Những bóng người màu trắng này đều mặc áo bông trắng muốt, áo choàng bông rất thô ráp, bên trong màu trắng xen lẫn những lốm đốm màu xám nhạt tự nhiên, thế nhưng lại như hòa mình vào màu sắc khe tuyết lúc này.
Mấu chốt nhất chính là màu trắng của những áo bào này làm nổi bật vỏ kiếm màu đen ở bên dưới, những bóng người này cực kỳ ngăn nắp và trật tự trong lúc tiến lên, loại khí chất trầm mặc lạnh lùng này làm cho Tống Duy liếc mắt một cái đã có thể kết luận đây chỉ có thể là quân Tần.
Nhiệm vụ của tiền đồn vào ban đêm chính là dùng tốc độ nhanh nhất để cảnh cáo khi phát hiện tình hình quân địch, nhưng hiện tại khi nhìn những bóng hình màu trắng đang trầm mặc tiến lên, trong đầu Tống Duy chỉ tràn ngập một ý niệm: mặc dù cảnh cáo thì còn có tác dụng gì không?
Chỉ trong chốc lát này, những bóng người màu trắng xuất hiện trong tầm mắt hắn đã vượt xa hai ngàn, đây đã là số lượng gấp đôi quân phòng thủ ở Tuyết Cốc quan, mà những bóng người này còn đang không ngừng hiện ra ở chỗ này.
Tống Duy hoàn toàn khó có thể hiểu được vì sao lại có số lượng quân Tần như vậy tiến đánh nơi này, nhưng hắn có thể khẳng định, đội quân Tần này nhất định còn mang sứ mệnh quan trọng hơn, mục đích chính không chỉ tiến đánh Tuyết Cốc quan trong đêm.
Cái loại ý niệm vô dụng này chỉ xoay quanh ở trong đầu hắn trong tầm mấy hơi thở, trong nháy mắt tiếp theo, hắn dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng ném bình sứ đã nắm chặt trong lòng bàn tay ra ngoài doanh trướng bí mật này.
Miệng bình sứ này được niêm phong bằng sáp, bên trong chứa Hồng Lân Đan Sa đã trải qua thủ đoạn chế tạo đặc thù, chỉ cần bình này vỡ vụn, tiếp xúc với không khí, bất kể ở bất kỳ địa phương rét lạnh nào thì đều sẽ lập tức dấy lên ngọn lửa sáng ngời.
Nhưng Tống Duy chỉ làm ra tư thế ném mạnh này, bình sứ vẫn chưa thể rời tay bay ra.
Một luồng gió cực kỳ lạnh lẽo từ bên ngoài doanh trướng ập tới, thổi vào bên trong chỗ này, dọc theo tay của Tống Duy thấm vào sâu trong cơ thể hắn.
Tống Duy kinh hãi há miệng, song lại không thể phát ra được bất kỳ thanh âm nào, không chỉ có hắn, trong ánh mắt liếc qua, năm người chen chúc với hắn cùng một chỗ cũng bị một luồng gió lạnh này "đóng băng" trong nháy mắt.
Hắn trơ mắt nhìn quân Tần như U Linh màu trắng lặng lẽ đi qua con đường phía dưới, cho đến khi phía hậu phương đội quân này không còn xuất hiện những bóng hình màu trắng mới, tổng số người của đội quân này đã vượt qua năm ngàn!
Điều càng khiến hắn hoảng sợ chính là mấy cái trạm gác phía sau hắn cũng không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, đội quân Tần này cực kỳ thuận lợi tiến sát tòa Tuyết Cốc quan đang ngủ say.
- Không cần cảnh báo, người trong Tuyết Cốc quan các ngươi đã biết rồi.
Sau mấy chục hơi thở khi mấy quân sĩ cuối cùng của quân Tần này đã vượt qua con đường phía dưới, trong tai Tống Duy chợt truyền đến giọng nói xa lạ mà trẻ tuổi.
Nỗi sợ hãi và khiếp sợ thật sâu lan tràn trong không gian chật chội của doanh trướng này.
Có một người trẻ tuổi đã đứng cách mấy thước bên ngoài doanh trướng từ khi nào.
Người trẻ tuổi này mặc áo bông màu đen bình thường, khuôn mặt đều dùng vải đen che lấp.
Gã bình tĩnh đứng thẳng, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí áp lực của quân Tần đang tiến sát Tuyết Cốc quan lúc này, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ quái dị.
- Ý ngươi là sao?
- Ngươi là ai?
Tống Duy lại khó hiểu phát hiện mình đã có thể lên tiếng, hắn hạ thấp giọng nói, cố nén kinh hãi trong lòng, liên tục nói ra hai câu. Chỉ dựa vào giọng của đối phương đã khiến hắn có thể khẳng định đối phương chắc chắn không phải là người Sở.
- Không cần khẩn trương, nếu như ta và quân Tần phía dưới là một phe, các ngươi hiện tại đã sớm chết rồi.
Người trẻ tuổi chậm rãi xoay người lại, nhìn Tống Duy một cái rồi nói.
Đây cũng không phải là vấn đề sống chết của cá nhân, Tống Duy dùng sức hít sâu một hơi, hơi run giọng nói:
- Người bên trong thực sự đã biết rồi ư?
- Trước khi tới nơi này, ta đã báo cho người trong đó.
Người trẻ tuổi này cũng không hề làm trò bí hiểm, chỉ nói:
- Càng làm cho đội quân Tần này cảm thấy Tuyết Cốc quan của các ngươi không có bất kỳ phòng bị gì, bọn họ mới càng buông tay tiến công, Tuyết Cốc quan các ngươi mới có thể giữ vững.
Địch nhân gấp năm lần thì cho dù có dùng bất kỳ phương thức nào, hay là chiến pháp cao siêu hơn nữa thì sao có thể giữ vững được?
Đây là ý niệm hiện lên trong đầu Tống Duy trước tiên.
Nhưng không biết vì sao ánh mắt bình tĩnh đến cực điểm của người thanh niên này lại làm cho hắn không trực tiếp nói ra lời như vậy trước tiên, mà chỉ theo bản năng hỏi:
- Nhiều quân Tần muốn xông qua nơi này, hơn nữa còn dùng số lượng như vậy, đồng thời lại dùng phương thức đánh lén ban đêm, vậy rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?
- Đại Vĩnh quan.
Người trẻ tuổi dứt khoát phun ra ba chữ, sau đó biết Tống Duy không thể nào hiểu được, cho nên gã nhanh chóng giải thích:
- Đội quân Tần này sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tập kích Đại Vĩnh quan, chỉ cần có thể thiêu rụi bãi cỏ khô của Đại Vĩnh quan các ngươi, vậy sau hơn mười ngày, bốn năm vạn quân đội của các ngươi ở khu vực này sẽ cực kỳ bất lợi.
Tống Duy cũng không phải tướng lĩnh, nhưng đã là lão quân phục vụ ở chỗ này nhiều năm, cho nên hắn gần như lập tức phản ứng lại.
Bãi cỏ khô của Đại Vĩnh quan trong thời chiến sẽ cung cấp cỏ cho hai biên thành Cự Dung và Trục Sơn, mà hai thành biên thành kia lại là biên thành trung chuyển lương thảo cực kỳ quan trọng của quân Sở.
Nếu như lượng lớn quân mã của hai biên thành không thể được cung cấp đủ cỏ, dù cho hai biên thành này không thất thủ, vậy có đủ quân lương thì vẫn cực kỳ khó vận chuyển ra ngoài.
Trong nháy mắt này, cho dù là Tống Duy cũng có thể nhanh chóng hiểu được, nếu Tuyết Cốc quan vừa phá, quân Tần nhanh chóng tập kích Đại Vĩnh quan thành công, vậy mấy quan ải dọc đường này nhìn qua không đáng chú ý thất thủ, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với toàn bộ cuộc chiến.
Đây chắc chắn là một lỗ hổng đáng sợ.
Trước đó, tướng lĩnh cấp trên của quân Sở chắc là không đoán ra hướng đi của đội quân Tần này, cho nên không có thời gian ngăn chặn lỗ hổng kia.
Nghĩ đến chỗ đáng sợ của chuyện này, cả người Tống Duy tràn ngập mồ hôi lạnh.
- Bây giờ ngươi có thể đốt Đan Sa rồi.
Người trẻ tuổi lúc này quay đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói một câu.
Tống Duy lại ngẩn người, sau đó mới hiểu được người trẻ tuổi này muốn hắn ném bình sứ trong tay ra.
- Nhanh!
Người thanh niên vội vàng phun ra một chữ, mang theo lực lượng khiến người ta sợ hãi.
Tống Duy mắt thấy đội quân Tần kia đã cách tường thành Tuyết Cốc quan không quá mười trượng, hắn cắn răng một cái, ném bình sứ trong tay ra ngoài.
Một tiếng "ầm", trên sườn núi hiện lên một ánh lửa.
Ánh lửa này màu tím sẫm, giống như một ngọn nến thật dài, bị gió thổi qua lại giống như vô số đom đóm màu đỏ tím tản ra, bay lên bầu trời.
Ngọn lửa màu tím sẫm lấm ta lấm tấm trở nên nổi bật phía dưới tuyết trắng, cực kỳ đẹp mắt, nếu trong hoàn cảnh bình thường sẽ mang theo hương vị lãng mạn, song trong lúc này lại chỉ làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông và tử vong.
Chỗ tường cao nhất trên Tuyết Cốc quan, hơn mười tướng lĩnh quân Sở đứng yên như đá, tâm tình cũng khẩn trương đến cực điểm.
Có một nữ Tu hành giả đứng yên trước người bọn họ.
Nữ tu sĩ này lạnh lùng nhìn quân Tần phía trước, khi ánh lửa hiện lên trên sườn núi xa xa phía sau, nàng lại không hề đưa mắt quét nhìn về phía nơi đó, tất cả nhận biết và lực chú ý đều tập trung ở trên người quân Tần phía dưới.
Trong đội quân Tần như U Linh kia, rất nhiều người trong nháy mắt quay đầu.
Nhưng chỉ riêng nàng nắm được sự khác biệt trong nháy mắt này, nàng đã tìm ra bóng người có phản ứng theo trực giác nhanh nhất, người đầu tiên phát hiện cảnh tượng bất thường trên sườn núi phía sau, người đầu tiên quay đầu bên trong đám người này.
Nhận biết của nàng rơi vào trên người nam tử này.
Người này mặc dù không phải là người chỉ huy của đội quân Tần này, nhưng ít nhất là tồn tại có tu vi cao nhất trong bọn họ.