*(Mùa xuân ấm áp)
Cả doanh trại đều yên tĩnh.
Tất cả Tu hành giả trong quân doanh này đều có thể xác định Đinh Ninh chưa tới Thất Cảnh, nhất là những Tu hành giả liên thủ chống lại Trưởng Tôn Thiển Tuyết càng có thể khẳng định khí tức bản mệnh của hắn có vẻ cực kỳ ngây ngô, nói cách khác, thời gian bản mệnh của hắn thăng cấp Lục Cảnh cũng không lâu.
Chênh lệch giữa Lục Cảnh và Thất Cảnh còn khủng bố hơn so với chênh lệch vượt giai giữa cảnh giới thấp.
Bởi vì Thất Cảnh là Bàn Sơn, là tông sư, là một địch vạn người.
Tông sư Thất Cảnh còn có phân chia cao thấp, ví dụ như Lương Liên năm đó thua dưới một kiếm của Tiết Vong Hư, Triệu Trảm chết trong tay Dạ Sách Lãnh, đám người Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ có thể chiến thắng tuyệt đại đa số Thất Cảnh trên thế gian, mà một ít Đại tông sư Thất Cảnh tham gia Lộc Sơn Hội Minh thậm chí có thực lực giết chết mấy tên Thất Cảnh.
Mạc Huỳnh là Thất Cảnh.
Hơn nữa y là Thất Cảnh có được truyền thừa của Ba Sơn Kiếm Tràng, thực lực tuyệt không phải cường giả Thất Cảnh xuất thân tông môn tầm thường có thể so sánh.
Đơn giản mà nói, chân nguyên chính là phương pháp tu luyện và hội tụ thiên địa nguyên khí khác biệt, Kiếm kinh chính là phương pháp lợi dụng chân nguyên giết địch khác nhau. Phương pháp tu luyện chân nguyên có cao thấp, phương pháp giết người cũng như vậy, cho nên trong Thất Cảnh cũng có phân chia cao thấp, Mạc Huỳnh chính là người đứng đầu trong đó.
Lục Cảnh muốn thắng Thất Cảnh thì coi như chính mình tự nói bừa, huống chi còn muốn thắng kẻ đứng đầu trong Thất Cảnh.
Song khi Đinh Ninh nói ra những lời này, lại không có bất kỳ người nào trong quân doanh này cảm thấy buồn cười.
Bởi vì hắn là Cửu Tử Tằm.
Hắn đại biểu cho truyền thuyết về Vương Kinh Mộng, bản thân Vương Kinh Mộng xưa kia đã có vô số chiến tích thắng lợi vượt cấp.
Mạc Huỳnh dùng lý, nghĩa để dọa, Đinh Ninh cũng dùng lý, nghĩa đáp trả, cho nên Đinh Ninh hiện tại đáp lại như vậy, đồng thời còn mang theo uy áp của Cửu Tử Tằm từ truyền thuyết biến thành sống động xuất hiện trong mắt mọi người sẽ càng có lực lượng.
Đồng tử Mạc Huỳnh hơi co rút lại, y nhìn Đinh Ninh, có chút vẻ thưởng thức,
- Để ngươi thu?
Đinh Ninh không lặp lại lời lúc trước, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên thanh kiếm trong tay Mạc Huỳnh, nói:
- Thanh kiếm này là vật của Ba Sơn Kiếm Tràng, nếu hôm nay đã đại biểu cho Ba Sơn Kiếm Tràng trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, vậy ngươi phải trả thanh kiếm này lại cho ta trước tiên.
Mạc Huỳnh hơi cúi đầu nhìn đoản kiếm trong tay, trầm mặc khoảng chừng một hơi thở, sau đó nói:
- Đại quân ra trận, trong quân trống rỗng, đại tiểu thư Công Tôn lại ở đây, các ngươi đã nắm chắc có thể giết ta, hiện tại lại do ngươi đến thu nợ, ngươi muốn thu hồi thanh kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng này trước tiên cũng là công bằng.
Sau khi nói xong câu đó, y ngẩng đầu, một đạo khí tức nhu hòa từ trong tay tuôn ra, bao bọc thanh đoản kiếm này bay lên, rơi về phía trước người Đinh Ninh.
Đinh Ninh đưa tay, bắt lấy thanh đoản kiếm này.
- Từ sau khi ngươi nói cho Trịnh Tụ biết một ít bí mật của Kiếm kinh, chắc hẳn ngươi cũng sợ bị quản chế, cho nên không có chút lòng tin nào sử dụng thanh kiếm này, càng không cần nói đến việc luyện thanh kiếm này thành kiếm bản mệnh, cho nên thanh kiếm này mới ảm đạm như thế. Thanh kiếm này ở trong tay ngươi cũng chỉ vô dụng.
Ánh mắt Đinh Ninh đầy vẻ phức tạp nhìn kiếm trong tay mình, khi giọng nói của hắn vang lên, có thanh âm nhỏ như vạn con tằm gặm cắn lá dâu vang lên, hiện ra trong thân thể hắn. Trong quân doanh cũng đồng thời vang lên vô số tiếng hít thở nặng nề, nối liền thành thủy triều!
Không có thiên địa nguyên khí chấn động mãnh liệt, nhưng lại có hào quang màu trắng tuôn ra từ cánh tay phải cầm kiếm của Đinh Ninh.
Hào quang màu trắng nhợt trước tiên nhàn nhạt ánh nước, trong nháy mắt đã biến thành thực chất, vô số dòng chảy thật nhỏ chảy ra từ trong da thịt bên trong y phục của Đinh Ninh, lộ ra ngoài bề mặt quần áo, cuồn cuồn tràn vào đoản kiếm ảm đạm trong tay hắn.
Thanh âm vạn con tằm gặm cắn lá dâu càng lúc càng rõ ràng, mọi người mở to mắt nhìn luồng chảy như chân nguyên kia, tuy thị lực hạn chế cho nên hoàn toàn không có khả năng thấy rõ những chỗ cực kỳ nhỏ bên trong đó, nhưng dù là quân sĩ không phải người tu hành trong quân doanh này, khi nghe được thanh âm như vậy đều có thể cảm nhận được, những luồng nước chảy này chính là từ vô số tằm nhỏ đến cực điểm hội tụ mà thành.
Sâu trong mắt hơn mười Tu hành giả kết thành thế trận đều không tự chủ được tràn ngập vẻ sợ hãi, tâm tình kích động không chịu nổi.
Ở Trường Lăng ngày xưa, ai cũng truyền nhau rằng Cửu Tử Tằm rơi vào tay Vương Kinh Mộng, nhưng hắn cũng chưa bao giờ lộ ra công pháp này, thế cho nên không có người nào biết công pháp Cửu Tử Tằm rốt cuộc có ảo diệu gì, thậm chí có rất nhiều suy đoán giống nhau khẳng định, Vương Kinh Mộng vẫn chưa tu hành công pháp này.
Đây là lần đầu tiên Cửu Tử Tằm ngang nhiên xuất hiện dưới ánh mặt trời, dù chỉ là nhìn thấy thì cũng đủ để nhấc lên gợn sóng khó có thể tưởng tượng được trong lòng những Tu hành giả như bọn họ.
Cửu Tử Tằm hiện ra, dòng chảy màu trắng xám rõ ràng mang theo đặc tính khác biệt với chân nguyên tầm thường, tràn vào trong Phù văn của đoản kiếm màu xanh nhạt ảm đạm.
Thân kiếm dường như muốn điên cuồng rung động vì hưng phấn, nhưng lại ổn định đến cực điểm khi ở trong tay Đinh Ninh.
Khi tất cả Phù văn màu trắng trên thân kiếm bị dòng chảy màu xám trắng tràn ngập, màu sắc ảm đạm như băng tuyết mỏng manh tan chảy nhanh chóng rút đi, đoản kiếm màu xanh nhạt trong nháy mắt nở rộ ra hào quang kinh người, nguyên khí tuôn ra trên thân kiếm lại hóa thành màu vàng rực rỡ, biến thành từng đóa hoa màu vàng nở rộ, nồng đậm đến cực điểm.
Sắc thái rực rỡ nhiệt liệt chiếu sáng đồng tử mọi người, thậm chí ngay cả bóng dáng Đinh Ninh mặc áo bào màu đen u ám đều bị ánh xạ chói mắt, chấn nhiếp lòng người.
- Thanh kiếm này tên là Noãn Xuân.
Đinh Ninh nhìn thanh kiếm rực rỡ nhiệt liệt này, chậm rãi giơ kiếm ngang ngực.
Trong ánh mắt của hắn cũng có vô số màu sắc.
Thanh kiếm này đối với hắn mà nói cũng là gặp lại, cho nên tâm tình của hắn cũng chắc chắn không bình tĩnh.
Khi Đinh Ninh tiếp nhận thanh kiếm này, trong thân thể bắt đầu vang lên thanh âm như vạn tằm gặm cắn, khuôn mặt Mạc Huỳnh chợt trở nên nghiêm túc dị thường.
Giơ kiếm ở ngang ngực sẽ đại biểu cho lời mời mà chiến, đã mang ý nghĩa trận chiến này có thể bắt đầu.
Đối phương chỉ là Lục Cảnh, nhưng lại là truyền nhân của người kia, tu hành công pháp chính là Cửu Tử Tằm, đối với y mà nói lúc này tâm tình hắn dao động là thời cơ xuất thủ cực tốt, cho nên y không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp ra tay.
Một tiếng "xùy" nổ vang, có khí tức bản mệnh mãnh liệt trào ra từ trong tay y, hiện lên một cái bóng hình thật dài.
Mạc Huỳnh tu hiển nhiên là kiếm, thế nhưng vật bản mệnh xuất hiện trong tay y lại là một thanh thương.
Một thanh trường thương màu đen, quanh thân phun ra khói đen, trong khói có từng đóa hỏa diễm màu đỏ bay bổng, giống như đóa hoa nở rộ trong địa ngục.
"Ma Long thương."
Ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết chợt kịch liệt lóe lên, lông mày nàng bỗng nhiên cau lại.
Đây là binh khí của tộc trưởng Quý gia, cũng là cựu quý tộc môn phiệt ngày xưa, xuất phát từ một di tích tông môn nào đó của triều U, không bàn luận về ý nghĩa, mà xét phương diện uy lực nguyên khí ngưng tụ của bản thân binh khí tuyệt đối sẽ không thua kém quá nhiều danh kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa.
Mạc Huỳnh dùng hai tay cầm thương, giữa hai ngón tay đều một ít giọt máu nhỏ màu đỏ tươi tuôn ra, rất nhiều năm chưa từng mạnh mẽ phun trào chân nguyên làm cho da thịt hai tay y có chút khó có thể thích ứng, đồng loạt vỡ tan.
Khuôn mặt của y có vẻ vô cùng nghiêm túc, thanh trường thương này vừa mới hiện ra bóng hình ở trong tay y, một đạo khí tức cuồng bạo cũng đã lập tức đánh tới Đinh Ninh.
Trên bầu trời xung quanh tự nhiên vang lên tiếng núi chuyển dời.
Đây là do một lượng lớn thiên địa nguyên khí vang lên cực kỳ tự nhiên khi tông sư Bàn Sơn cảnh ra tay, cùng lúc đó, đạo khí tức cuồng bạo kia lại hình thành một tòa núi lớn chân chính đập xuống.
Vô số thiên địa nguyên khí vô hình và khói đen phun ra trên thân thương cùng từng đóa lửa đỏ ngưng kết thành hư ảnh ngọn núi, khóa chết bất kỳ một phương vị nào mà Đinh Ninh có thể né tránh, lực lượng của ngọn núi này đã vượt xa tu vi cực hạn của Mạc Huỳnh, bởi vì một thương này của Mạc Huỳnh là đòn bẩy.
Một cái đòn bẩy tự nhiên có thể cạy lên trọng lượng vốn căn bản không có khả năng di chuyển.
Quần áo trên người Đinh Ninh bay phất phới.
Cái bóng khổng lồ sắp xé nát quần áo và cơ thể của hắn, nghiền nát thành phấn.
Lúc này tâm tình hắn dao động kịch liệt dị thường, song hắn cũng không bởi vậy mà khủng hoảng, chỉ là theo tâm ý truyền tâm tình chấn động vô cùng đến trên kiếm.
Chiêu số một kiếm này của hắn chính là gặp lại.
Nhiều năm sau gặp lại, ân oán tình cừu, đặc biệt mang theo sức nặng sống chết, cảm xúc lại phức tạp đến cực điểm.
Những dòng chảy cuồn cuộn trên thân kiếm chấn động kịch liệt.
Thanh kiếm nồng đậm mà diễm lệ trong tay hắn bắt đầu chấn động kịch liệt.