Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 572 - Q6 - Chương 73: Ta Đến Thu

Q6 - Chương 73: Ta đến thu Q6 - Chương 73: Ta đến thu

Hơn mười Tu hành giả đứng tán loạn trong gió tuyết trước người Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Bóng dáng bọn họ dần dần bị gió tuyết càng thêm nồng đậm che lấp, thế nhưng bước chân của nàng càng thêm chậm chạp.

Trên người những Tu hành giả này phóng thích ra lực lượng tạo thành từng cơn lốc xoáy màu xanh, đỉnh của những cơn lốc xoáy này kéo dài đến sâu trong không trung, lại kết nối cùng một chỗ một cách cực kỳ kỳ dị.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không dùng kiểu chém cực kỳ tùy ý của nàng lúc trước, mà cảm nhận được động tĩnh của hơn mười Tu hành giả này, đâm một cái vào tên Tu hành giả yếu nhất trong đó.

Ý lạnh đột nhiên tiêu tan, tất cả không khí trong thiên địa này dường như chợt ấm lên.

Song tất cả hàn ý đều hội tụ trong một kiếm này của nàng, trực tiếp đâm về phía Tu hành giả kia.

Hơn mười Tu hành giả đồng thời quát một tiếng cực lớn, từng cơn lốc xoáy màu xanh như Trường long nối liền với nhau chợt sinh ra đường lửa màu xanh.

Từng mảnh băng trong suốt nhanh chóng hội tụ ở mũi kiếm của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, hình thành một cái gai băng dài tới mấy trượng đâm tới tên Tu hành giả kia, mà trong hơn mười cột gió màu xanh, vô số đường lửa bay màu xanh như vô số con thiêu thân rơi xuống trên cây gai băng trong suốt này.

Đường lửa màu xanh phù phù dập tắt, mặt ngoài gai băng văng lên từng mảnh băng vụn, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất ở trước người Tu hành giả kia mấy thước.

Sâu trong đôi mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết dường như có ánh lửa đỏ thắm bốc lên, nhưng khuôn mặt của nàng không có chút thay đổi nào, chỉ tiến thêm một bước nữa.

Thân thể hơn mười Tu hành giả tạo thành thế trận bên trong gió tuyết chấn động kịch liệt, đồng thời lui về phía sau hơn mười bước, trên người tên Tu hành giả bị mũi kiếm của nàng chỉ thẳng xuất hiện mấy đường chỉ đỏ, mười mấy vết thương.

Mạc Huỳnh hiển nhiên cũng hiểu uy lực của thế trận do hơn mười Tu hành giả tạo thành, trên thực tế hơn mười Tu hành giả đến từ các tông môn khác nhau này vẫn đi theo bên người, luyện tập đại trận này đã hơn mười năm, nguyên nhân chính là vì phòng ngừa cường giả Ba Sơn Kiếm Tràng ám sát.

Cho nên y hiển nhiên cũng hiểu được cảnh giới mà một kiếm của Trường Tôn Thiển Tuyết đại biểu, sau nhiều năm ẩn phục, vị Đại tiểu thư Công Tôn gia này dám tu hành thanh hung kiếm mà không ai trong thiên hạ dám tu, không bị thanh kiếm này cắn nuốt, cũng đã thành công đứng trong hàng ngũ mấy người mạnh nhất đương thời.

Song ánh mắt của y cũng nhanh chóng rời khỏi bóng hình Trưởng Tôn Thiển Tuyết, mà nhìn Tu hành giả trẻ tuổi mặc áo bào màu đen kia, nói:

- Ta biết ngươi không muốn giết nhiều người.

Những lời này của y cũng không phải quân lệnh, nhưng đây cũng là lần đầu tiên vị thống soái này lên tiếng sau khi Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đinh Ninh tiến vào quân doanh, cho nên toàn bộ quân doanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

- Nếu không muốn giết nhiều người thì luôn có thể nói chuyện một chút.

Ánh mắt của y xuyên qua vô số mảnh vụn cùng tạp vật bị gió mạnh cuốn lên, bình tĩnh rơi vào trên người Đinh Ninh, nói tiếp:

- Nếu như ta không nhìn lầm thì ngươi hẳn là truyền nhân của Cửu Tử Tằm, mục đích đến gặp ta là muốn đòi nợ cũ của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa.

Toàn bộ quân doanh đều ngừng lại.

Tất cả quân sĩ, kể cả hơn mười Tu hành giả có thể bị Trưởng Tôn Thiển Tuyết giết chết bất kỳ lúc nào đều dừng lại trong một tích tắc này.

Trong tích tắc này, thời gian chảy xuôi trong mảnh quân doanh này dường như đóng băng toàn bộ, đều bởi vì ba chữ "Cửu Tử Tằm".

Ở Trường Lăng, thậm chí cả vương triều Đại Tần, không có thứ gì càng có ma lực, càng rung động lòng người hơn ba chữ này.

- Được.

Đinh Ninh nói ra một chữ rất đơn giản.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết dừng bước đi tới, tất cả mọi người trong quân doanh đều ngừng lại.

Ánh mắt mọi người đều hội tụ trên người Đinh Ninh, cơ thể rất nhiều người đều không kìm được run rẩy, bao gồm cả hơn mười Tu hành giả tạo thành thế trận kia.

- Người nào động, người đó chết.

Mạc Huỳnh nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Thiển Tuyết mặc dù dừng bước nhưng vẫn nắm Cửu U Minh Vương Kiếm, nói.

Tất cả tướng lĩnh và quân sĩ dưới trướng y đều hiểu ý trong câu nói này của y.

Đây không chỉ là mệnh lệnh, đồng dạng cũng là nhắc nhở, toàn bộ quân doanh, ngoại trừ y và những Tu hành giả kết thành thế trận, không ai trong những người còn lại có thể ngăn cản được một kiếm của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

- Ta nợ Ba Sơn Kiếm Tràng.

Mạc Huỳnh nhìn người duy nhất trong quân doanh đang động, y đi về phía Đinh Ninh ở phía trước người gã, trực tiếp nói ra một câu như vậy, sau đó sắc mặt dần dần hờ hững, nói tiếp:

- Ta ban đầu chỉ là một vị Dược sư trong quân, ở tiền tuyến được tiếp xúc với rất nhiều Tu hành giả, học tập được một ít thủ đoạn tu hành. Về sau trên đường áp tải dược thảo ngẫu nhiên gặp được Yên sư, nàng cảm thấy thiên phú của ta không tệ cho nên truyền kiếm đạo cho ta, phần ân cho cuộc sống mới này, ta đương nhiên là nợ nàng, cũng nợ Ba Sơn Kiếm Tràng.

Y nói đến đây lại ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt Đinh Ninh, xác nhận hắn đang cẩn thận lắng nghe từng câu nói của mình, sau đó lại nói tiếp:

- Thế nhưng đồ đệ chưa chắc phải lựa chọn giống như sư phụ của mình. Mặc dù xưa kia ta trở về Ba Sơn Kiếm Tràng thì cũng vô ích, Yên sư vẫn sẽ chết trận, Ba Sơn Kiếm Tràng chắc chắn bị diệt. Huống chi ta không cho rằng Yên sư làm như vậy là chính xác.

- Ta là Tu hành giả, tuy phát huy hết tiềm năng ở Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng xuất phát điểm của ta là một quân nhân, theo suy nghĩ của ta, Thánh thượng đăng cơ ngày xưa đã thành kết cục được định đoạt, cho nên Ba Sơn Kiếm Tràng biến đổi đã không có ích gì cho vương triều Đại Tần.

Mạc Huỳnh nhìn Đinh Ninh đang cẩn thận lắng nghe nhưng không có phản ứng gì, y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời phía trước, nói:

- Những gì ta làm giống như chuyện mà Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa muốn làm, ta không muốn chết vô duyên vô cớ, ta muốn nhìn thấy vương triều Đại Tần không ngừng đi đến chỗ càng cường thịnh, cho nên mấy năm nay ta không hề trở về Trường Lăng tranh đoạt quyền thế, chỉ ở biên quân làm tướng.

- Chẳng lẽ tất cả những chuyện Ba Sơn Kiếm Tràng và sư tôn ngươi làm đều là hoàn toàn chính xác sao?

Mạc Huỳnh cuối cùng nặng nề nói:

- Chẳng lẽ truyền nhân Ba Sơn không tuân theo ý nghĩ của Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi, nhất định phải chết đi ư?

Những lời này của y tràn đầy lực lượng.

Trên thực tế rất nhiều chốn tu hành ở Trường Lăng hiện tại, kể cả một số tướng lĩnh trong quân vẫn đồng tình với Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó, đồng thời cực kỳ tôn sùng Vương Kinh Mộng, hơn nữa cảm thấy chuyện phản bội của Nguyên Vũ và Trịnh Tụ năm đó thực sự đáng xấu hổ.

Nhưng những cảm xúc này vốn căn cứ vào lý, căn cứ vào nghĩa.

Cuộc báo thù của Ba Sơn Kiếm Tràng hiển nhiên cũng phải căn cứ vào lý, căn cứ vào nghĩa.

Không ai có thể mạnh mẽ đến mức có thể giết chết tất cả mọi người trong thiên hạ, nếu không thể được người trong thiên hạ đồng ý, bất cứ sự báo thù nào đều không thể thành công.

Những lời này của Mạc Huỳnh, thực ra còn có lực lượng lớn hơn rất nhiều so với thế trận do hơn mười Tu hành giả tạo thành.

- Những gì ngươi nói cũng cực kỳ hợp lý. Truyền nhân Ba Sơn không tuân theo lý tưởng của Ba Sơn Kiếm Tràng, không nhất định phải chết.

Nhưng điều làm cho tất cả mọi người bao gồm cả Mạc Huỳnh không ngờ đến chính là, Đinh Ninh lại khẽ gật đầu, nói ra một câu này.

Ngay cả Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng cực kỳ ngoài ý muốn, không khỏi giật mình.

- Nhưng đồ vật của Ba Sơn Kiếm Tràng thì nhất định phải thu hồi lại.

Đinh Ninh bình tĩnh nhìn vẻ hơi giật mình của Mạc Huỳnh, cũng nói tiếp,

- Không liên quan đến việc đồng ý với sư tôn của mình, nhưng có được đồ đạc của nàng, lại tiết lộ thứ đó cho kẻ địch, đây chính là phản bội sư tôn, cho nên trục xuất sư môn, thu hồi kiếm và Kiếm kinh nàng truyền cho ngươi, đồng thời phế bỏ tu vi của ngươi sẽ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. (đạo lý chính đáng)

Giọng nói chậm rãi của Đinh Ninh quanh quẩn trong quân doanh tĩnh mịch.

Không người nào có thể phản đối.

Thậm chí ngay cả tử sĩ trung thành nhất với Mạc Huỳnh cũng không thể đưa ra bất cứ dị nghị nào.

Trục xuất sư môn và phế truất bỏ tu vi đích thật là trừng phạt nhẹ nhất.

Nhưng đối với Tông sư cường đại như Mạc Huỳnh, việc bãi bỏ tu vi... sẽ có nghĩa là gì?

Mạc Huỳnh hít sâu một hơi, khẽ nheo mắt lại, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, giọng nói trở nên hơi lạnh:

- Đại tiểu thư Công Tôn gia không thể tính là người của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa. Muốn thu nhận đồ gì của Ba Sơn Kiếm Tràng thì cũng phải do người của bọn họ đến thu.

Đinh Ninh nhàn nhạt cười,

- Vốn chính là ta đến thu.

Bình Luận (0)
Comment