Trường Tôn Thiển Tuyết nghĩ không ra.
Đinh Ninh quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Mười ba vương hầu Đại Tần, mỗi người đều là cự phách của đế quốc, song lại khác biệt với Ba Sơn Kiếm Tràng dẫn quân. Khi Ba Sơn Kiếm Tràng dẫn quân, đại đa số tướng lĩnh đều là huynh đệ, là bạn sống chết, có cùng chung mục tiêu, thậm chí còn vượt qua cả sinh tử, đây là chiến đấu ý hợp tâm đầu, nhưng những vương hầu này lại khác, bọn họ có ý nghĩ riêng, liên minh giữa bọn họ khá giống với liên minh giữa Sở, Yến, Tề.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Nhưng riêng khả năng này thì cơ hội vẫn còn quá mức xa vời, hơn nữa Nguyên Vũ đã từng biểu hiện uy lực của Phù khí trong quân ở Lộc Sơn hội minh, ưu thế của Khí nước Sở thể hiện ra tối đa trong tay Tu hành giả bình thường sử dụng, nhiều nhất chỉ có thể bù đắp số lượng một ít Tu hành giả không thể sánh với quân Tần.
- Triệu Mộc và Đường Muội đều là thống soái cực giỏi. Triệu Mộc có phương diện càng mạnh hơn so với Đường Muội, đó là hắn có thể coi thường sinh tử. Có đôi khi một ít tử vong và hy sinh ở trên chiến trường là chuyện không thể nào tránh khỏi, coi thường và quên đi những cái chết không có biện pháp tránh khỏi này sẽ có thể cho thuộc hạ dùng thiết huyết cùng nhận biết cường đại, có thể để cho thống soái không cần do dự và bó tay bó chân.
Đinh Ninh lấy một ít muối tuyết bỏ vào ấm đun nước mang theo bên người, lắc lắc sau đó uống một chút, nói tiếp:
- Điều Triệu Mộc giỏi nhất chính là hắn chỉ dùng người mình biết, dựa theo tin tức tình báo của Ô Thị, năm đó hắn đã hy sinh một thuộc hạ trong đội quân của Đường Muội, từ đó khiến gã phẫn nộ mà quy ẩn. Hắn hiểu rõ năng lực dẫn quân của Đường Muội, càng rõ ràng tính tình của gã. Đường Muội rất chú trọng mạng sống của một binh một tốt, cho nên để gã dẫn quân, đánh trận chưa bao giờ có đại khai đại hợp, mà sẽ càng thêm tinh tế, nhất định sẽ kéo dài thời gian của cuộc chiến tranh này.
- Tốc chiến tốc thắng, chiến đấu cứng đối cứng, hoàn toàn là phương diện lực lượng nghiền ép lẫn nhau, rất khó tìm được cơ hội nhưng lại kéo dài rất lâu, có rất nhiều chiến dịch hội tụ mà thành chiến tranh, sẽ tăng thêm rất nhiều thời gian tìm được cơ hội thắng lợi.
Đinh Ninh có chút kính nể mỉm cười, nói:
- Mấu chốt nhất chính là Triệu Mộc hiểu rõ trong cuộc chiến tranh này, bọn họ đa phần phải dựa vào lực lượng bên ngoài, ví dụ như Ba Sơn Kiếm Tràng. Mà nội bộ vương triều Đại Sở hiện tại lo lắng nhất chính là Ba Sơn Kiếm Tràng khống chế vương triều chính mình, nếu như cuộc chiến tranh này chỉ cần một hai lần chiến đấu quy mô lớn đã kết thúc, vậy nếu Ba Sơn Kiếm Tràng xuất hiện có tác dụng chủ đạo trong một hai trận chiến đấu này, cho dù Lâm Chử Tửu thẳng thắn đứng ra nói muốn làm quân sư, trái lại chắc chắn sẽ gây nên phản tác dụng, người của Vương triều Đại Sở tuyệt đối sẽ không đồng ý.
- Nếu như một hai trận chiến đấu quy mô lớn biến thành mấy trăm trận dây dưa, cho dù Lâm Chử Tửu xuất hiện trong một trận chiến nào đó, cũng sẽ không khiến cho nội bộ Đại Sở phản kích mãnh liệt.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hiểu ra, chậm rãi nói,
- Mà tìm ra cơ hội thắng lợi từ cục diện hỗn loạn, đây vốn là sở trường của ngươi.
Đinh Ninh nhìn thoáng qua lão tăng phía trước, nói:
- Chúng ta còn có một nhân tố quyết định để thắng lợi, đó là chúng ta có một Tu hành giả cường đại gần sánh bằng Nguyên Vũ, tuy rằng hắn đã từng ra tay ở Hoàng cung Đông Hồ, nhưng những người ở Trường Lăng không biết hắn sẽ giống như một tôi tớ đi theo chúng ta. Trịnh Tụ am hiểu ám sát, nhưng chúng ta cũng có thể trở nên giỏi hơn.
......
......
Giữa hai nước Tần Sở có rất nhiều chỗ giao giới, đa phần đều là vùng đất hoang vu không thích hợp cho người sinh tồn.
Điều kiện tự nhiên quá mức gian khổ, sản vật cực kỳ thưa thớt, cũng chỉ có rất ít người có thể sinh tồn, mà từ xưa đã có lượng lớn dân chúng tụ tập phía trên những cỏ nước rậm rạp kia, rồi tự nhiên mà thành, trở thành trung tâm hội tụ tài phú và quyền thế.
Song khi quân đội hai nước Tần Sở bắt đầu hoạt động ở biên giới này, khi mùa xuân đến, những khu vực cực kỳ hoang vu này lại hấp dẫn ánh mắt của cả thiên hạ. Kết quả của trận chiến này sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện của toàn bộ thiên hạ.
Có rất nhiều người đang đi đường giống như Đinh Ninh.
Một đoàn bảy người cưỡi ngựa chạy nhanh trong vùng hoang dã của quận Đại Lương.
Quận Đại Lương là một trong những quận trưởng cực bắc của vương triều Đại Sở, thuộc khu vực lòng chảo sông trong vùng đồi núi của Âm Sơn.
Mấy chục năm trước, quận Đại Lương không thuộc vương triều Đại Sở, mà có một vương triều độc lập, chính là nước Lương.
Thế nhưng vương triều này cực kỳ nhỏ yếu, vốn sinh tồn ngay giữa biên giới hai nước, được nước Sở che chở, tuy triều Sở thèm nhỏ dãi khu vực này, nhưng ngại mặt mũi nên không tiện ra tay. Khi vương triều Đại Tần bắt đầu chinh chiến cùng các triều Hàn, Triệu, Ngụy, vương triều Đại Sở gần như thuận nước đẩy thuyền thu khu vực này vào trong túi.
Vương triều Đại Sở chỉ để cho một đội quân Tần đi qua nơi này, quân Tần lúc ấy không cần tốn quá nhiều sức đạp diệt nước Lương, sau đó Đại Sở lập tức xuất binh, lấy danh nghĩa thu phục đất bị mất tiếp quản lại đất nước này. Toàn bộ vương tộc triều Lương đã biến mất khi quân Tần chinh phục, Đại Sở cực kỳ dễ dàng sắp xếp một người họ hàng xa của vua Lương làm Quận vương nơi này.
Câu chuyện giành giật khéo léo này thường xuyên xuất hiện trên dòng sông dài của lịch sử, không thể tạo nên quá nhiều biến cố.
Song quận Đại Lương lại có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với chiến lược của vương triều Đại Sở, một phần ba ngựa chiến và thú cưỡi dùng để chiến đấu của bọn họ đều xuất phát từ nơi này, mấu chốt nhất chính là khắp nơi trong quận Đại Lương đều là thung lũng sông và đồi núi dày đặc, có thể dùng để thiết lập cứ điểm hoặc bố trí rất nhiều trận chiến tinh vi, quân đội không cách nào triển khai quy mô lớn ở chỗ này, nhưng phía sau quận Đại Lương này chính là bình nguyên Song Hà của vương triều Đại Sở, đường lớn địa hình bằng phẳng, bất kể là đường bộ hay đường thủy đều giống như đường lớn dưới ánh mặt trời, thông thẳng vào nội địa vương triều này.
Cho nên song phương đều huy động hơn trăm vạn quân đội đóng giữ nơi biên giới, nơi giao tranh trọng yếu nhất ở biên giới phía tây hiển nhiên là quận Dương Sơn, mà điểm nóng ở khu vực phía bắc chính là quận Đại Lương này.
Quận Đại Lương chính là nơi đóng quân, trung tâm chỉ huy của quân đội bắc cảnh vương triều Đại Sở.
Ở trung tâm quận Đại Lương, có trên hai mươi vạn quân đội tinh nhuệ đóng quân trên khu vực sườn núi Thế Đao sơn và rừng đá khổng lồ.
Hiện tại bảy con ngựa này còn đang di chuyển ở rìa phía nam quận Đại Lương, cách Thế Đao sơn khoảng hai ngày đi đường.
Bên trong bảy kỵ quân có ba người đi trước nhất, một người được bao bọc ở giữa, mà ba người còn lại thì theo sát phía sau, tên kỵ binh ở trung tâm có khuôn mặt điềm tĩnh, khi thì bộ dáng trầm tư, người này chính là Đường Muội - thống soái của trận chiến xưa nay chưa từng có của vương triều Đại Sở.
Vùng hoang dã phía nam này không có ruộng đồng, cũng không có đường xá, khắp nơi đều là đồng cỏ tự nhiên.
Cho nên giục ngựa phi nước đại không cần câu nệ, chỉ để cho những con ngựa chiến này được tự do chạy như điên về phía trước.
Theo xóc lên nảy xuống, cảnh xuân lại rực rỡ, mùi cỏ xanh vừa mới đâm chồi không ngừng tràn vào khoang mũi, làm cho người ta có loại cảm giác hơi say và nặng nề muốn ngủ.
Lúc này cách chạng vạng còn chừng một canh giờ, thế nhưng chỗ trũng bên bờ sông phía trước đã bốc lên một luồng khói bếp.
Sau một luồng là dày đặc những luồng khói khác, như từng dải ruy băng màu xanh từ từ bay lên trời, che khuất thiên địa trước mắt bảy người kỵ binh này.
Đường Muội chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mặt đất khẽ rung chuyển.
Một đội kỵ binh từ vùng trũng chạy tới, giống như chui ra từ trong bùn đất, chỉnh tề xuất hiện ở trên cánh đồng trước mặt bọn họ.
"Mặc dù trên danh nghĩa đã là thống soái, nhưng suy cho cùng cũng phải đến đại doanh của thống soái trong quân, ngồi ở bên trên vị trí kia thì mới là thống soái chân chính. Có vẻ như vẫn còn người nào đó không muốn chúng ta đến chỗ kia."
"Đường Chiết Phong, trách không được đao của ngươi dù mài thế nào cũng không sắc, xem ra chỉ mỗi đá mài đao là không được, còn cần phải mài bằng máu thịt."
"Nói rất đúng, thời cơ này cũng không tệ, như vậy có thể mài sắc trước khi đến đại doanh Thế Đao sơn."
- Đường Chiết Phong, ngươi có thể đừng phân liệt, cứ đùa hoài dạng tự quyết định như vậy hay không.
Một tiếng quát lớn lạnh như băng và thoáng mang theo vẻ bất đắc dĩ vang lên.
Người lên tiếng câu cuối cùng chính là từ một gã kỵ binh ở phía sau Đường Muội, ngày đó thuộc hạ của Triệu Mộc đến tiểu viện mà Đường Muội ẩn cư, người này đang ở hậu viện chọn nước tưới đất. Khi cúi đầu làm công việc nông trại, người này không khác gì một nông dân bình thường. Mà hiện tại y đã quấn mái tóc xõa xuống lên, mái tóc dài màu đen cực kỳ yêu dị lại xõa đến eo, hơn nữa khuôn mặt của y cực kỳ thanh tú đẹp đẽ, cằm nhọn, làn da trắng nõn đến cực điểm, nếu không phải thân hình cũng cao ngất thon dài, chỉ liếc mắt qua một cái chỉ sợ sẽ làm cho người ta cảm thấy y là nữ tử.
Người nói ba câu đầu tiên lại là một gã nam tử thô cuồng có chút ngại nóng, râu quai nón, tóc như cỏ dại dùng một sợi vải buộc lên một cách tùy ý. Đáng chú ý nhất là gã mang theo một túi vải rất lớn, cũng rất phẳng. (thô cuồng: thô kệch và điên cuồng)
Ba câu nói trước nghe có vẻ như ba người đang nói chuyện với nhau, nhưng thực ra đều là lời gã tự nói với mình.
Giờ phút này nghe được tiếng quát lớn lạnh như băng của nam tử bên cạnh, gã nháy mắt, nói:
"Đường Chiết Phong, đã nhiều năm trôi qua, thế nhưng tật xấu hưng phấn như vậy vẫn không sửa được."
"Nhưng nếu sửa được, còn gọi là tật xấu sao?"
"Đúng vậy, cao hứng là tốt rồi, sửa rồi thì không thể thoải mái."
Kế tiếp, gã lại liên tục nói ra hai câu, sau đó lại nở nụ cười.
Trong lúc gã đang nói chuyện, bất kể là bảy con ngựa bên phe gã, hay là kỵ quân đang xông đến trước mặt cũng không hề dừng lại, hai phe nhanh chóng tiến về phía nhau càng ngày càng gần.
Kỵ quân từ chỗ trũng lòng chảo sông chạy tới có hơn một ngàn kỵ binh, tướng lĩnh cầm đầu tầm khoảng ba mươi tuổi, mặc áo giáp màu đen như vảy rắn, Phù văn rất nhỏ trên áo giáp tự nhiên hội tụ lấy thiên địa nguyên khí, không ngừng có một tia khí lạnh đông cứng chảy ra.
Khuôn mặt ngũ quan của vị tướng lĩnh này không có đặc điểm gì khác biệt, nhưng thần sắc lại cực kỳ lạnh lùng, cảm nhận giống như từ kim loại điêu khắc, mười ngón tay của gã cũng bị lân giáp bao trùm kỹ càng, tay trái nắm lấy một đóa hoa dại màu tím dường như vừa mới hái xuống, thế nhưng theo thời gian trôi qua, đóa hoa dại tươi đẹp này lại nhanh chóng bị khí chảy ra từ lân giáp trên mười ngón tay đông lạnh tới xám xịt, từng mảnh từng mảnh khô héo tàn rụi.