Địa thế Âm Sơn rất cao, cho dù đứng ở sườn núi bằng phẳng thì các ngôi sao trên đỉnh đầu cũng lớn hơn mấy lần so với lúc ở Trường Lăng, nhìn qua giống như từng viên minh châu có thể vớt được ở trong tầm tay.
Rất nhiều địa điểm ở Âm Sơn đều là ranh giới cương vực tự nhiên của hai nước Tần Sở, sườn dãy núi này hơi nghiêng về phía vương triều nước Sở, cũng là lãnh thổ thuộc về quốc gia này, nhưng quân đội đóng trên sườn núi hiện tại đã là quân Tần, từng tòa doanh trướng màu đen được bố trí dày đặc, tự thành trận thế như biển sao ở trên sườn núi.
Ở phía dưới sườn núi này hai mươi dặm là khu vực lòng chảo sông và vùng hoang mạc, vô số lửa trại còn dày đặc hơn so với sao ở trên trời, doanh trướng màu đen và lửa trại màu đỏ nối liền thành một mảnh, kéo dài cho đến cuối tầm mắt của người bình thường, quả thực giống như Minh Hà trong truyền thuyết.
Trong đại doanh quân Tần trên sườn núi, bên trong doanh trướng khổng lồ dùng lông màu đen của bò Tây Tạng bện thành giống như màn đêm đen của bầu trời, hơn mười ngọn nến to như cánh tay em bé đang chiếu sáng một cái sa bàn.
Suy diễn sa bàn, đây là công cụ thường dùng trong đại chiến của hầu như tất cả các tướng lĩnh mấy triều đại trước, có thể nhìn ra địa hình của quân đội mình, hướng đi của mỗi nhánh quân đội một cách trực quan nhất, từ đó phán đoán chi tiết tất cả tình thế có thể phát sinh.
Hai vương triều khổng lồ thực lực gần ngang nhau giao chiến, bố trí binh lực hiếm có từ xưa đến nay, cũng khiến cho sa bàn ở chính giữa doanh trướng này cực kỳ khổng lồ, giữa núi non sông ngòi, từng cái từng cái cờ nhỏ đại biểu cho quân đội cũng dày đặc đến cực điểm.
Cuộc nghị sự triển khai tác chiến giữa các tướng lĩnh đã chấm dứt, ngay thời điểm mặt trời mọc sáng mai, một số lá cờ nhỏ trên đó sẽ di chuyển đến vị trí mới, hoặc là biến mất hoàn toàn.
Trong doanh trướng cực kỳ rộng lớn chỉ còn lại Ty Mã Thác và Phù Tô.
Trong bóng nến lắc lư, trên những lá cờ nhỏ này đánh dấu một ít ký hiệu, nghĩ kỹ phía sau mỗi một thanh cờ nhỏ thoạt nhìn không có ý nghĩa trên sa bàn này sẽ đại biểu cho rất nhiều sinh mệnh sống động, nghĩ đến khi những lá cờ nhỏ này biến mất thì trên chiến trường sẽ thực sự là lòng chảo sông lấp đầy thi thể, tâm tình Phù Tô không cách nào bình tĩnh, hô hấp vẫn luôn có chút nặng nề.
Ty Mã Thác nhìn bộ dáng của gã, khóe miệng âm lãnh chậm rãi hiện ra ý hơi trào phúng.
- Đây là cái gì?
Hắn vươn một ngón tay, điểm một cái sa bàn khổng lồ trước người, hỏi.
Thân thể Phù Tô hơi chấn động, theo bản năng đáp:
- Đây là sinh tử của vô số người.
Ý trào phúng trên khóe miệng Ty Mã Thác càng thêm nồng đậm, hắn lắc đầu, nói:
- Đây là toàn bộ thiên hạ, toàn bộ vương triều Đại Tần.
Phù Tô ngẩn người, không thể hiểu được ý câu nói của Ty Mã Thác hiện tại.
- Có lẽ đại đa số thống soái đều là Tu hành giả cường đại, nhưng ngược lại Tu hành giả cường đại lại chưa chắc có thể trở thành thống soái.
Ty Mã Thác nhìn gã một cái, lãnh đạm chậm rãi nói:
- Thống soái khác biệt với Tu hành giả cường đại thông thường là ở chỗ họ luôn đứng ở độ cao khác nhau để xem xét mọi chuyện. Ngươi là Hoàng tử được Thánh thượng và Hoàng hậu coi trọng nhất, chỉ cần ngươi không phạm sai lầm lớn, vậy vương vị của vương triều Đại Tần sau này chắc chắn sẽ giao cho ngươi. Cho nên ngươi phải nhìn mọi thứ từ vị trí của người chỉ huy, từ quan điểm của toàn bộ đế quốc.
- Hiện tại, trong sa bàn này đang biểu thị chỉ là chiến đấu, nhưng trận đại chiến này sẽ thay đổi lực lượng của cả một triều đình, kết quả thắng bại sẽ quyết định vận mệnh của quốc gia. So sánh với cả đất nước thì mỗi một lá cờ trong này mặc dù đại biểu cho sự sống chết của mấy ngàn thậm chí hơn vạn người, máu chảy thành sông, thây chất thành núi nhưng dù vậy vẫn quá nhỏ bé.
Ánh mắt Ty Mã Thác rời khỏi khuôn mặt Phù Tô và sa bàn trước mắt, nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài doanh trướng, sau khi tạm ngừng mấy hơi thở, lão mới chậm rãi nói:
- Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Triệu Mộc mới là đối thủ mà ta kiêng kỵ nhất, bởi vì hắn chỉ tính toán thắng bại cuối cùng mà không hề so đo về quá trình. Còn vị Đường Muội kia lại có tính tình giống như ngươi từng có, quá để ý sinh tử của những người này.
- Mỗi vương triều đều có rất nhiều Tu hành giả cường đại, vô số mãnh tướng có khả năng chinh chiến thiện chiến. Xem như đặt ngươi vào vị trí thống soái này, điều ngươi cần phải nắm chắc chính là hướng đi của toàn cục, đánh giặc đương nhiên sẽ do những người này đi đánh.
Ty Mã Thác nở nụ cười:
- Giống như hiện tại, ngươi chỉ cần xác định khi Đường Muội làm thống soái toàn quân vương triều Đại Sở thì sẽ có vấn đề gì phát sinh, bây giờ ngươi có thể nhìn ra được, trong toàn thế trận do hắn dẫn quân, quân Sở đã tồn tại một nhược điểm trí mạng nào? Nếu như ngươi không thể nhìn ra, vậy làm chức thống soái kia cũng sẽ không có ý nghĩa gì, đồng thời bất kỳ mệnh lệnh nào ban hành ra cũng không có được một chút tác dụng. Có lẽ những lá cờ này đại biểu cho hầu hết quân đội đã giành chiến thắng trong các trận chiến, nhưng cuối cùng ngươi sẽ thấy rằng mình đã thua một cách khó hiểu.
- Nhược điểm?
Nghe Ty Mã Thác dạy dỗ, Phù Tô có chút kinh ngạc nhìn sa bàn, nhưng vẫn không thể nào nhìn ra rốt cuộc nhược điểm trí mạng của quân Sở mà lão nói lại tồn tại ở đâu.
- Chiến trường càng phức tạp thì thời gian dây dưa sẽ càng dài, đồng nghĩa với biến số càng nhiều, theo hai nước Yến, Tề cùng với những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng tham dự vào sẽ khiến chúng ta càng thêm bất lợi. Triệu Mộc tự mình lưu lại đô thành nước Sở để ổn định cục diện hậu phương, lại đề cử Đường Muội làm thống soái, là do phương thức dẫn quân của Đường Muội sẽ cực kỳ dễ dàng làm được điểm này.
Ty Mã Thác thu ý cười lại, lạnh lùng chậm rãi nói,
- Nhưng dạng dẫn quân như hắn lại có nhược điểm trí mạng luôn tồn tại chính là lương thảo. Mặc dù quân Sở đã chuẩn bị một mùa đông, nhưng nếu so sánh khối lượng lương thảo với chúng ta thì vẫn luôn không đủ. Càng nhiều trận chiến lẻ tẻ sẽ khiến con đường vận chuyển và lương thảo cần dự trữ càng nhiều, do đó càng dễ xảy ra vấn đề. Chỉ cần có thể phát giác điểm này, vậy thì tất cả mệnh lệnh đều chỉ cần nhắm vào chỗ đó.
Phù Tô khẽ hít một hơi, gã rốt cục đã có chút hiểu ra.
Ty Mã Thác lạnh nhạt nói tiếp:
- Lương thảo lương thảo, có lương cũng cần có thảo(cỏ), tất cả mệnh lệnh được ban ra trong tối nay, phía phe ta nhìn như Liên Ba tự mình dẫn năm vạn Hổ Bí quân gây ra động tĩnh lớn nhất, nhưng kì thực chỉ vì kiềm chế phần lớn lực lượng quân Sở, mấu chốt chỉ ở những lá cờ nhỏ kia, rất nhiều cỏ dự trữ của quân Sở sẽ bị đốt cháy. Cho dù Ngụy Vô Cữu dẫn quân tiến về phía đồng cỏ ngoại ô Lục Hà Tử thì cũng chẳng qua cũng chỉ là một chiêu dụ kỳ. Tác dụng của rất nhiều Tu hành giả cường đại ở trong cuộc chiến thường là dùng để kiềm chế và bảo hộ một ít tướng lĩnh, có đôi khi yếu tố quyết định thắng lợi trái lại không phải ở cuộc chiến của những người này, mà thuộc về một số thắng lợi của những đội quân không đáng chú ý đạt được.(dụ kỳ: một cái mồi nhử)
......
Tuyết Cốc quan.
Một nơi rất nhỏ bé trên sa bàn.
Một chỗ sơn cốc của Âm Sơn mà ánh nắng không thể chiếu đến, bởi vì không có ánh mặt trời, cho nên mặc dù hiện tại đã đến đầu hạ, trong sơn cốc này vẫn được bao trùm bằng một tầng tuyết trắng.
Cửa quan này nằm ở phía bắc quận Đại Lương, bởi vì đã cực kỳ xa xôi cho nên chỉ cần phải phòng ngừa một ít giặc cướp bên ngoài quan, do đó triều đình cũng chỉ thành lập một tòa thành đá ở vị trí lối ra sơn cốc, mà số lượng quân trú đóng cũng chỉ tầm khoảng bốn trăm người.
Song mấy ngày trước lại có một ít quý tộc vương triều Đại Sở cùng rất nhiều tùy tùng đi theo đến nơi này, tăng thêm đốc quân thì cũng chỉ có hơn bảy trăm người.
Những quý tộc này đều đến từ chuyên khu xung quanh Dĩnh đô nước Sở, đều là môn phiệt quý tộc có chút thế lực nhưng sức ảnh hưởng lại không đủ mạnh mẽ để Trịnh Hương Phi lưu tình. Tất cả người thuộc những quý tộc này có thể tham gia chiến đấu đều bị hợp thành đội quân, chỉ có những phụ nữ và trẻ em già yếu không thể theo quân nên được ở lại đô thành, được "chăm sóc" một cách thích đáng.
Sau khi chạy tới tiền tuyến, quân đội do những quý tộc này hợp thành lại bị chia cắt phân phát tới các nơi, cuối cùng nhóm người được phái đến Tuyết Cốc quan này có chiến lực cực kém, ít nhất không bằng bốn trăm quân đang đồn trú ở nơi này.
Quân đội trú đóng ở nơi này vốn không có hảo cảm đối với những quý tộc này, lại sợ những người này đào tẩu, cho nên sau khi những người này đến nơi đây, lại bị chia thành năm người một tổ, do một vị lão quân cai quản. (lão quân: quân sĩ có thâm niên)
Rất nhiều lão quân tầm thường ở nơi này cũng lập tức trở thành "Ngũ trưởng".
Tống Duy - "Ngũ trưởng" phụ trách canh gác ở tiền đồn đêm nay cũng là một lão quân như vậy.
Cái gọi là tiền đồn, chỉ là một doanh trướng bí mật nằm ở một bên khe tuyết trên sườn núi, cố hết sức mới có thể đủ cho sáu người ngồi.
Mặc dù vì chống lại cái lạnh nên sáu người ép sát vào người nhau, dựa vào nhiệt lượng trên cơ thể mình để sưởi ấm, nhưng Tống Duy vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng địch ý của năm người bên cạnh mình.
- Chỉ cần nhỏ giọng một chút, tiếng gió trong cốc này đủ để che dấu tiếng nói chuyện của chúng ta, Tu hành giả lợi hại cũng khó có thể nghe thấy. Nếu chỉ im lặng không nói sẽ dễ dàng mệt mỏi, không bằng tán gẫu một chút?
Trên mặt tên lão quân này đã bị gió sương và cái nắng cao nguyên tàn phá tới mức giống như vỏ cây già, hắn chủ động nói.
Không ai lên tiếng.
Tống Duy lơ đễnh, nói tiếp:
- Ta biết trong lòng các ngươi có bất mãn, ai cũng muốn sống trong vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp, người nào muốn tới đây chịu tội? Không chỉ các ngươi không muốn, ngay cả ta cũng nghĩ vậy. Ta cũng không phải Tu hành giả, lấy đâu ra khả năng đoạt được quân công.
- Vậy tại sao ngươi lại nhập ngũ?
Sau vài hơi thở, chợt có một giọng nói vang lên.
- Không có lựa chọn nào khác.
Tống Duy cười cười tự giễu,
- Cha ta sinh được hai đứa con trai, ta là con trưởng, đệ đệ ta từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, mà đọc sách biết chữ lại tốt hơn hẳn ta, nhà ta bần hàn, không có ruộng đất, cho nên dựa theo luật lệ nước Sở, đóng không nổi thuế binh thì hiển nhiên trong nhà phải có người tòng quân. Ta không đi thì ai đi?
- Các ngươi tuy gia thế khác hẳn so với ta, nhưng lại không có lựa chọn giống như ta vậy.
Tống Duy quay đầu nhìn những người chen chúc với mình, nghiêm túc nói:
- Ý của ta chính là nhập gia tùy tục, nếu đã không có lựa chọn, vậy ý nghĩ duy nhất cũng chỉ có thể tìm biện pháp sống sót, sống sót vẫn tốt hơn là chết ở chỗ này. Cho nên căm phẫn sẽ không có bao nhiêu tác dụng, mọi người có thể bình an vô sự ở chỗ này qua trận đại chiến là tốt rồi.
Trong doanh trướng trầm mặc lại.
Thấy lời nói của mình hiển nhiên đã được tán thành, Tống Duy cười cười, nói:
- May mà nơi này của chúng ta cực kỳ xa xôi, không tính là nơi quan trọng chắc chắn xảy ra xung đột, cho nên chắc hẳn sẽ không có quân Tần được điều động đến nơi này đánh lén, khả năng sống sót của chúng ta...
Hắn đương nhiên muốn nói khả năng sống sót của chúng ta hiển nhiên sẽ lớn hơn một chút.
Thế nhưng lời nói của hắn lại đột nhiên dừng lại.
Yết hầu của hắn cứng đờ, toàn bộ gương mặt cũng như bị đông cứng, đồng tử lại kịch liệt co rút.
Trong tuyết trắng xuất hiện một ít màu trắng có sự khác biệt rất nhỏ.
Mấy bóng người màu trắng như quỷ mị lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong sơn cốc.
Tiếp theo là càng nhiều bóng người màu trắng, lít nha lít nhít lan tràn ra phía sau chỗ đó.