Đinh Ninh ra vẻ tán thưởng nhìn vị tướng lĩnh quân Tần này, sau đó ánh mắt dừng lại trên kiếm của y.
Đây là một thanh tiểu kiếm màu xanh mỏng manh, trên bề mặt mang theo phù văn vàng óng, nhìn qua giống như một cánh con chuồn chuồn được phóng đại.
Thanh tiểu kiếm màu xanh này rất thích hợp làm phi kiếm, mà nó cũng chính là một trong mấy thanh phi kiếm bị Trưởng Tôn Thiển Tuyết đánh rơi trong bùn lúc vừa rồi.
Đây cũng là phi kiếm duy nhất còn có thể bay trở lại trong tay sau khi bị Trưởng Tôn Thiển Tuyết đánh rơi.
Toàn thể quân Tần chưa có bất kỳ hành động nào lớn, thế nhưng chỉ yên tĩnh nhường ra một con đường.
Vị tướng lĩnh quân Tần này bước ra khỏi trận, đi về phía Đinh Ninh.
Lúc này khoảng cách rất gần, nhờ ánh sao trên bầu trời phản chiếu, cho nên ngay cả Tống Duy ở trên sườn núi dù không phải là người tu hành cũng thấy rõ bộ mặt của vị tướng lĩnh quân Tần này.
Đây là một nam tử tầm khoảng ba mươi tuổi, trên mặt không có quá nhiều dấu vết phong sương, mặc dù sắc mặt lạnh lùng nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác như người đọc sách.
Đinh Ninh khẽ gật đầu làm lễ với vị tướng lĩnh quân Tần này, nói:
- Nhìn bội kiếm của ngươi, hẳn là Tu hành giả của Thanh Hà Kiếm viện?
Vị tướng lĩnh quân Tần này cũng khẽ gật đầu hoàn lễ, nói:
- Thanh Hà Kiếm viện, Dư Ngôn Sam.
Đinh Ninh không báo ra tên của mình cho đối phương, chỉ nói tiếp,
- Đã là Tu hành giả của Thanh Hà Kiếm viện, có lẽ chỉ mới tới chiến trường không lâu.
Vị tướng lĩnh quân Tần tên là Dư Ngôn Sam này cực kỳ nhạy bén hiểu được ý trong những lời này, giọng nói hơi trầm xuống, cũng không hề che dấu gì, nói:
- Mặc dù đều bị ép nghe theo Hoàng thành điều khiển giống như rất nhiều chốn tu hành ở Trường Lăng, nhưng khi đến tiền tuyến lại có thể cảm nhận được sự khan hiếm của Tu hành giả đối với quân đội.
- Cho nên ngươi thực ra rất để ý quân đội, nhất là mạng sống của những người ở cùng một chỗ với ngươi.
Đinh Ninh bình tĩnh nói một câu này, trong không khí bên người hắn vang lên một tiếng vút bén nhọn.
Một mảnh kim loại màu xanh đậm bay lên từ trên mặt đất bên người, lơ lửng ở bên cạnh hắn.
Nguồn gốc của mảnh kim loại màu xanh đậm này là từ viên cầu kim loại ở trong Tuyết Cốc quan ném ra lúc trước, ở quân đội Đại Sở, tên chính thức của loại Phù khí này là Lục Kim Sát Cầu, tên đơn giản lại rất có sát khí, dựa vào Phù văn được khắc ở trên bề mặt, một khi tốc độ phi hành đạt tới trình độ nhất định sẽ có thể phá hư nguyên khí cân bằng trên Phù khí mà sinh ra nổ tung kịch liệt.
Loại mảnh vỡ kim loại này mặc dù cứng rắn, nhưng lại có điểm khác nhau rất lớn với kiếm thai tự nhiên, hơn nữa Phù văn khắc trên đó hiển nhiên cũng không phải được tạo nên vì đặc biệt có lợi cho phi hành, song điều rất rõ ràng hiện tại chính là Đinh Ninh hiển nhiên đã biến một mảnh vỡ trong đó thành phi kiếm của mình.
- Ngươi muốn dùng cái này làm kiếm?
Lông mày Dư Ngôn Sam nhíu thật sâu, mặc dù phải có năng lực khủng bố mới có thể nối liền với Phù văn trên mảnh vỡ như vậy, thế nhưng cho dù là một thanh phi kiếm bình thường, nếu trước đó Tu hành giả chưa từng tiếp xúc sẽ khó tránh khỏi cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Phi kiếm và phi kiếm chém giết phân cao thấp vốn chỉ là thời gian trong nháy mắt, càng không cần nói đến việc loại kim loại giòn tan này hoàn toàn không thể nào thừa nhận một lần va chạm kịch liệt.
Đơn giản nhất mà nói, một mảnh vụn kim loại như vậy chỉ cần một lần va chạm cứng đối cứng với phi kiếm của y, chắc chắn sẽ hoàn toàn tan vỡ.
- Phù văn càng đơn giản, phối hợp với một ít chiêu kiếm trực tiếp, trái lại có thể có hiệu quả không tưởng tượng được.
Đinh Ninh nhìn tên Tu hành giả Trường Lăng không chịu chiếm tiện nghi của hắn trước khi bắt đầu quyết đấu, cũng không chút kiêng dè nói:
- Hơn nữa ta không muốn cho người ta nhìn thấy bội kiếm của mình.
Dư Ngôn Sam hít sâu một hơi.
Dưới tình thế như hiện tại, không ai lại muốn phí lời thêm.
- Mời.
Nương theo một thanh âm rất trang trọng của y, một tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên ở bên người y, sau đó phi kiếm mỏng manh trong tay y như cánh chuồn chuồn mang theo một đường cong sắc bén, vắt ngang trước người y.
Đây là quyết đấu hoàn toàn dựa theo lễ nghĩa Trường Lăng, Đinh Ninh cũng không nhiều lời, hắn khẽ gật đầu, ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, chỉ một cái ở hư không trước người Dư Ngôn Sam.
Một cỗ chân nguyên im ắng chảy xuôi ở đầu ngón tay hắn, biến mất ở không khí xung quanh, mà mảnh kim loại không có quy tắc, bên ngoài có vẻ có chút giống mũi tên kia lại chợt gia tốc, một tiếng "phịch" nổ tung, giống như mảnh ngói bay lướt qua mặt nước, liên tiếp hiện ra năm cái bóng lơ lửng.
- Loạn Bình Tung?
Hô hấp của Dư Ngôn Sam đột nhiên ngừng lại, sâu trong hai mắt đều là vẻ không thể tin được.
Đây rõ ràng là một chiêu kiếm của sư môn Thanh Hà Kiếm viện, nhưng dùng trong tay đối phương lúc này, không chỉ kiếm ý là thứ tuyệt đại đa số người của Thanh Hà Kiếm viện hoàn toàn không thể so sánh, hơn nữa còn mang theo một loại hương vị linh động và hoàn mỹ mà ngay cả y cũng không thể có được.
Trong nháy mắt khiếp sợ cực độ này, làm cho phản ứng của y chậm hơn mấy phần so với bình thường.
Mảnh kim loại vỡ vụn này đã cách cổ họng y mấy trượng, lúc này y mới kịp phản ứng, phi kiếm ngang trước người chấn động mạnh mẽ, trên thân kiếm mỏng manh dĩ nhiên đã phát ra một tiếng nổ vang như sóng lớn.
Một đạo phi kiếm này giống như nằm ngang, hung hăng đập lên trên!
Đây chính là "Đại Phách Ngạn" trong Thanh Hà Kiếm kinh, biểu hiện ra ý vị quyết tuyệt, phần thần toái cốt không thôi như sóng lớn vỗ bờ. (Phấn thần toái cốt: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là chỉ cái chết. Rộng hơn có nghĩa là cống hiến bản thân cho một mục đích nhất định.)
Công bằng hay không chỉ ở trước khi chiến đấu.
Đối với loại Kiếm sư như y mà nói, một khi chiến đấu đã bắt đầu, vậy nhất định không cần giữ sức tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Mảnh vụn kim loại này của đối phương có bản chất khác biệt với kiếm thai, khiến cho y muốn thủ thắng sẽ phải cần một lần va chạm mãnh liệt.
Khuôn mặt Đinh Ninh không có chút thay đổi nào, hắn chỉ huy động ngón tay vẽ xuống như trước, chiêu kiếm lại thay đổi!
Mảnh kim loại vốn đâm về phía Dư Ngôn Sam chợt nảy ngược lên trên, vẻ sắc bén trong nháy mắt biến thành một loại nhu hòa theo gió mà động, cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt trượt qua mép kiếm khí một kiếm của Dư Ngôn Sam, giống như một mảnh gỗ nổi mượn đầu sóng xông lên, trái lại mượn lực từ đầu sóng nhảy bắn ngược ra.
- Phù Quang Lược!
Nhìn một kiếm tinh xảo như vậy, đồng tử Dư Ngôn Sam vốn kịch liệt co rút lại lần này không thể khống chế được tâm tình của mình, gọi ra tên của một chiêu kiếm này.
Một kiếm này vẫn là chiêu kiếm trong Thanh Hà Kiếm kinh!
Trong tiếng kinh hô thất thanh của y, bên hông y lại vang lên một tiếng chấn động.
Tay phải y rút một thanh kiếm huyền thiết tầm thường được tôi luyện nhiều lần ra, trong nháy mắt thân kiếm vừa mới ra khỏi vỏ, đã theo chấn động kịch liệt bắn ra hơn mười đường tia lửa xanh cực mỏng, đánh về phía mảnh kim loại chỉ còn cách mi tâm y mấy thước.
Rất nhiều Tu hành giả Trường Lăng giỏi về phi kiếm đều có hai thanh kiếm, nhưng một thanh bội kiếm bên người trong đó cơ bản thuộc về trang trí, bởi vì thường thường sau khi thất bại trong việc tranh chấp phi kiếm, thì phải có người thân cận ở bên trợ giúp, nếu không cho dù có thêm một kiếm, thì cũng rất khó theo kịp tốc độ phi kiếm của đối phương.
Cho nên thanh kiếm để đự phòng cận thân của Dư Ngôn Sam chỉ là trường kiếm phổ thông thường thấy trong quân, e rằng sau khi gia nhập quân đội, mới phát hiện có rất nhiều Phù khí chuyên dùng để nhằm vào Kiếm sư thừa lúc sau khi bọn họ phát động phi kiếm, cho nên mới chọn ra một thanh như vậy.
Nhưng chẳng những một chiêu kiếm này chuyển biến, ngay cả thanh kiếm dự phòng như vậy cũng bị ép dùng ra.
Hơn nữa chiêu kiếm mà đối phương dùng đều là của sư môn Thanh Hà Kiếm viện y!
Một tiếng "phốc" khẽ vang, mảnh kim loại kia giống như không thể khống chế được điên cuồng tuôn ra mấy luồng khí, bắn ra bên ngoài, lại vừa đúng lúc tránh được hơn mười đạo kiếm khí bắn ra từ trên thanh kiếm của y.
Dư Ngôn Sam gào thét một tiếng, phi kiếm trước người trong nháy mắt mất đi khống chế bay lên bầu trời, phát ra một tiếng phá không thê lương, giống như sao băng đuổi tới mảnh vụn kim loại kia.
Cùng lúc đó, hai chân y hung hăng giẫm đạp trên mặt đất, mặt đất trong nháy mắt đột nhiên lõm xuống, toàn bộ cơ thể của y đã giống như thiên thạch rơi xuống Đinh Ninh.
Chỉ giao chiến trong một hơi thở đã khiến y có thể khẳng định, ở trên trình độ phi kiếm, y đã thua kém đối phương không biết bao nhiêu lần.
Mà nếu đã như vậy, chỉ có đánh cận thân mới có một chút cơ hội chiến thắng.