Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 562 - Q6 - Chương 63: Người Nào Nhận Một Kiếm Này

Q6 - Chương 63: Người nào nhận một kiếm này Q6 - Chương 63: Người nào nhận một kiếm này

Gã đón gió, từng luồng khí đông lạnh chảy ra từ trong phù văn lân giáp đang bay lả tả sau lưng gã, tựa như từng cái đuôi thật dài.

Đường Muội thấy rõ lân giáp của người này trước tiên, sau đó nhìn thấy bộ mặt của người này, không khỏi hơi ngẩn ra,

- Lại là ngươi?

- Ta cũng không nghĩ tới là ngươi.

Khi tất cả cánh hoa trên bông hoa dại vốn tươi sáng chợt héo úa tàn rụi, cành hoa trong tay vị tướng lĩnh này cũng nát bấy như sương tiêu tan ở giữa ngón tay, gã và ngàn kỵ binh phía sau ngừng lại, gã chậm rãi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Đường Muội, nói:

- Đêm qua đã phát sinh mười bảy trận chiến đấu, khu vực quận Dương Sơn không có động tĩnh, toàn bộ trận chiến tập trung từ giữa đến phía bắc Âm Sơn. Một đội quân tiên phong dưới sự dẫn dắt của thống soái Tiêu Yến dưới trướng Ngụy Vô Cữu, số lượng khoảng ba ngàn đến năm ngàn, công phá Ngọc Thiên quan, Xa Trì tướng quân chết trận.

- Ngoài ra, khu vực rừng đá thất thủ. Kho thóc của Trần gia trại bị chiếm.

- Đại quân Ty Mã Thác đã tiến vào sâu tới hai mươi dặm trong biên giới nước ta. Số lượng quân đội chừng hai mươi vạn.

- Ngụy Vô Cữu tự mình xuất hiện ở khu vực thung lũng cách Ngọc Thiên quan không xa, dự kiến sẽ chiếm được đồng cỏ Lục Hà Tử trước tiên, khống chế đàn ngựa hoang cùng với các bộ lạc ở khu vực đó.

“......”

Tên tướng lĩnh này cũng không để ý đến biểu lộ của Đường Muội, liên tục nói rất nhiều câu, cũng là đang báo cáo quân tình mới phát sinh. (quân tình: tin tức quân sự)

Chỉ sợ còn cần mấy chục ngày nữa thì những tin tức này mới có thể truyền đến Trường Lăng, truyền đến Yến, Tề, để cho người đời có thể biết được. Tin tức truyền đi sẽ luôn phải mất một đoạn thời gian, trong lúc ngoại giới đang chờ đợi người nào ra tay trước, trên thực tế chiến tranh giữa vương triều Đại Tần và vương triều Đại Sở đã lặng lẽ mở màn.

Tên tướng lĩnh này sau khi trình bày xong những quân tình này lại không nói gì nữa, chỉ trầm mặc nhìn Đường Muội.

Đường Muội cũng không nóng nảy, hắn suy tư một lúc, sau đó nhìn tên tướng lĩnh này, cực kỳ đơn giản nói:

- Sau đó thì sao?

"Ngươi là người mang ấn soái đến đây làm thống soái, ta đã báo cáo xong quân tình, vị trí thống soái cũng đã trống ở nơi đó, nhưng phải xem ngươi có thể ngồi vào vị trí kia hay không.

Tên tướng lĩnh này nhìn Đường Muội, hờ hững nói:

- Rất nhiều người không tin ngươi.

Nghe những lời này, trên người sáu gã kỵ sĩ phía trước và phía sau Đường Muội ít nhiều hơi hơi hiện ra chút ý lạnh, nhưng Đường Muội chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười,

- Tẩy Phong Hà, rất nhiều người không tin ta, nhưng ngươi vẫn tin ta, nếu không dù các ngươi biết được hành tung thực sự của ta, cũng sẽ không phải là ngươi mang những người này đến, mà trực tiếp bố trí sát cục nhằm vào chúng ta, xóa bỏ chúng ta trước tiên.

- Tẩy Phong Hà?

Khi nghe được cái tên này, thần sắc sáu gã kỵ sĩ ở trước và phía sau Đường Muội đều có chút ngoài ý muốn và khiếp sợ.

Tẩy Phong Hà là một trong những đại tướng quan trọng nhất ở Bắc cảnh, bọn họ đương nhiên đều từng nghe tới người này, nhưng điều khiến bọn họ lúc này thực sự khiếp sợ chính là nghiêm túc mà nói, Tẩy Phong Hà này từng là thuộc hạ của Đường Muội, là cấp trên của sáu người bọn họ.

Chỉ là khi sáu người bọn họ lần lượt đi theo Đường Muội, Tẩy Phong Hà đã bị giáng chức đến biên quân.

Tẩy Phong Hà nhìn ý cười nhàn nhạt trên mặt Đường Muội, gã lại không lập tức trả lời mà chỉ trầm mặc một lúc mới khẽ gật đầu:

- Ngươi nói không sai, mặc dù mấy năm trước ta và ngươi không hợp nhau, bị ngươi điều đi biên giới, nhưng ta không có dị nghị đối với năng lực dẫn quân của ngươi.

Đường Muội thu nụ cười lại, nhìn gã, nói:

- Ta cũng không có dị nghị đối với năng lực lĩnh quân của ngươi, chỉ là thuộc hạ mà ta dùng sẽ cần hoàn toàn dựa theo quân lệnh và quy củ của ta. Cho nên sau khi ta ngồi lên vị trí thống soái lần này cũng vậy. Không chỉ có ngươi, cho dù là những người có vị trí cao hơn ngươi đều phải dựa theo quân lệnh và quy củ của ta.

- Nghiêm khắc mà nói, sau này ta vẫn là thuộc hạ của đại tướng quân Lý Mộc, ta càng thêm hiểu rõ ngài ấy, ta tin tưởng ánh mắt của ngài ấy sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà vị trí thống soái toàn quân cực kỳ quan trọng. Ngươi chết sau khi ngồi vào vị trí ấy và ngươi chết ngay lúc này lại có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt đối với cuộc chiến này.

Tẩy Phong Hà đón ánh mắt của hắn, chỉ lãnh đạm nói:

- Ngươi ít nhất phải biểu hiện ra năng lực đủ tốt để có thể sống thật tốt.

"Đáng tiếc là bằng hữu mà không phải địch nhân, cuối cùng vẫn không thể dùng máu tươi để mài đao."

"Đường Chiết Phong, dù sao phải đến chiến trường, còn sợ không có máu thịt để mài đao?

Khi dư âm giọng nói của Tẩy Phong Hà còn đang vang vọng trong không khí, tên Tu hành giả thích nói chuyện tự kỷ một mình kia lại nói thêm hai câu.

Lần này Tẩy Phong Hà và ngàn kỵ binh phía sau gã nghe rõ ràng đối thoại của y, có rất nhiều người đều hơi biến đổi sắc mặt.

Một đạo Phù ý cường đại cũng lập tức tuôn ra từ đầu ngón tay Tẩy Phong Hà.

Có rất nhiều tia chân khí màu xám mạnh mẽ nở rộ ra trong không khí bên ngoài, có rất nhiều mảnh vụn nhỏ cũng bay lên dọc theo những Phù tuyến màu xám tro này, rơi về phía đầu ngón tay Tẩy Phong Hà.

Tựa như thời gian quay ngược, đóa hoa đã tàn lụi xuất hiện trên đầu ngón tay gã một lần nữa, toàn bộ khí lưu đông lạnh trong lân giáp trên người hắn tràn vào trong đóa hoa này, như rót vào sinh mệnh mới.

Đóa hoa vốn đã tàn lụi biến thành một đóa hoa băng màu xám óng ánh.

Cảm nhận được đóa hoa băng này nhộn nhạo ra khí tức cường đại, cho dù là Đường Chiết Phong vẫn luôn nói muốn dùng máu tươi mài đao thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, bao vải phía sau lưng không tiếng động nổ tung ra.

Bên trong túi vải rất rộng không có bất kỳ thứ gì còn lại, chỉ có một thanh đao, một thanh đao có vẻ hơi rộng lớn một chút.

Thanh đao này thậm chí còn chưa khai phong, tựa như một trong những tấm ván cửa bị tháo ra khi mở, hơn nữa thật sự có loại cảm giác cũ kỹ. (khai phong: khi dao được nung, sắt hoặc thép trên bề mặt sẽ bị oxy hóa hoặc có hàm lượng carbon cao và trở nên giòn. lưỡi dao là ở chỗ lưỡi dao mài đi những thứ này, để cho bộ phận thép lộ ra, như vậy sẽ sắc bén hơn. Khai phong chính là trên cơ sở này tiếp tục mài đến trình độ cực kỳ sắc bén.

- Ta biết ngươi hẳn là Chuyết Đao trong truyền thuyết.

Tẩy Phong Hà nhìn Đường Chiết Phong một cái, ánh mắt lại hội tụ trên gương mặt Đường Muội,

- Không nghĩ tới dưới trướng của ngươi còn có một gã cao thủ như vậy, thế nhưng ta không muốn thanh đao này của hắn đón lấy một đóa hoa này của ta, ta muốn nhìn ngươi đón lấy.

- Chuyện này không công bằng.

Một tên kỵ quân trước người Đường Muội lạnh lùng nói một câu,

- Trên người ngươi là Tịch Diệt Xà Lân Giáp, Phù khí mà tiên đế đã từng dùng, mà bây giờ ngươi đang mượn lực lượng của nó.

Tẩy Phong Hà ra vẻ trào phúng nhìn hắn một cái, không hề đáp lại.

Nhưng ai cũng hiểu được ý của gã.

Trên chiến trường lấy đâu ra công bằng, những người có khả năng xuất hiện trước mặt Đường Muội để ám sát hắn, tuyệt đối sẽ không ra tay dựa theo lẽ công bằng, trên người có lẽ sẽ mang theo Phù khí trí mạng, cường đại hơn.

Đường Chiết Phong thở dài một hơi, trở tay sờ sờ lưng đao, thân thể lại lui về phía sau.

Đường Muội ngẩng đầu, nói một câu cực kỳ đơn giản,

- Ta đón.

Tẩy Phong Hà không hề nói nhảm, khẽ buông lỏng ngón tay nắm hoa.

Một tiếng "oanh" trầm đục, giống như Thiên môn được mở ra.

Thiên địa nguyên khí dùng tốc độ khủng bố như núi dời từ bốn phương tám hướng hội tụ tới nguyên khí trong đóa hoa răng từ trong tay Tẩy Phong Hà bay ra, trong tích tắc đã hội tụ thành hình trên đỉnh đầu Đường Muội.

Một cái cột sáng màu xám tro như ánh mắt của người khổng lồ nào đó trong biển sao, trong nháy mắt đã đè xuống thân thể Đường Muội.

Đường Muội xuống ngựa.

Ngay lúc hai chân hắn rơi xuống mặt đất, toàn bộ bùn đất trên mặt đất chấn động, giống như sóng lớn bành trướng ra bên ngoài.

Tất cả đám ngựa đều không kịp sợ hãi, bởi vì tốc độ trong nháy mắt này đã vượt qua cực hạn mà chúng có thể phản ứng.

Hai tay Đường Muội vung ngược lên bên trên. Vân tay trong lòng bàn tay hắn chợt sáng lên.

Rất kỳ quái chính là bàn tay của người bình thường đều có mấy cái vân tay rõ ràng, thế nhưng hai tay hắn cũng chỉ có một cái vân tay rõ ràng duy nhất.

Hai cái vân tay sáng ngời này giống như thoát khỏi bàn tay của hắn, giống như hai tia chớp bay lên trên, ầm ầm chạm nhau với cột sáng màu xám từ bên trên bầu trời rơi xuống.

Không khí tràn ngập mùi khét.

Không có bất kỳ thanh âm nào vang lên, hai tia chớp sáng ngời và cột sáng màu xám kia đồng thời biến mất, một vòng không khí bị lực lượng cường đại đè ép thành các loại Tinh văn, lan tràn ở trên bầu trời.

Tiếp theo vô số băng châu óng ánh từ trên không trung rơi xuống, chiếu rọi ánh mặt trời, chiếu sáng một mảnh hoang nguyên này tới muôn màu muôn vẻ.

Trong nháy mắt đó, tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, toàn bộ băng châu nở rộ thành từng đạo khí đông lạnh màu xám tro, như vô số hoa nở rộ trên không trung.

Tẩy Phong Hà xuống ngựa.

Gã trầm mặc cúi đầu, khom người, hành lễ với Đường Muội.

Rất nhiều năm trước, Đường Muội đã cường đại hơn gã, mà rất nhiều năm về sau, dù gã đã trở nên rất cường đại, nhưng Đường Muội vẫn cứ mạnh hơn gã.

Gã hành lễ, đã đại biểu cho việc tán thành thực lực của Đường Muội.

Chỉ là đơn độc một người, đối với rất nhiều người mà nói vẫn là không đủ.

- Ta muốn nhìn xem ngoại trừ Đường đại tướng quân và Chuyết Đao ra, còn có ai hay không?

Một thanh âm bá đạo vang lên từ trong ngàn kỵ binh phía sau Tẩy Phong Hà:

- Người nào đón lấy một kiếm này của ta.

Khi thanh âm này vang lên, một đạo kiếm quang đã tuôn ra.

Đạo kiếm quang này cực kỳ bá liệt, giống như là một tòa núi lửa chợt bộc phát. (bá liệt: bá đạo và mãnh liệt

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy chói lóa mắt và khí nóng bức người, chỉ cảm thấy cực kỳ khủng bố, nhưng lại khó có thể thấy rõ một kiếm này, không thấy rõ sát ý của nó rốt cuộc hội tụ ở chỗ nào.

Bình Luận (0)
Comment