên nơi này là đường tắt để nhanh chóng tiến vào cảnh nội nước Sở, hai là vì nơi này thực ra cũng là một trung tâm tin tức tình báo của Ô Thị, ở trong đoàn ngựa thồ từ bốn phía tụ về nơi này gần như chắc chắn có người của Ô Thị, cho nên một ít tin tức tình báo quân sự quan trọng đều được đổ về nơi đây.
Nếu muốn có phán đoán chính xác nhất về thế cục thì cần phải có toàn bộ nguồn tin tức tình báo dưới thời gian nhanh nhất có thể, hơn nữa phải tính toán quãng thời gian khi những thông tin kia truyền đến nơi này, suy tính biến hóa có thể xảy ra trong quãng thời gian đó.
Đinh Ninh đọc kỹ càng chữ viết trên tờ giấy này, sau đó xoay người đưa cho Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết quét nhìn sơ lược qua một lần, nhìn bóng lưng hắn khẽ gật đầu,
- Càng là người ở vị trí cao thì càng biết càng nhiều, sẽ càng không coi trọng bên phía vương triều Đại Sở. Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Yến, Tề đã có mấy lần náo động, mặc dù đại loạn lúc trước cùng và những biến loạn không có thành tựu hiện tại đều chỉ là cảnh mà Trịnh Tụ cố ý lộ ra cho người ta nhìn, nhưng điều này lại khiến cho mọi người biết ả đã có bố cục rất lâu ở hai nước này. Mặc dù ba triều Sở, Yến, Tề có ước định cùng tiến thoái lưỡng nan, nhưng chỉ sợ Yến, Tề đều luôn kiêng kỵ, cho dù phái ra lượng lớn người tu hành, nhưng Yến đế và Tề đế đều sẽ giữ một tí Tu hành giả cường đại nhất ở bên người mình.
- Trịnh Tụ thực sự rất am hiểu ám sát, nhưng đây cũng không phải là nhân tố mấu chốt nhất hình thành tình cảnh như vậy.
Đinh Ninh quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Ta cũng cho rằng Yến, Tề sẽ không phái ra lực lượng viện trợ hữu lực, nhưng nguyên nhân mấu chốt nhất là bởi vì vương triều Đại Sở cũng rất mạnh, ở góc độ suy nghĩ của bọn họ, Đại Sở hiển nhiên sẽ không thắng được trận chiến này, thế nhưng thực lực của song phương như vậy, có lẽ không người nào có khả năng há một ngụm hoàn toàn nuốt chửng đối phương, cho nên bọn họ cảm thấy kết quả cuối cùng chính là song phương đều tổn hại lượng lớn quân đội, phía bên vương triều Đại Sở hao tổn quá nhiều, cuối cùng làm ra việc cắt đất cầu hòa. Nhượng lại mấy quận hiển nhiên sẽ làm cho nguyên khí vương triều này tổn thương cực lớn, nhưng cuối cùng Đại Tần cũng sẽ hao tổn rất nhiều nguyên khí, mà đây cũng chính là cơ hội để Yến, Tề quật khởi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, cực kỳ thẳng thắn nói:
- Nếu tất cả đều đúng như dự tính của ngươi lúc này, cho dù Kim Qua quân đến đúng thời hạn thì cũng rất nguy hiểm, bởi vì lực lượng gia nhập vào Đại Tần hiện tại đã lớn hơn rất nhiều sơ với trong tưởng tượng của ngươi trước đó.
Đinh Ninh hiển nhiên hiểu được ý nàng nói là mặc dù hắn có dốc hết toàn lực, dường như cũng chưa chắc có thể giúp Đại Sở thắng được trận chiến tranh này, nhưng hắn lại không cho rằng như vậy.
Hắn chỉ lắc đầu, nói:
- Tứ hầu nhìn như có ưu thế quá lớn đối với vị tướng lĩnh Đường Muội đã nhàn rỗi nhiều năm kia, nhưng thực ra trái lại cho chúng ta có cơ hội.