Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 568 - Q6 - Chương 69: Giảng Dạy

Q6 - Chương 69: Giảng dạy Q6 - Chương 69: Giảng dạy

Đinh Ninh không nhìn Dư Ngôn Sam đang điên cuồng lướt tới, hắn chỉ chăm chú nhìn mảnh kim loại bay lượn trên không trung kia, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải vẫn dùng ngón tay làm kiếm như cũ, vạch ngược xuống.

Phảng phất trong thiên địa có một sợi dây vô hình đang dẫn dắt, mảnh kim loại vốn nhìn như không thể khống chế được kia chợt trầm xuống, cứng rắn cắt xuống, một chỗ mũi nhọn sắc bén nhất cắt vào một chỗ Phù văn trong thân phi kiếm kia một cách cực kỳ chuẩn xác.

Một tiếng nổ vang vọng.

Mảnh kim loại dễ dàng bị chấn nát, thế nhưng một mũi nhọn cắt vào trong Phù văn thân phi kiếm lại bị bẻ gãy, đính vào trong Phù văn.

Nguyên khí lưu thông trên phi kiếm lập tức gián đoạn, mất đi khống chế, nguyên khí phun ra từ trên thân kiếm trong khoảnh khắc chợt biến thanh phi kiếm này thành lá rụng bay bổng trong cuồng phong, bay lượn bên trên bầu trời đêm.

Thân thể Dư Ngôn Sam hơi chấn động.

Trong nháy mắt mất đi liên hệ với phi kiếm, nguyên khí phản xung sinh ra chút ảnh hưởng đối với chân nguyên vận hành trong cơ thể, song lại không ảnh hưởng đến tâm tình của y.

Thanh phi kiếm này của y vốn chỉ dùng để kiềm chế mảnh vỡ kia, lúc này mảnh kim loại vụn vỡ kia đã không có khả năng trở thành mảnh vỡ của Đinh Ninh, y càng không cần để ý phi kiếm của mình.

Phốc phốc!

Nương theo thân thể chấn động nhẹ, y mạnh mẽ khống chế được chân nguyên trong cơ thể chấn động, sau đó từng cỗ chân nguyên dùng vận luật kỳ diệu, trong nháy mắt rót vào trường kiếm huyền thiết trong tay y.

Trên thân kiếm đen nhánh nhộn nhạo ra gợn sóng màu xanh.

Mảnh gợn sóng này biến thành vô số kiếm ảnh, bao phủ toàn bộ cơ thể Đinh Ninh.

Trong tay Đinh Ninh không có kiếm, nhưng theo tay trái của hắn nâng lên, kiếm trên bàn tay cũng có thể nhìn thấy một ít ánh phản quang của kim loại.

Không biết từ khi nào, có lẽ chính là quá trình hắn từ trên sườn núi đi xuống, dạo bước về phía sau quân Tần này lúc trước, hắn đã dùng chân nguyên thu được không ít mảnh kim loại rơi xuống đất.

Những mảnh kim loại này càng thêm nhỏ, thậm chí ngay cả một đoạn Phù văn hoàn chỉnh cũng không có, hoàn toàn không thể xem như là Phù khí, càng không có khả năng làm phi kiếm giống như mảnh kim loại vụn như vừa rồi.

Thế nhưng phần đông kiếm ảnh đang trực tiếp rơi xuống mặt lúc này, tay trái Đinh Ninh khẽ gãy.

Một tiếng "xùy" vang lên, một mảnh vụn kim loại bị hắn bắn ra, một cỗ cực kỳ sắc bén giống như một kiếm được hắn trực tiếp đâm ra phía trước.

Một tiếng quát lớn kinh hãi vang lên.

Từng mảnh kiếm ảnh như gợn sóng màu xanh chợt vỡ vụn, hai chân Dư Ngôn Sam vừa mới đạp đất miễn cưỡng hơi nghiêng về một bên bay ra ngoài, trên vai trái hiện ra một đường vết máu, đúng là bị mảnh kim loại mỏng manh này cắt ra một vết thương.

Dư Ngôn Sam hé miệng, trong lúc y hô hấp, trong thân thể không ngừng dâng lên hàn ý lạnh thấu xương và vẻ khó có thể tin, cảm xúc thực sự chỉ có bản thân y mới có thể trải nghiệm được.

Đinh Ninh dùng mảnh vụn trên ngón tay đâm ra một kiếm, một kiếm không có bất kỳ chiêu thức nào, chỗ đâm tới dĩ nhiên là sơ hở duy nhất trong một kiếm vừa rồi của y.

Thậm chí có thể nói trước khi Đinh Ninh đâm ra một kiếm kia, y hoàn toàn không ý thức được một chiêu này của mình lại tồn tại một chỗ sơ hở như vậy!

Đinh Ninh không hề mượn cơ hội ra tay trước, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Dư Ngôn Sam hít sâu một hơi, lại phát ra một tiếng thét lớn, vung ra một kiếm, mấy đường kiếm ảnh như những cây rong bị dòng nước chảy xô ngã trái phải, từ phía dưới đánh úp lên phía ngực bụng Đinh Ninh.

Đinh Ninh lui về phía sau một bước, tay trái lại bắn ra thêm một mảnh vỡ.

Tiếng gào thét biến thành một tiếng quát lớn, thế tiến lên của Dư Ngôn Sam bị ngừng lại, thân thể mạnh mẽ xoay chuyển, trên cánh tay phải cầm kiếm lại xuất hiện một vết thương!

Dư Ngôn Sam khó có thể hiểu được, y cắn răng tiến thêm, một kiếm hóa thành ba, ba đường kiếm quang cực kỳ đơn thuần phổ thông chém xuống đỉnh đầu Đinh Ninh.

Một tiếng "xùy" vang lên, một đường hào quang của kim loại phá không, ba đường kiếm quang của Dư Ngôn Sam biến mất, sau đó một tiếng "coong" vang vọng, trường kiếm bằng huyền thiết trong tay y đã để ngang chỗ trái tim, mà trên thân kiếm nổi lên một đoàn tia lửa màu vàng chói mắt.

Trong ngoài Tuyết Cốc quan đều một mảnh tĩnh mịch.

Bất kể là những Tu hành giả của quân Sở ở trên tường thành, hay là những Tu hành giả trong đội hình quân Tần thì đều trầm mặc không nói, có vài người hai tay thậm chí không kìm được khẽ run rẩy.

Ai cũng có thể thấy được, Đinh Ninh mạnh hơn rất nhiều so với Dư Ngôn Sam.

Thế nhưng điều khiến cho trái tim người ta đập thình thịch nhất chính là, từ đầu đến cuối Đinh Ninh vẫn không hề áp chế đối thủ ở tu vi chân nguyên, hắn vẫn luôn dùng chiêu phá chiêu, thậm chí chỉ dùng chiêu kiếm của Thanh Hà Kiếm viện để đối phó Dư Ngôn Sam.

Cho đến lúc này, trong mắt một vài người nơi đây, biểu hiện của Đinh Ninh trong trận chiến đấu này đã giống như một vị tiền bối Thanh Hà Kiếm viện đang giảng dạy, đang biểu diễn chiêu kiếm cho hậu bối của mình!

Bóng hình Dư Ngôn Sam dừng lại.

Thanh kiếm trong tay y không ngừng chấn động, vết thương trên người y đều thuộc loại thương tích nhẹ, nhưng tâm tình kích động giờ phút này lại làm cho cơ thể y không ngừng phát run.

Trong tích tắc, khoảng không mấy trượng giữa y và Đinh Ninh chợt như ngưng đọng lại.

Thế nhưng cũng đúng lúc này, y cảm nhận được một cỗ khí tức bản mệnh mờ nhạt xuất hiện ở phía trước.

Cỗ khí tức bản mệnh mờ nhạt này đến từ trong tay Đinh Ninh.

Cảm thụ được cỗ khí tức bản mệnh này mờ nhạt nhưng có thể tạo thành áp lực như núi đối với mình, Dư Ngôn Sam xác định tu vi chân nguyên của đối phương đã vượt qua mình khoảng chừng một đại cảnh giới.

......

Đinh Ninh chậm rãi giải phóng ra một cỗ nguyên khí bản mệnh, những mảnh vỡ trong lòng bàn tay trái hắn bị nguyên khí bản mệnh thổi bay lên, sau đó thuận theo phương hướng nguyên khí bản mệnh quét qua, quấn quýt cùng một chỗ với nguyên khí bản mệnh ở trong tay hắn, biến thành một thanh kiếm do mảnh kim loại và nguyên khí hội tụ mà thành.

Không có bất kỳ dừng lại nào, hắn bình thản đánh ra một kiếm về phía Dư Ngôn Sam.

Trước người hắn xuất hiện từng đạo kiếm ảnh như gợn sóng màu xanh.

Một chiêu kiếm này chính là chiêu "Trạc Thanh Liên" của Thanh Hà Kiếm viện mà Dư Ngôn Sam vừa mới dùng.

Dư Ngôn Sam nâng kiếm trong tay lên.

Nhưng y lại không có cách nào đón lấy, ngực càng thêm khó chịu như có mấy ngọn núi nặng đè lên, chỉ có thể lui về phía sau hơn mười bước!

Bởi vì một kiếm này không hề có sơ hở.

So sánh với một kiếm của y lúc nãy, chẳng những ngay cả sơ hở mà y không ý thức được lúc trước đã bị đối phương thay đổi đến hoàn toàn không còn tồn tại, hơn nữa khi kiếm phong của đối phương đi chỉ hơi biến hóa một ít tuyến đường, đã khiến những gợn sóng này càng thêm uy lực!

Đinh Ninh tiến về phía trước.

Dư Ngôn Sam liên tục lui, hắn lại lập tức đạp bước về phía trước, sau đó lại xuất ra một kiếm.

Trong bóng đêm đen kịt đột nhiên lấp lánh sóng nước, có ánh sáng rực rỡ nở rộ, kiếm ảnh như một đóa hoa diễm lệ bung cánh trong nước.

Trên mặt Dư Ngôn Sam không có chút màu máu nào, đã tái nhợt không gì sánh được, song trái tim y lại không thể kìm được kịch liệt nhảy lên.

Y chưa từng thi triển một chiêu "Thủy Trung Hoa" này, nhưng đây vẫn là chiêu kiếm của Thanh Hà kiếm viện, mà ở trong tay đối phương lúc này cũng đạt cảnh giới hoàn mỹ trước nay chưa từng có, nhiều hơn mấy phần biến hóa, uy lực lại lớn hơn gấp đôi. (Thủy Trung Hoa: hoa trong nước)

Có thể nói, y chưa bao giờ nghĩ tới một chiêu kiếm này có thể có uy lực như vậy.

Y không cách nào ngăn cản, lại tiếp tục lui về phía sau.

Lúc lui bước, trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ nỗi sợ hãi nào mà trong đầu lại chỉ xoay quanh một ý niệm, thì ra chiêu kiếm của Thanh Hà Kiếm viện ta còn ẩn chứa biến hóa như vậy, còn có thể có biến hóa như thế.

Đinh Ninh thu kiếm.

Một cỗ nguyên khí bản mệnh mờ nhạt biến mất, "kiếm" vốn không vững chắc trong nháy mắt tan vỡ, từng mảnh rơi xuống đất, thỉnh thoảng va chạm trên núi đá, phát ra từng tiếng vang thanh thúy.

Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn Dư Ngôn Sam lui đến chỗ sát quân Tần mới có thể đứng vững, bình tĩnh hỏi:

- Còn muốn chết sao?

Câu nói này không đề cập đến thắng bại, không hề nhắc đến việc rút quân, dường như là một vấn đề rất kỳ quái và đột ngột, nhưng một số người giờ phút này lại hiểu được vấn đề này của hắn.

Ngay từ đầu, Dư Ngôn Sam đã không cho rằng mình có thể thắng.

Y thất bại trong quyết đấu, sẽ phải chết ở chỗ này, sau đó đội quân Tần này sẽ dựa theo ước định ban đầu rời đi.

Y sẽ dùng cái chết của mình, đổi lấy lý do bọn họ trở về.

Trước khi bắt đầu quyết đấu, y đã ôm suy nghĩ phải chết.

Song một ít Tu hành giả hiểu được quá trình chiến đấu này lại có thể nhìn ra dụng ý của Đinh Ninh.

Đinh Ninh cũng không muốn y chết.

Hắn phô bày ra một chút khả năng khiến chiêu kiếm của Thanh Hà kiếm viện trở nên tinh diệu và cường đại cho Dư Ngôn Sam nhìn, giống như đang giảng dạy, vạch ra một bầu trời mới về Kiếm kinh của Thanh Hà Kiếm viện ở trước mặt y.

Dư Ngôn Sam lúc trước đã quyết định xem như tiếp nhận chức thống lĩnh của đội quân Tần này, muốn chịu trách nhiệm cho thất bại lần này, phải đổi lấy lý do chính đáng cho đội quân Tần này trở về, nhưng khi nhìn thấy bầu trời mới của Kiếm kinh thuộc Kiếm viện của mình, y sao có thể nhẫn tâm chôn vùi bầu trời mới này theo cái chết của mình được?

Ý của Đinh Ninh rất rõ ràng.

Ngươi không nên chết, ngươi phải sống sót thật tốt, mang mảnh bầu trời mới này về cho những Tu hành giả còn lại của Thanh Hà Kiếm viện.

Bình Luận (0)
Comment