Tẩy Phong Hà đại biểu cho sự nghi ngờ của toàn bộ quân đội mà đến, thực lực của gã hiển nhiên đã vượt qua trình độ của Thất Cảnh cùng cấp, song tên Tu hành giả xuất kiếm trong đội quân phía sau gã lúc này có lẽ đã đại biểu cho việc bọn họ không yên lòng đối với Tẩy Phong Hà, bất kể là từ khí thế, lòng tin, hay là uy lực chân chính của một kiếm này, đều tuyệt đối không kém một kích vừa rồi của Tẩy Phong Hà.
Cho dù là núi lửa thực sự phun trào thì có lẽ cũng chỉ là như thế.
Nhưng khi cảm nhận được kiếm ý nóng bỏng bá đạo này, Đường Chiết Phong từng dựa vào một Chuyết Đao vụng về thanh lý tất cả giặc cướp ở Ô Lan sơn rất nhiều năm trước, trong tầm mắt lại nhìn thấy Tu hành giả tóc dài lạnh như băng bên cạnh nhướng mày không vui, gã cũng không có chút lo lắng nào, trái lại có chút hưng phấn khó hiểu.
Sóng khí nóng rực phun trào trước kiếm ý chân thật, thổi tung mái tóc dài của Tu hành giả lạnh như băng này.
Khuôn mặt trắng nõn cùng mép sợi tóc của y đều được mạ thành màu đỏ, mà trong nháy mắt sau đó, toàn bộ thân thể của y lại giống như thực sự được thiêu đốt lên, băng lãnh tiêu tan, hóa thành hỏa diễm khó có thể tưởng tượng!
Kiếm ý từ phía trước vọt tới đã giống như núi lửa bộc phát, song kiếm ý của y tuy phát ra sau, trái lại đã hoàn toàn áp đảo cái đi trước, chấn động ầm ầm trong thiên địa, giống như có một lò thiêu thật lớn đang bốc cháy.
So sánh với lò thiêu khổng lồ này, kiếm ý bá liệt như núi lửa bắn tới nhiều nhất cũng giống như ngọn lửa nhỏ tuôn về phía cái lò kia.
Tất cả mọi người bên phía Đường Muội hiển nhiên đều rất rõ ràng nam tử tóc dài này xuất kiếm sẽ có kết quả như vậy, trong đồng tử đều đồng loạt hiện ra chút thần sắc tán thưởng, nhưng Tẩy Phong Hà cùng với ngàn kỵ binh phía sau đều đồng loạt biến sắc!
- Triệu Kiếm Lô!
Thanh âm cực kỳ bá đạo lúc trước biến thành một tiếng kinh hô tràn ngập không thể tin được.
Trong nháy mắt tiếng kinh hô này vang lên, hai đạo kiếm ý đã gặp nhau.
Một tiếng "ầm" vang vọng, gió mạnh cuốn ra bên ngoài chợt biến thành ngọn lửa đỏ thẫm chân chính.
Từng ngọn lửa như sợi xích đỏ bắn ra hơn mười trượng, khi bắt đầu chậm rãi biến mất, kỵ quân còn đang trong rung động kịch liệt phát hiện tên Tu hành giả tóc dài kia đã đứng ở phía trước đám người Đường Muội từ khi nào, vẫn duy trì tư thái vung kiếm về phía trước.
Trong tay y nắm một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm phun ra hỏa diễm, kiểu dáng cực kỳ tầm thường, chẳng qua lại phát ra tiếng gió ầm ầm ở giữa hỏa diễm mãnh liệt.
Một kiếm này của y tựa như được vén lên từ dưới đất, mũi kiếm cắt qua trên mặt đất, mặt đất chung quanh một đạo kiếm vết này hoàn toàn bị nhiệt độ cao khủng bố hòa tan, biến thành một khu vực nham thạch nóng chảy. Trên mũi kiếm của y cũng có nham thạch nóng chảy không ngừng rơi xuống.
Trên thân trường kiếm màu đỏ thẫm có từng đạo từng đạo Phù văn uốn lượn giống như nham thạch nóng đang chảy xuôi, bất cứ người nào khi nhìn thấy đều sẽ có cảm giác đầu tiên chính là thanh kiếm này dường như đang hòa tan, muốn chảy ra khỏi những Phù văn này. Song trong nháy mắt tiếp theo, khí tức trầm trọng như núi của thanh kiếm này lại làm cho bất cứ kẻ nào đều cảm thấy đã qua nghìn lần gọt giũa, vững chắc đến cực điểm.
Một mái tóc đen của nam tử tóc dài này hoàn toàn biến thành màu đỏ ở trong kiếm quang đỏ thẫm, tản ra một loại mị lực động lòng người nào đó.
Mà đôi mắt vốn bình tĩnh lạnh như băng của y hiện tại cũng là màu đỏ thẫm, tỏa ra một loại hào quang liều mạng không thôi.
Trong thiên hạ này chỉ có Triệu Kiếm Lô mới có kiếm như vậy, mới có kiếm ý như vậy, mới có Tu hành giả như thế.
Trong ngàn kỵ binh phía sau, áo giáp trên người Tu hành giả xuất kiếm kia đều vỡ vụn, mặc dù vẫn cố mạnh mẽ đứng thẳng người, nhưng hai chân đã cày ra khe rãnh thật sâu trên mặt đất.
Kiếm trong tay hắn cũng là màu đỏ thẫm, từng đóa từng đóa Phù văn như ngọn lửa màu vàng óng thuần khiết, nhưng thanh kiếm trong tay hắn hiện tại lại không ngừng chấn động, trên mũi kiếm đã xuất hiện một ít vết tích màu đen bởi vì bị thiêu đốt mà sinh ra.
Bị một kiếm đẩy lui, nhưng trong mắt Tu hành giả cường đại trong quân này không có phẫn nộ, chỉ có khiếp sợ thật sâu cùng với khó có thể hiểu được.
- Sao ngươi có thể là người của Triệu Kiếm Lô?
Có một ít người chưa ra tay cũng khiếp sợ giống như hắn, cũng có người không nhịn được kêu lên một tiếng.
- Sư tôn ta thu không ít đồ đệ, Triệu Kiếm Lô cũng không chỉ có Triệu Nhất, Triệu Tứ.
Nam tử tóc dài này chậm rãi thu tay lại, theo khí tức của bản danh vọt lên, thanh kiếm này lập tức biến mất trong tay y, song khí tức không ai bì nổi tự nhiên tuôn ra trên người hắn y vẫn làm cho người ta sợ hãi.
Tẩy Phong Hà hít sâu một hơi, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn nam tử tóc dài này:
- Vì sao ngươi lại đi theo hắn?
"Hắn" ở đây đương nhiên là chỉ Đường Muội.
Đây thực sự không phải là một vấn đề nhàm chán.
Mỗi một đệ tử của Triệu Kiếm Lô đều là kiêu hùng chân chính, trong rất nhiều năm đã qua, cho dù là những người đã chết trận thì đều lưu lại rất nhiều chuyện xưa khiến người ta tán thưởng. Hơn nữa cho đến bây giờ, sau khi đệ tử thứ bảy của Triệu Kiếm Lô là Triệu Trảm bị Dạ Sách Lãnh giết chết ở Trường Lăng, trong tiềm thức của tuyệt đại đa số người tu hành trên đời, Tu hành giả của Triệu Kiếm Lô chỉ còn lại Triệu Nhất và Triệu Tứ.
Cự kiêu của Triệu Kiếm Lô, sao có thể cam tâm ẩn cư theo một tướng lĩnh vương triều Đại Sở lui ẩn sơn lâm?
Hơn nữa mặc dù khi Đường Muội thoái ẩn năm đó, vương triều Đại Sở cũng không chưa đứng ở vị trí cực cao, địa vị của hắn trong quân đội vương triều Đại Sở năm đó chỉ sợ còn không bằng Tẩy Phong Hà bây giờ.
- Sư tôn ta bảo ta tu chính là nhẫn, sư tôn ta rất đồng ý với đạo lý dùng binh của Đường đại tướng quân, cho nên ngài bảo ta đi theo bên cạnh hắn.
Khuôn mặt nam tử tóc dài vẫn lạnh như băng giống trước kia, nhưng hào quang liều chết trong con ngươi đỏ ửng vẫn chưa hề tan đi, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ yêu dị và cường đại.
Y nói ra hai câu này, sau đó liếc mắt nhìn thoáng qua Tẩy Phong Hà và kỵ quân phía sau gã, nói:
- Còn có vấn đề gì sao?
- Sẽ không có vấn đề gì nữa.
Tẩy Phong Hà nghiêm túc trả lời, sau đó chỉ im lặng, giục ngựa xoay người.
Không người nào còn chút khúc mắt.
Bởi vì không ai cảm thấy mình có thể mạnh hơn tông sư của Triệu Kiếm Lô lúc đó.
Cho dù là ở hiện tại, tuyệt đại đa số Tu hành giả đều cho rằng tông sư Triệu Kiếm Lô lúc ấy thậm chí còn mạnh hơn Vương Kinh Mộng khi đó.
Mà người tu hành Triệu Kiếm Lô cũng cho rằng như vậy.
Người tu hành Triệu Kiếm Lô đều cho rằng Vương Kinh Mộng nợ sư tôn bọn họ một lần quyết đấu công bằng.
Nếu như nói một Tu hành giả truyền kỳ như Chuyết Đao đi theo Đường Muội chỉ là ngẫu nhiên, vậy lại có thêm một Tu hành giả của Triệu Kiếm Lô, như vậy đã không còn bình thường.
Càng mấu chốt chính là mấy gã cưỡi ngựa còn lại đang quanh người Đường Muội, thoạt nhìn cũng không phải kẻ yếu.
Có ít nhất bốn gã Vương hầu Đại Tần dẫn quân, chỉ tính riêng một người mà nói thì bên người cũng chưa chắc đã có nhiều Tu hành giả cường đại như vậy.
Ngàn kỵ binh bao bọc đám người Đường Muội ở sau cùng, bắt đầu trầm mặc mà nhanh chóng hành quân.
Khi bóng đêm đến, đội quân này không hề dừng lại, chỉ thay ngựa dự phòng đã chuẩn bị sẵn ở một lòng chảo con sông, tiếp tục đi với tốc độ tối đa.
Ở một phía khác trong cánh đồng hoang vu của Đại Sở.
Còn có một đội quân đang còn nhanh chóng hành quân.
Tiếng sói gào thét.
Một gã tướng lĩnh cầm đầu ngẩng đầu nhìn mặt trăng, một loại cảm giác đói khát nhanh chóng chiếm cứ thể xác và tinh thần của gã, tựa như dạ dày vốn nặng nề trong nháy mắt này chợt sạch sẽ, từng đợt cảm giác trống rỗng cùng nhu cầu bổ sung đồ ăn cấp bách bắt đầu tràn ngập thức hải của gã.
Gã tướng lĩnh này hiện tại mới bắt đầu hiểu ra khoảng cách thời gian nghỉ ngơi và ăn cơm trước đó đã quá lâu, thuộc hạ chắc hẳn còn cần bổ sung thức ăn hơn cả bản thân mình.
Gã trầm mặc một lát, biết là do cảm xúc nóng lòng chạy tới phương bắc của mình cho nên mới xảy ra vấn đề.
Gã lập tức ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ và chôn nồi để nấu cơm.
Khi một đống lửa trại bùng lên, gã đã đưa ra quyết định để cho tất cả các quân sĩ bỏ đi áo giáp lấp lánh ánh sáng vàng trên người họ và thú cưỡi, chôn sâu tại chỗ và xóa bỏ tất cả các dấu vết.
Rất ít người nghi ngờ mệnh lệnh của gã, song mệnh lệnh này lại làm cho không khí của quân doanh trong tích tắc này chợt đè nén đến cực hạn.
Tiếng chất vấn cực kỳ vang dội của một vị tướng lĩnh lập tức vang lên, đây là truyền thống của đội quân này, cũng là kinh nghiệm của bọn họ, bất cứ chuyện gì có thể dao động tâm tư và ý chí của toàn quân đều phải giải quyết dưới tình huống công khai.
- Đại tướng quân, chúng ta đều biết ngài nóng lòng chạy về chiến trường Bắc cảnh, nhưng ta lo lắng ngài bởi vì quá mức vội vàng mà tâm tình xảy ra vấn đề. Trọng giáp Kim Diễm cho tới nay đều là vũ khí mạnh nhất của Kim Qua quân chúng ta, chúng ta cũng đã sớm quen với phương thức chiến đấu khi trên người mang theo nó. Trong chiến đấu, chúng ta đã sớm theo bản năng dựa vào trọng giáp khó có thể bị đâm thủng và có thể thừa nhận nguyên khí cường đại va chạm mà ngang ngược xông thẳng tới. Nếu như bỏ đi chiến giáp... Chúng ta còn có dũng mãnh như vậy, chúng ta vẫn là Kim Qua quân ư?
Đây là Kim Qua quân.
Tướng lĩnh cầm đầu hiển nhiên chính là vị tướng trấn thủ lãnh thổ cường đại nhất ở bên phía vương triều Đại Sở.
- Ta biết tâm tình lúc trước của ta có chút vấn đề, xét thấy cán cân giữa quân lực song phương, từ bất kỳ phương diện nào mà xem thì Kim Qua quân chúng ta chỉ sợ đều là mấu chốt quyết định thắng bại.
Hướng Diễm tắm rửa ánh trăng, ánh mắt kiên định chậm rãi xuyên qua lửa trại, đảo qua từng quân sĩ đang nhìn gã, giọng nói của gã không lớn, lại cực kỳ ổn định mà rõ ràng:
- Dựa theo tốc độ hành quân, cho dù giờ phút này chúng ta chôn giấu trọng giáp Kim Diễm, trang bị nhẹ ra trận, dù dốc hết tốc lực hành quân thì khi đến nơi, trận đại chiến này ít nhất đã đến giai đoạn giữa hoặc là cuối. Cho nên từ ý nghĩa nào đó mà nói, ảnh hưởng lớn nhất khi Kim Qua quân chúng ta đến cũng không phải là có thể giết chết bao nhiêu quân Tần, mà chỉ cho tất cả quân đội Bắc cảnh tin tưởng. Tất cả những gì chúng ta cần làm là... Chỉ sợ cũng chỉ kịp đánh một hai trận thắng mấu chốt.
- Điều quan trọng nhất là Kim Qua quân chúng ta có thể đến kịp thời khắc mấu chốt, mà không phải dùng trạng thái và chiến lực hoàn mỹ mà đến.
- Về phần vẫn chưa quen thuộc hay có thể dựa vào trọng giáp mạnh mẽ xông tới, từ chỗ chúng ta đến Bắc cảnh còn phải mất thời gian rất dài, trên đường đi có thể chậm rãi thay đổi và quen thuộc. Nếu thật sự đến một hai trận chiến đấu mấu chốt như ta nói, nếu thật sự không còn cách nào nữa, vậy thì dùng máu thịt của chúng ta làm áo giáp, để giành được thắng lợi cuộc chiến này.
Mấy câu nói cuối cùng này của Hướng Diễm dường như có vẻ rất bất đắc dĩ, thế nhưng trong lời nói bất đắc dĩ như vậy lại ẩn chứa dũng khí xả thân quên chết của gã, gã còn chưa nói xong câu cuối cùng, toàn bộ quân doanh đã lập tức vang lên vô số tiếng gầm giận dữ cùng tiếng gầm gừ.
Bỏ đi giáp vàng, cơ thể thiếu nhiệt độ mà dần dần lạnh, nhưng nhiệt huyết lại sôi trào, tựa như lửa trại đang hừng hực thiêu đốt kia vậy.