Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 569 - Q6 - Chương 70: Chuyện Xưa Của Mạc Hoa

Q6 - Chương 70: Chuyện xưa của Mạc Hoa Q6 - Chương 70: Chuyện xưa của Mạc Hoa

Lồng ngực Dư Ngôn Sam phập phồng kịch liệt.

Trong lúc nhất thời, y không thể trả lời.

Đinh Ninh cũng không sốt ruột, chỉ chắp tay, yên lặng nhìn y.

Sau khoảng mười mấy lần hít thở, Dư Ngôn Sam mới điều hòa hô hấp một cách vô cùng khó khăn. Y vẫn không trả lời vấn đề của Đinh Ninh, chỉ chậm rãi khom người, trang trọng hành lễ với hắn, sau đó nói:

- Hy vọng sau này có thể biết được tên của tiên sinh.

Đinh Ninh khom người đáp lễ, giống như ngầm đồng ý.

Quân Tần bắt đầu rút lui, mang đi di thể của đồng bạn bị giết trước Tuyết Cốc quan.

Bọn họ như thủy triều đi ngang qua hai bên người Đinh Ninh, trong đó không ít người trầm mặc khom người hành lễ với hắn.

Mặc dù bọn họ hoàn toàn không biết thân phận của Đinh Ninh, chỉ biết đây là một Tu hành giả trẻ tuổi mà cường đại, nhưng nếu hắn đã xuất hiện cùng Trưởng Tôn Thiển Tuyết, lại quen thuộc với Kiếm kinh của Trường Lăng như thế, đó chỉ có thể là Tu hành giả ở Ba Sơn Kiếm Tràng.

Hầu như tất cả các ghi chép về sự tích của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa đều đã bị thiêu hủy, nhưng trong lòng người Tần, nhất là quân nhân vương triều Đại Tần đối với Ba Sơn Kiếm Tràng đều có công luận. Bây giờ bọn họ không cách nào bình luận đúng sai về ân oán giữa Ba Sơn Kiếm Tràng và Nguyên Vũ, Trịnh Tụ, nhưng đối với Tu hành giả ở Ba Sơn Kiếm Tràng, bản thân bọn họ lại có kính ý cực cao.

Về phần tối nay, đương nhiên Đinh Ninh là địch nhân.

Nhưng đó là địch nhân đủ để thuyết phục họ.

Đinh Ninh và Tu hành giả của Thanh Hà Kiếm viện so kiếm, không chỉ thuyết phục quân Tần mà còn thuyết phục những quân Sở trong Tuyết Cốc quan.

Một kiếm của Trưởng Tôn Thiển Tuyết chỉ có thể dùng từ ‘khủng bố’ để hình dung, nhưng đó thuần túy là tu vi và lực lượng, mà trong trận so kiếm này, Đinh Ninh bày ra đấy lại là đồ vật mới mẻ khó có thể lý giải mà rất nhiều Tu hành giả chưa bao giờ nghe nói qua.

Ví dụ như lợi dụng mảnh vụn Khí nước Sở dùng làm phi kiếm.

Trong đó không chỉ ẩn chứa học thức và kỹ xảo kinh người, còn có một thứ mấu chốt nhất, gọi là thiên phú.

Những mảnh vỡ nhỏ của loại Phù khí bạo tạc này không hề quy tắc gì cả, mặc dù có thể cảm nhận rõ ràng, khiến Nguyên khí của bản thân phù hợp với Nguyên khí và Phù văn trên một mảnh tàn phiến, nhưng đối với một gã Tu hành giả mà nói, loại tàn phiến này nhiều nhất chỉ có thể xem là một thanh tàn kiếm chưa từng tiếp xúc qua.

Giống như một gã Kiếm sư tùy tiện nhặt một thanh phi kiếm của người khác trên chiến trường, sau đó lại có thể trực tiếp vận dụng thanh phi kiếm này, cũng thể hiện ra kiếm ý và kỹ xảo khống chế cực cao. Điều này đã không còn liên quan đến việc tu luyện bình thường, mà đã liên quan đến cảnh giới và thiên phú.

Khi tất cả quân Tần rút lui vào trong khe núi tuyết, tiếng bước chân rời đi vẫn mơ hồ truyền đến, cửa thành Tuyết Cốc quan lúc này đã mở rộng, mấy tướng lĩnh của quân Sở ra khỏi cửa thành, đi tới trước người Đinh Ninh gửi lời cảm tạ.

Nhưng Đinh Ninh lại không cho bọn họ nhiều thời gian, hắn nhìn mấy tên tướng lĩnh quân Sở này, nói thẳng:

- Nếu như các ngươi tín nhiệm ta, các ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất trợ giúp An Hỗ quan.

- Trợ giúp An Hỗ quan?

Mấy tướng lĩnh quân Sở này đều đồng loạt ngẩn ra.

- Tại sao?

Một gã tướng lĩnh cầm đầu rất nhanh phục hồi tinh thần lại, hỏi.

Đinh Ninh nhìn gã, lắc đầu:

- Đừng hỏi tại sao.

Vị tướng lĩnh quân Sở này trầm mặc một lát, nói:

- An Hỗ quan vốn đã đóng năm ngàn quân, mà nơi này của ta chỉ có hơn một ngàn bảy trăm người, nếu muốn ta lập tức trợ giúp An Hỗ quan, vậy cần phải phân ra bao nhiêu quân lực?

Đinh Ninh lại nhìn gã một cái, nói:

- Càng nhiều càng tốt, nhưng nếu để ta dẫn quân, ta sẽ mang theo toàn bộ quân đang đóng ở Tuyết Cốc quan.

- Toàn bộ?

Mấy tên tướng lĩnh quân Sở này lại lắp bắp kinh hãi.

- Có đôi khi thắng bại của một trận chiến không chỉ ở số lượng quân đội tuyệt đối mà còn ở quỷ binh. (điều binh một cách xảo trá)

Đinh Ninh bình tĩnh gật đầu, nói:

- An Hỗ quan có năm ngàn quân trú đóng, một vạn quân Tần đang đến nơi đó, theo lý mà nói, cho dù toàn quân Tuyết Cốc quan chạy tới thì quân Tần cũng có số lượng gần gấp đôi các ngươi, An Hỗ quan cũng chắc chắn không thể nào giữ được. Nhưng nếu các ngươi tiến đến với tư cách là viện quân, có thể cố tình bày ra nghi trận, tạo ra ảo tưởng rằng quân tiếp viện gấp mấy lần đội quân Tuyết Cốc quan các ngươi đang chạy tới, có lẽ sẽ có thể giữ được An Hỗ quan.

Thẳng đến giờ phút này, mấy tướng lĩnh quân Sở mới nghe hiểu, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trong đó, tướng lĩnh cầm đầu hít sâu một hơi, giọng khẽ run rẩy:

- Ý của ngài là, có một vạn quân Tần đang tập kích An Hỗ quan?

Đinh Ninh không trực tiếp trả lời, chỉ nghiêm túc nói:

- Muốn hạ được Đại Vĩnh quan, sau đó hạ được hai biên thành Cự Dung và Trục Sơn của các ngươi thì cũng không phải do chi quân Tần xuất hiện ở nơi này đêm nay mang yếu tố quyết định.

- Tại sao ngươi lại lừa gạt bọn họ?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết đi đến bên cạnh Đinh Ninh, nhìn Tuyết Cốc quan hoàn toàn sôi trào cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi.

Người khác không rõ ràng lắm, nhưng nàng và lão tăng khổ hạnh đi theo Đinh Ninh đều biết cũng không có cái gì gọi là một vạn quân Tần đang chạy tới An Hỗ quan như lời Đinh Ninh nói.

- Thống soái quân Tần vùng này là Mạc Huỳnh, ta rất quen thuộc tác phong lĩnh quân của hắn. Sau khi chi quân Tần này lui bại, hắn sẽ sớm phái đại quân có số lượng càng lớn đến san bằng nơi này.

Đinh Ninh xoay người đi về phía khe núi tuyết, đồng thời kiên nhẫn nhẹ giọng giải thích:

- Nếu những người Sở này ở lại đây thì tất phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa, tử thủ Tuyết Cốc quan không hề có ý nghĩa. Tối nay chỉ cần ngăn trở chi quân Tần ở chỗ này, thời cơ vừa qua, Tuyết Cốc quan mất hay không cũng đã không còn ý nghĩa, còn không bằng trực tiếp rút đến phụ cận Đại Vĩnh quan.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không dị nghị, hỏi tiếp:

- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?

Đinh Ninh khẽ nói:

- Chúng ta đi giết Mạc Huỳnh, hắn sẽ phái ra quân lực gấp mấy lần mang theo Phù khí cường đại đến nơi này, vì thế soái doanh của hắn trống rỗng hơn rất nhiều so với bình thường, muốn giết hắn sẽ dễ dàng hơn một chút.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, mỗi một Vương hầu trong mười ba hầu Đại Tần đến bây giờ đều không chỉ là biểu tượng cho quân công, mà còn đại biểu cho một thế lực khổng lồ. Dưới trướng mỗi Vương hầu đều có rất nhiều mưu sĩ, rất nhiều tử sĩ và rất nhiều Tu hành giả cường đại. Ngụy hầu Ngụy Vô Cữu có hai nhân vật cấp tông sư đáng sợ, trong đó có một người là Tiêu Yến thống lĩnh quân tiên phong của Ngụy Vô Cữu, người còn lại là Mạc Huỳnh mà Đinh Ninh nói. Dưới trướng Tiêu Yến có ba ngàn tử sĩ, đều là đồng hương của gã, mà lai lịch của Mạc Huỳnh lại càng thần bí hơn, ngoại trừ túc trí đa mưu, thống lĩnh quân đội càng nhiều so với Tiêu Yến ra, nghe nói có đủ loại thích khách.

Muốn giết một người như vậy cũng chỉ là dễ dàng hơn một chút so với bình thường, nhưng vẫn tuyệt đối không đơn giản.

Ít nhất là theo quan điểm của nàng, đó là một kế hoạch rất táo bạo và mạo hiểm.

- Vẫn không cho y ra tay như trước?

Nàng nhìn thoáng qua khe núi bên trái, cảm giác được lão tăng khổ hạnh kia đang đi lại ở đó, đuổi theo nàng và Đinh Ninh.

- Không cần.

Đinh Ninh rất kiên quyết lắc đầu, nói:

- Y là tấm bùa bảo mệnh cuối cùng của chúng ta, cho nên hiện tại, ít nhất đừng để người ta phát hiện y xuất hiện ở chiến trường.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết gật đầu, khẽ ừ một tiếng. Đây cũng là hành động nàng chưa bao giờ làm trước đây, nhưng khi biết thân phận chân chính của Đinh Ninh, tất cả mọi thứ của nàng đều đang chuyển biến, dường như đang chậm rãi biến trở lại rất nhiều năm trước, thành một thiếu nữ ẩn nấp tu vi, vụng trộm tránh được nhận biết của một ít thủ vệ Công Tôn gia mà trèo tường chạy vào trong ngõ nhỏ Trường Lăng.

Chiến tranh, nhất là loại chiến tranh mà ngay cả Đinh Ninh cũng không thể nắm chắc, phải cần tìm kiếm cơ hội thắng lợi trong rất nhiều trận chiến dịch, cuối cùng không biết phải chết bao nhiêu người. Hai đại vương triều giao tranh đương nhiên là thập phần trầm trọng. Nhưng một ít biến hóa đó của nàng, không thể nghi ngờ cũng làm cho tâm tình Đinh Ninh không ngừng trở nên sung sướng.

Nghĩ đến mấy năm nay cùng nhau ẩn tu trong Ngô Đồng Lạc ở Trường Lăng, nghĩ đến bức tường ngăn cản trong ký ức của hắn biến mất, Đinh Ninh quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

- Trong kế hoạch của ta, Mạc Huỳnh vốn xếp sau Lương Liên. Hơn nữa, nếu không phải ta biết được tin tức của Lương Liên ở Ngư Thị, đại nhân vật đầu tiên ở Trường Lăng mà ta muốn giết chính là Mạc Huỳnh.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi ngẩn ra, nói:

- Tại sao?

- Yên Tâm Lan.

Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Yên Tâm Lan từng dốc lòng dạy hắn kiếm thuật, nghiêm khắc mà nói, hắn hẳn là đệ tử chân truyền duy nhất của nàng.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm mặc.

Đây vẫn là chuyện năm đó.

Nàng là một người yêu ghét cực kỳ rõ ràng, vì vậy rất có thể nàng hiểu được hận ý của Đinh Ninh.

So với rất nhiều danh nhân ở Ba Sơn Kiếm Tràng năm xưa, chủ nhân Mạt Hoa kiếm Yên Tâm Lan đa phần thời gian đều lưu thủ tại Ba Sơn Kiếm Tràng cũng không quá nổi tiếng khi chinh chiến ba triều Hàn, Triệu, Ngụy.

Đối với Yên Tâm Lan, ngay cả Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng không hiểu biết nhiều.

Nhưng trận chiến khi Ba Sơn Kiếm Tràng bị diệt đã khiến tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết Mạt Hoa Kiếm chủ hẳn là một trong những người mạnh nhất ở Ba Sơn Kiếm Tràng.

- Thật ra có Mạc Huỳnh hay không cũng đều như thế, nếu nàng đã lựa chọn như vậy, thì hẳn chắc chắn sẽ chết ở Ba Sơn Kiếm Tràng.

Đinh Ninh nhìn vào màn đêm phía trước, chậm rãi nói:

Nhưng nếu hắn không sớm tiết lộ cho Trịnh Tụ một ít bí mật liên quan đến Kiếm kinh mà Yên Tâm Lan chuyên tu, ít nhất nàng có thể giết thêm vài người trong trận chiến kia.

Bình Luận (0)
Comment