Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 570 - Q6 - Chương 71: Trở Về

Q6 - Chương 71: Trở về Q6 - Chương 71: Trở về

Thời tiết tốt, ánh mặt trời ấm áp từ khe rèm xuyên vào, rơi vào trên mặt Mạc Huỳnh bên trong doanh trướng.

Y có một gương mặt rất cương nghị, khí chất trên người kỳ thật rất giống Lương Liên. Y và Lương Liên có rất nhiều điểm chung với nhóm tướng lĩnh thuộc phái trẻ trung trong quân, suy cho cùng đều bởi vì bọn họ đã trưởng thành ở thời đại Ba Sơn Kiếm Tràng thống lĩnh quân đội.

Lúc ấy tướng lĩnh Ba Sơn Kiếm Tràng mặc dù không liều mạng như những Tu hành giả của Triệu Kiếm Lô, nhưng lại có được niềm tin kiên định mà những tướng lĩnh các triều còn lại không thể nào sánh được. Lạnh lùng, cương nghị, dũng mãnh, không sợ... Đây đều là những khí chất phổ biến của Tu hành giả ở Ba Sơn Kiếm Tràng lúc bấy giờ.

Trong quá trình trưởng thành, Mạc Huỳnh cũng có một kỳ ngộ cực kỳ giống với Lương Liên.

Lương Liên từng chỉ là một phu xe rất bình thường, mà Mạc Huỳnh lại là một dược sư rất phổ thông, thậm chí cũng không được tính là dược quan ở trên chiến trường, chỉ phụ trách điều phối một ít loại thuốc cầm máu cơ bản. (dược sư: thầy thuốc, dược quan: chức quan bốc thuốc chữa bệnh trong quân đội)

Hai người đều bởi vì tiếp xúc với cường giả Ba Sơn Kiếm Tràng mới rốt cục trở thành Tu hành giả cường đại.

Mà điều giống nhau nhất chính là hai người đều phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng, mới nhanh chóng có được địa vị cực cao.

Lương Liên nắm giữ khoảng một nửa quân lực quân coi giữ xung quanh Trường Lăng, khoảng cách phong Hầu cũng chỉ kém một bước cuối cùng, về phần Mạc Huỳnh, y đi theo Ngụy Hầu, là tướng lĩnh được lão nể trọng nhất, cho nên quyền thế chỉ đứng sau lão.

Chỗ khác biệt duy nhất là Lương Liên trước đây vẫn luôn ở Trường Lăng, mà Mạc Huỳnh thì lại vẫn luôn dẫn quân ở biên giới, hơn nữa Mạc Huỳnh thực sự nhận được thân truyền của Ba Sơn Kiếm Tràng, bất kể từ kinh nghiệm chiến đấu hay là tu vi cá nhân đều đã cao hơn Lương Liên.

Ngay cả Lương Liên cũng đang mưu cầu bản thân trở thành vị Vương hầu thứ mười bốn của vương triều Đại Tần, vậy một vị quyền quý dẫn quân còn mạnh hơn một chút so với Lương Liên đương nhiên cũng có khả năng phong Hầu. Nhiều năm như vậy Mạc Huỳnh vẫn cam tâm khuất phục dưới trướng Ngụy Hầu, dẫn quân thay cho lão, nguyên nhân thực sự cũng chỉ có y mới biết được.

Mặc dù ánh nắng ấm áp, thế nhưng gió lại cực kỳ lạnh.

Mạc Huỳnh buông bản tin quân tình đã đọc qua mấy lần, khẽ nhấp một ngụm nước trà trong chén để ở bên cạnh bếp than, trong lúc cúi đầu y nhìn thấy trên mặt đất nơi hẻo lánh trong doanh trướng có vài điểm màu vàng, cũng đã mọc ra mấy đóa hoa dại màu vàng không biết từ khi nào, lúc này y mới thực sự cảm thấy có chút ấm áp.

Tinh thần của con người, nếu buông xuống sẽ dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.

Y cảm thấy có chút mệt mỏi, khẽ thở dài một tiếng, xoa xoa huyệt thái dương có chút sưng lên.

Cuối cùng đã già đi, cho nên tinh lực không thể bằng hơn mười năm trước.

Nhưng những vẻ mệt mỏi và cảm thán này cũng chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Y tận mắt nhìn thấy sắc vàng biến mất, mấy đóa hoa vàng sức sống bừng bừng trong mấy hô hấp trước đó đã biến thành màu trắng nhàn nhạt, tựa như mái tóc của một người đã nhuộm sương.

Ý lạnh đột ngột tăng trong gió lạnh, không chỉ nhanh chóng ngưng kết hơi nước trong không khí thành sương, thậm chí còn mang theo một loại hương vị quỷ dị, vắt nước bên trong cỏ xanh và đóa hoa ra, đóng băng ở mặt ngoài.

Nguyên khí bá đạo và thô bạo như vậy xâm nhập, chỉ có thể đến từ sát ý của Tu hành giả cường đại.

Khuôn mặt cương nghị của Mạc Huỳnh có thêm mấy nếp nhăn, y buông chén trà hơi nóng xuống, khi đưa tay nâng lên, trên bàn trước người y đã có thêm một thanh đoản kiếm.

Thanh đoản kiếm này chỉ dài bằng một phần ba kích thước của trường kiếm kiểu Đại Tần thông thường, màu sắc toàn bộ thân kiếm cực kỳ giống với chồi non xanh biếc của cỏ xanh, từ thân kiếm đến chuôi kiếm đều tràn ngập Phù văn màu trắng nhỏ vụn, giống như một cụm hoa màu trắng mọc ra trong bụi cỏ xanh mướt.

Thanh kiếm này đã bị niêm phong rất lâu, giờ phút này không có nguyên khí rót vào, cho nên màu sắc có vẻ cực kỳ ảm đạm.

Mạc Huỳnh nhìn chăm chú thanh kiếm này trong thời gian một hơi thở, sau đó ngẩng đầu lên.

Một đạo kiếm ý sắc bén hình thành ở trong khoảng không trước người y, một tiếng "xoẹt" khẽ vang, ở mép trên rèm cửa nặng nề bị dễ dàng cắt đứt, rơi xuống đất.

Một mảng lớn ánh mặt trời chiếu vào tầm mắt y, ngoài cửa doanh trại có một đôi nam nữ đi tới.

Doanh trại nơi y ở là chỗ trung tâm chỉ huy của quân Tần ở vùng này, xung quanh bố trí không biết bao nhiêu trạm gác, song điều làm cho người ta kinh hãi chính là cho đến khi đôi nam nữ này ngang nhiên xuất hiện dưới ánh mặt trời, không mang theo bất kỳ che dấu gì đi về phía cửa chính đại doanh, thì Tu hành giả trong doanh lúc này mới phát hiện bóng dáng của hai người này.

Nữ tử dáng người thon dài, mặc áo choàng vải thô màu xanh thông thường, trước gương mặt tựa như có gió tuyết quanh quẩn, làm cho người ta không thể nào nhìn rõ dung mạo của nàng.

Nam tử sóng vai cùng nàng lại mặc một bộ áo bào màu đen phổ thông của Trường Lăng, đồng thời gương mặt được che giấu dưới khăn đen.

Đoản kiếm ở trên bàn trước người Mạc Huỳnh khẽ chấn động một chút, ngay lúc nhìn thấy nữ tu này, y đã xác định được thân phận của đối phương.

Là thống soái của một đội quân, khi xuất hiện khách không mời mà đến, điều y phải làm lúc này là ra lệnh, thế nhưng hiện tại y lại không nhúc nhích, chỉ duy trì im lặng.

- Dừng lại!

Một tiếng quát lớn tràn ngập uy hiếp vang lên trong quân doanh.

Mặc dù đại đa số người trong quân doanh hiện tại đều không thể nào biết được lai lịch của người tới, nhưng hai triều đang giao chiến căng thẳng, bỗng nhiên lại có hai Tu hành giả quỷ dị đi thẳng về phía cửa doanh trại, dù bất cứ người nào cũng sẽ cảm thấy kỳ dị khó hiểu.

Hai Tu hành giả một nam một nữ dường như hoàn toàn không nghe được một tiếng quát rơi vàng nứt đá này, vẫn dùng tốc độ như ban đầu đi về phía trước.

- Phóng!

Không có bất kỳ do dự nào, lại một tiếng quát lớn kèm theo rất nhiều tiếng phá không thê lương vang lên.

Trên mấy trăm mũi tên mang theo ngọn lửa thăm thẳm rơi xuống như mưa, thiêu đốt thiên địa nguyên khí ở cửa doanh trại, nhưng thứ mang đến uy hiếp lớn nhất chính là một đạo phi kiếm ẩn nấp ở phía sau một mũi tên trong đó.

Đạo phi kiếm này dùng một loại tư thế cực kỳ âm hiểm và ổn định, phi hành trong luồng xoáy không khí do đuôi mũi tên phía trước tạo thành lại hoàn toàn không phát ra bất kỳ tiếng động dư thừa nào, thậm chí không hề tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với quỹ tích của mũi tên phía trước.

Đây là sự khống chế cực kỳ cường đại đối với phi kiếm, thậm chí đã vượt qua giới hạn của tu vi chân nguyên, rất nhiều khi đã đủ để giết chết Tu hành giả có tu vi chân nguyên mạnh hơn so với chủ nhân của thanh phi kiếm này.

Khi thanh phi kiếm này lặng yên theo những mũi tên kia rơi xuống, áp sát khoảng cách mấy trượng trên đỉnh đầu hai Tu hành giả này, hai người bọn họ vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Nhưng ngay tích tắc sau đó, quanh người nữ tử xuất hiện một ít băng vụn bay múa. Những băng vụn này lấp lánh màu xám sâu và xanh đen dưới ánh mặt trời.

Phốc phốc phốc phốc ...

Một hồi tiếng "phốc" dồn dập khẽ vang lên.

Mũi tên trực tiếp bắn thẳng về phía thân thể nữ tử này và Tu hành giả bên cạnh nàng đồng loạt bị nghiền nát, liên đới tới thanh phi kiếm vốn ẩn núp ở phía sau mũi tên, nhìn như lặng yên không một tiếng động nhưng kì thực giấu kín và ẩn chứa thiên địa nguyên khí cường đại cũng đồng thời vỡ vụn ra.

Đối với Tu hành giả tầm thường mà nói, phi kiếm cường đại và những mũi tên này dường như lại không có bất kỳ khác biệt gì đối với nữ tử này.

Trong suy nghĩ của người bình thường, nếu nói một mũi tên như vậy là một khối đá rơi, vậy một thanh phi kiếm như thế hẳn là một ngọn núi nhỏ.

Một khối đá rơi và một ngọn núi nhỏ cùng đánh tới một người, làm sao có thể không có gì khác nhau?

Thời gian trong nháy mắt này giống như dừng lại, trong quân doanh một mảnh tĩnh mịch.

Một tiếng răng rắc vang vọng.

Cửa doanh trại được làm bằng gỗ nặng và thô bị phá vỡ, các mảnh gỗ vỡ vụn như những phiến băng nhỏ rơi xuống đất.

Một nam một nữ kia thong dong đi qua cái lỗ lớn bị phá vỡ nọ tiến vào doanh trại.

Trong nháy mắt tiếp theo, một hồi tiếng kinh sợ vang lên. Bất cứ quân sĩ nào cũng hiểu rất rõ, chỉ cần bị Tu hành giả cường đại xâm nhập vào doanh trại, vì liên quan đến yếu tố ngộ thương, cho nên một ít Phù khí có uy lực khổng lồ sẽ không thể nào phát huy được tác dụng.

Có năm Tu hàng giả nghênh đón trước tiên, không hề giữ lại chút chân nguyên trong cơ thể nào, cũng không có bất kỳ chuẩn bị ở sau.

Năm loại nguyên khí khác biệt như năm thác nước phun trào, đập về phía hai người này.

Nữ tử không hề nhìn qua bốn phía mà chỉ cực kỳ nhẹ nhàng vươn tay, làm ra một cái động tác vung kiếm mà chém.

Cuồng phong đột nhiên ngừng lại, mọi thứ đều như bị đóng băng.

Toàn bộ doanh trại một lần nữa rơi vào im lặng.

Tất cả mọi người nhìn thấy một mảnh màu xanh đen thâm trầm đến mức khó có thể tưởng tượng được tràn ngập đồng tử, như một mảnh vực sâu bị rút ra từ dưới lòng đất, ném về phía bầu trời rực rỡ lúc này.

Màu sắc thâm trầm đến cực điểm này sinh ra từ một thanh kiếm bản mệnh trong tay nữ tử.

Trong nháy mắt tiếp theo, bóng dáng của năm gã Tu hành giả bị cắt thành hai đoạn từ bên hông, khi rơi xuống lại phát ra tiếng vỡ vụn của băng tuyết rơi xuống đất .

Bình Luận (0)
Comment