Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 566 - Q6 - Chương 67: Quyết Đấu Là Cược

Q6 - Chương 67: Quyết đấu là cược Q6 - Chương 67: Quyết đấu là cược

Gió đêm đột nhiên biến mất.

Cũng không phải là gió núi từ chỗ khe núi tuyết thổi tới đột nhiên dừng lại, mà do có một cỗ thiên địa nguyên khí khổng lồ theo nhận biết của nữ Tu hành giả này đánh tới, phản xung triệt tiêu gió thổi.

Nữ tử này vươn tay ra, khí tức bản mệnh tinh thuần đến cực điểm phun trào trên đầu ngón tay của nàng.

Cũng trong nháy mắt này, tiếng rắc rắc như mặt băng vỡ vang lên ở chỗ đầu ngón tay nàng!

Trong không khí trống rỗng, có vô số băng vụn màu xanh đen hiển hiện, chúng nó dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng được hội tụ ở phía trước ngón tay nàng, xếp chồng lên nhau.

Đây là một tình cảnh khó có thể tưởng tượng được, những viên băng vụn này xếp thành kiếm, kéo dài xuống theo nhận biết của nàng.

Tu hành giả trong quân Tần phía dưới kịp phản ứng, một thanh kiếm băng màu xanh đen dài hơn mười trượng được hình thành, mang theo sát ý khủng bố, giống như dòng nước lũ đánh về người bị nhận biết của nàng tập trung.

Mấy tiếng gào thét thê lương cùng tiếng phá không vang lên.

Điều này đại biểu cho Tu hành giả duy nhất trong quân Tần đã kịp phản ứng trong tích tắc này.

Chân nguyên trong cơ thể Tu hành giả bị nhận biết tập trung này điên cuồng phun ra ngoài, áo choàng bông màu trắng trực tiếp nổ tung thành vô số sợi bông bắn ra ngoài, rõ ràng cực kỳ mềm mại lại bởi vì trong nháy mắt chân nguyên bộc phát mà mang theo vẻ cực kỳ nặng nề.

Tu hành giả này dùng thân thể làm kiếm, điên cuồng chém về phía sau, không hề cố kỵ mạng sống của những quân sĩ sau lưng mình.

Mấy đạo phi kiếm nhanh chóng bay tới, đón lấy thanh kiếm băng đang không ngừng được đắp vào mà kéo dài tới, mặc dù biết rõ không thể nào địch nổi nhưng vẫn mang theo ý không tiếc bất cứ thứ gì đón lấy, muốn ngăn cản thanh kiếm băng này trong một cái nháy mắt.

Mấy đạo phi kiếm nhìn như mỏng manh lại mang theo lực lượng cường đại chạm vào kiếm băng, song vẫn chưa thể trì hoãn lại một chút, kiếm băng liên tục xông qua những phi kiếm này, giống như một cây chùy sắt thật lớn đánh trúng Tu hành giả đang bay ngược, lại mạnh mẽ đánh thân thể tên Tu hành giả này cắm vào mặt đất bên dưới.

Chỉ khi kiếm ý rơi xuống đất, lực lượng khủng bố xâm nhập sâu vào, rốt cục bị bùn đất không ngừng ép nặng đón lấy, thời gian và hình ảnh mới tựa như xuất hiện tĩnh lặng trong nháy mắt.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt tiếp theo, kiếm ý tỏa ra bốn phía, mặt đất nổ tung ra bên ngoài, lấy thân thể Tu hành giả rơi xuống đất này làm trung tâm, hơn mười quân Tần trực tiếp bị bắn ngược ra theo đá vụn và bùn đất.

Mấy đạo phi kiếm nhanh chóng rơi vào trong bùn đất, không thể nào bay lên nữa, chỉ có ánh sáng lóng lánh còn sót lại.

Bóng dáng Tu hành giả bị kiếm băng nện vào trong bùn đất đã biến mất vô tung vô ảnh.

- Phóng!

Kiếm băng trong tay nữ tử đã biến mất, mặt đất bị trùng kích chấn động truyền đến tường thành Tuyết Cốc quan, sương lạnh trong khe hở tường thành Tuyết Cốc quan đồng loạt rơi xuống, hơn mười tướng lĩnh quân Sở phía sau nàng cho đến lúc này mới kịp phản ứng lại, một tiếng gào thét phun ra từ giữa môi và răng của một gã tướng lĩnh trong số đó.

Vô số tiếng phá không vang lên.

Thứ phát ra tiếng phá không chính là mũi tên, nhưng so sánh với mấy trăm mũi tên có vẻ có chút thưa thớt trên không trung, mấy chục viên cầu kim loại im ắng bay ra ở phía sau mũi tên càng khiến người ta chú ý.

Mấy chục viên cầu kim loại này đều có kích thước lớn như đầu người, lóng lánh ra ánh sáng màu xanh tươi sáng ở trên bầu trời đêm, khi rơi xuống khoảng không cách mặt đất mấy trượng, toàn bộ đều lập tức nứt ra, mỗi một viên cầu kim loại đều vỡ vụn thành mấy trăm mảnh nhỏ màu xanh biếc tươi đẹp, bắn tung tóe ra bốn phía.

Tiếng gào thét xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, tiếng kiếm phong va chạm với kim loại, tiếng kim loại cắt áo giáp và máu thịt nặng nề vang lên trong nháy mắt nối liền thành một mảnh.

Ngay phía dưới mấy chục viên cầu kim loại này, quân Tần đồng loạt ngã xuống từng mảnh, trong đội ngũ vốn chỉnh tề đến cực điểm kia chợt xuất hiện hơn mười chỗ trống.

Tuyết Cốc quan trong nháy mắt bộc phát ra một kích, giết chết ít nhất sáu bảy trăm quân Tần, máu tươi văng tung tóe, khiến cho rất nhiều người trong đội quân này cảm thấy lạnh lẽo, thế nhưng không có bất kỳ quân lệnh nào được phát ra.

Bởi vì tên tướng lĩnh vốn nên ra lệnh bình ổn cảnh hỗn loạn này đã bị trực tiếp giết chết!

- Lui!

Khi đợt mưa tên thứ hai từ không trung rơi xuống, trong quân Tần mới có người phát ra quân lệnh, cả đội quân lập tức như thủy triều lui về phía sau.

Nữ tử trên tường thành Tuyết Cốc quan đã thu tay lại, thế nhưng trong không khí vẫn có những bông hoa sương màu xanh đen bay lả tả như cũ, hiển hiện ra vẻ kinh tâm động phách, loại dư vị cường đại này làm cho người ta cảm thấy áp lực thậm chí còn vượt qua hơn sát thương khủng bố mà mười viên cầu kim loại vừa rồi tạo thành.

- Giữ!

Thế nhưng khi lui lại năm mươi bước, theo một tiếng quân lệnh mới được phát ra, quân Tần đang lui về chợt dừng lại, kết thành trận hình một lần nữa.

Tống Duy đứng trên sườn núi bao quát hết cảnh này, nhìn thấy quân Tần chỉ lùi mấy chục bước đã hoàn tất ổn định trận hình, trong lòng vẫn không kìm được hiện ra từng đợt hàn ý.

Trong cuộc chiến với ba nước Hàn, Triệu, Ngụy năm đó, quân Tần đã thể hiện ra sự dũng mãnh cùng quân kỷ như sắt khiến các triều trong thiên hạ khiếp sợ, mà quân Tần bây giờ còn mạnh mẽ hơn so với lúc ấy! (quân kỷ: kỷ luật quân đội)

- Cửu U Minh Vương Kiếm!

- Đại tiểu thư Công Tôn gia, ngươi đừng quên mình là người Tần!

Trong nháy mắt quân Tần đang lui bước dừng lại, người phát ra quân lệnh liên tục quát ra tiếng.

Bên trong Tuyết Cốc quan lại càng yên lặng.

Không chỉ bọn họ bị một kiếm vừa rồi chấn nhiếp, nếu người này đã dám quát lớn như thế, vậy cũng đã đại biểu cho việc cho bản thân dũng mãnh vô cùng.

Nữ tử đứng trên cửa thành đã có năng lực dùng một kiếm giết chết tướng thống lĩnh đội quân này, đương nhiên cũng có năng lực giết tên Tu hành giả đứng kế tên tướng lĩnh kia.

Trong thiên hạ này, chỉ có Cửu U Minh Vương Kiếm mới có được lực lượng cực kỳ lạnh lẽo và cuồng bạo đến cực điểm như vậy.

Ở Trường Lăng có vô số câu chuyện về thanh kiếm này và đại tiểu thư Công Tôn gia.

Cho nên tên Tu hành giả trong quân này cực kỳ dễ dàng phán đoán ra nữ tử đứng trên tường cao cửa thành chính là đại tiểu thư của Công Tôn gia ngày xưa.

Tiếng quát lớn tràn ngập không sợ hãi và tức giận lượn lờ trong không khí lạnh lẽo, truyền vào trong khe núi tuyết, không ngừng vang vọng, giống như có ngàn vạn người đang phẫn nộ đưa ngón tay, không ngừng quát lớn và chỉ trích Trưởng Tôn Thiển Tuyết đứng phía trên tường cửa thành.

Bất cứ kẻ nào chỉ cần tin tưởng vững chắc mình đứng ở một phương đại nghĩa, thì sẽ không thèm để ý bất cứ thứ gì cho dù đó là tính mạng, cái loại khí thế này sẽ áp đảo tất cả.

Hiện tại vị tướng lĩnh của quân Tần này chính là như thế.

Song điều này lại không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thần sắc trong trẻo lạnh lùng của nàng không có bất cứ thay đổi nào, mang theo một loại ngữ khí khinh miệt và trào phúng, nói:

- Ta còn tính là người Tần sao?

Vị tướng lĩnh lên tiếng kia bỗng nhiên trì trệ.

- Công Tôn gia ta chỉ còn lại một mình ta.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng bổ sung một câu,

- Cho dù là người Tần thì cũng là cừu nhân. Nếu như có thể, ngươi cho rằng ta sẽ không giết sạch những người trong Hoàng cung Trường Lăng?

- Ngươi nhất định phải đứng về phía người Sở, giúp bọn họ tàn sát người Tần?

Tên tướng lĩnh kia trầm mặc một lát, ngửa đầu nhìn bóng dáng Trưởng Tôn Thiển Tuyết đứng bên trên cửa quan, lạnh lùng nói:

- Trong Tuyết Cốc quan này có rất ít Phù khí, Lục Kim Sát Cầu vừa rồi chắc hẳn là toàn bộ kho tàng của các ngươi, mặc dù tối nay ngươi có thể giết sạch tất cả chúng ta, chỉ sợ cũng không có quá nhiều người trong Tuyết Cốc quan có thể sống sót.

- Đó là sự lựa chọn của ngươi.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi nhíu mày, thanh âm hơi lạnh nói:

- Nếu như ngươi muốn chết, vậy cứ nghĩ đến việc những người này sẽ bị chôn cùng ngươi, dù sao ta cũng không thèm để ý giết thêm một vài người.

Tên tướng lĩnh kia trầm mặc không nói, hai tay khẽ run rẩy.

Không khí trong và ngoài Tuyết Cốc quan càng thêm nặng nề.

Tống Duy ở trên sườn núi ngay cả hô hấp cũng đã ngừng lại.

Hắn biết điều tên tướng lĩnh quân Tần này nói là sự thật, nếu y hiệu lệnh toàn quân tiến công, vậy cho dù Trưởng Tôn Thiển Tuyết có thể dùng tốc độ cực kỳ khủng bố giết người thì đội quân Tần này có thể dùng hết tất cả phù khí có thể vận dụng trong một cái nháy mắt, Tuyết Cốc quan vốn yếu ớt cho nên không cách nào thừa nhận, mà cũng không biết bao nhiêu người trong những đồng bạn ngày thường ở chung một chỗ với hắn có thể sống sót.

Hai quân giằng co, chỉ chờ tên tướng lĩnh này phát lệnh, cho dù y cũng sẽ bị giết chết trong nháy mắt phát lệnh, thế nhưng mạng sống của mấy ngàn người giờ phút này lại nằm trong tay y.

Cũng đúng lúc này, Tống Duy nhận ra người trẻ tuổi vẫn luôn đứng yên ở bên ngoài doanh trướng đã đi xuống dốc.

Người thanh niên này không tạo ra chút tiếng động khi đến đây, nhưng hiện tại lại không hề che giấu tiếng bước chân của mình.

Gã giẫm đạp lên mặt ngoài tuyết đọng đã đóng băng nên có chút cứng rắn, tiếng bước chân lúc này có vẻ cực kỳ rõ ràng trong tình huống yên tĩnh tuyệt đối.

Tên tướng lĩnh quân Tần đột nhiên nhìn lại, thấy được bóng dáng của người trẻ tuổi này.

- Trong hành quân đánh giặc, không phải trận chiến nào đều phải thủ, nếu biết rõ chắc chắn bại nhưng vì thể hiện sự dũng mãnh không sợ hãi mà khiến toàn quân chịu chết, đây không chỉ là vô nghĩa, mà là hành vi ngu ngốc không có chút trách nhiệm nào.

Người trẻ tuổi cô đơn một mình đi tới phía sau đội quân Tần này, bình tĩnh nhìn bọn họ, nhìn tên tướng lĩnh kia,

- Cho dù muốn báo thù thì cũng không phải ngu ngốc chịu chết. Từ lúc chinh phạt Hàn, Triệu, Ngụy, tất cả tướng lĩnh quân Tần đều phải hiểu rõ, nếu như có thể chỉ giết một bộ phận nhân vật mấu chốt, hoặc là trực tiếp dùng Tu hành giả quyết đấu sẽ có thể quyết định thắng bại, cũng không cần phải đánh cược tính mạng của nhiều người khác vào.

- Tướng lĩnh có thân phận khác biệt so với Tu hành giả chân chính, chịu chết cũng không thể đại biểu cho việc dũng mãnh.

Người trẻ tuổi này đương nhiên chính là Đinh Ninh, hắn bình tĩnh nhìn tên tướng lĩnh kia, nói:

- Ngày xưa đối với ba triều nọ, có rất nhiều trận chiến đều lấy Tu hành giả quyết đấu trước trận để quyết định thắng bại, nếu ngươi còn không thể hiểu được, sẽ có một trận quyết đấu công bằng giữa ta và ngươi, nếu ngươi thắng ta, ta để cho các ngươi qua Tuyết Cốc quan. Nếu ngươi thua trong tay ta, vậy phải rút quân khỏi nơi đây.

Vị tướng lĩnh quân Tần không thể nhìn rõ mặt mũi ở trong đêm tối lại trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Sinh tử của những người như chúng ta cực kỳ nhỏ bé đối với một cuộc đại chiến như vậy.

- Không có người nào là không có ý nghĩa.

Đinh Ninh nhìn vị tướng quân Tần này, nói:

- Theo ta thấy, trong trăm vạn người có thêm một người có thể trở về quê hương là tốt rồi.

Tướng lĩnh quân Tần chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó khẽ gật đầu,

- Ngươi hẳn cũng là người Tần, cứ lấy quyết đấu giữa ta và người làm ván cược, nếu ngươi thắng ta thì ta sẽ hạ lệnh lui quân.

Bình Luận (0)
Comment